Trước khi Minh Hoa Đế Quân hạ phàm để lịch kiếp, hắn đã giao tiểu lý ngư của mình cho ta, xem như tín vật định tình.
Nào ngờ, con lý ngư ấy lại nhảy ra khỏi bể, theo ngài lao vào chốn phàm trần.
Ta trong lòng lo lắng, cũng chẳng suy nghĩ gì, liền theo nó mà nhập hồng trần.
Mười tám năm sau, tuyết trắng phủ kín trời.
Thái tử Vệ quốc cũng là Minh Hoa đế quân chuyển kiếp đứng trên tường thành, một mũi tên xuyên qua kiệu hoa của ta.
“Nữ tử Việt quốc, ngươi thật vô sỉ, nhất quyết muốn ép gả cho ta. Nhưng lòng ta đã có người thương.”
Nữ tử áo đỏ trong vòng tay hắn, chẳng phải ai khác, chính là con cá chép tinh năm ấy.
Ta biết phàm nhân không nhìn thấu sự thật. Vì giúp Mình Hoa Đế Quân lịch kiếp, ta bước xuống kiệu, một mình vào Vệ cung.
Ba năm sau, cá chép mang thai, dẫn động thiên phạt giáng xuống.
Thái tử Vệ quốc tin lời gian thần, trói ta lên tường thành, bắt ta thay nàng ta chịu đựng mười tám đạo thiên lôi.
Từ đó, lòng ta nguội lạnh, liền triệu hồi Tư Mệnh Quân.
“Tư Mệnh, đã đến lúc hồi Cửu Trùng Thiên.”