Lục Tiêu ôm bọc hành lý, tựa như không nhịn nổi, gắng sức lên tiếng ngăn cản:
“Hồng phi nương nương, rừng trúc của Phượng Âm Cung là do hoàng thượng năm đó tự tay hạ lệnh trồng. Người không sợ hoàng thượng trách tội sao?”
Hồng Lý nhướng mày, nhìn nàng ấy mà cười, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Tất nhiên là không sợ. Hoàng thượng đã nói, ta muốn ở đây, dù phá hủy nơi này, cũng là tùy ý ta.”
Lục Tiêu không còn lời nào để nói.
Hồng Lý lại muốn dạy dỗ nàng ấy:
“Một nô tỳ như ngươi, cũng dám vượt qua bổn phận mà nói chuyện của chủ nhân sao?”
Nàng ta đột nhiên giơ tay lên.
Nhưng bàn tay ấy dừng lại giữa không trung.
Ta đã nắm lấy cổ tay nàng ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói sắc bén:
“Tiểu lý ngư, nếu ngươi dám động đến nàng một chút, ngươi có tin rằng, ngày sau ta sẽ nướng sống ngươi hay không?”
Hồng Lý không dám cử động.
Dù nàng ta có kiêu ngạo, ngông cuồng thế nào ở phàm gian, chung quy vẫn chỉ là con cá chép đỏ trong điện Minh Hoa.
Ta chỉ không muốn hạ mình tranh chấp với một vật nuôi.
Khi rời khỏi Phượng Âm Cung, ngay cả biển hiệu cũng bị tháo xuống, ném trên mặt đất, bị người giẫm đạp không ngừng.
Rừng trúc bên trong đã bị đốn ngã, khắp nơi hỗn loạn, tan hoang.
Ta nắm lấy tay Lục Tiêu.
“Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
8
Ngày thứ hai trong sổ vận mệnh của Tư Mệnh đã đến.
Ta chuyển đến Vô Danh Điện, nằm ở góc Tây Bắc.
Tư Mệnh Quân hạ phàm để gặp ta.
“Thượng tiên, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Hoàng hôn ngày mai, ta sẽ đến đón người. Nói ra thì, thượng tiên hiện đã mất phàm thân, chỉ đành tạm dùng lại xác cháy của Việt nữ kia mà thôi.”
Tư Mệnh Quân đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo.
Chỉ còn chờ đến hoàng hôn ngày mai.
Ta gật đầu: “Khi ấy, ta sẽ chờ ngươi ở đây.”
Chuyện chính đã nói xong, nhưng Tư Mệnh Quân vẫn nấn ná, câu chuyện kéo dài chẳng dứt, dường như không có ý định rời đi.
“Ngươi còn việc gì muốn nói?”
Ta hỏi thẳng.
Tư Mệnh Quân bị ta nhìn thấu, cười gượng.
“Nói ra thì, là tin tốt. Trước khi đến đây, Tử Châu Thần Tôn đã xuất quan.”
Sư tôn của ta bế quan hai vạn năm, không ngờ lại xuất quan sớm.
Nghe vậy, trong lòng ta dâng lên niềm vui nhẹ nhàng.
“Đó là chuyện tốt. Sao ngươi lại thở dài?”
Tư Mệnh Quân thở dài thườn thượt.
“Thần Tôn nghe nói người hạ phàm, liền nói muốn ném ta vào Lục Đạo, bắt ta luân hồi hết một lượt để chữa trị đầu óc.”
Ta bật cười thành tiếng.
Quả nhiên là lời nói của Tử Châu Thần Tôn.
Tư Mệnh Quân đưa ánh mắt cầu cứu về phía ta.
“Thanh Việt Thượng Tiên, đến lúc ấy, xin người hãy nói đỡ cho ta một câu.”
“Sư tôn chỉ đùa thôi.” Ta nhẹ nhàng an ủi Tư Mệnh Quân. “Cùng lắm chỉ một vòng luân hồi.”
Tư Mệnh Quân miễn cưỡng cười, rồi cáo từ rời đi.
Sau khi Tư Mệnh Quân đi, ta gọi Lục Tiêu đến.
“Ba năm qua, ngươi luôn ở bên ta. Toàn bộ sính lễ từ Việt quốc, ta đều tặng ngươi. Còn phần thưởng từ Vệ quốc, ta không thể tự quyết.”
Lục Tiêu nhìn ta, ánh mắt lo lắng.
“Hoàng hậu, người định rời đi rồi sao?”
“Không phải rời đi, là trở về nhà.”
Lục Tiêu nắm chặt lấy tay áo ta, viền mắt đỏ hoe.
“hoàng hậu về nhà rồi, liệu sau này Lục Tiêu còn có thể gặp lại hoàng hậu không?”
Ta nghĩ, nàng ấy đã hiểu nhầm.
Gió nhẹ thổi qua, từng lá trúc từ xa bay tới.
Ta nhặt một chiếc lá, đưa cho nàng.
“Ngươi có biết thổi còi lá trúc không? Bất kỳ lúc nào, chỉ cần thổi vang, ta sẽ xuất hiện.”
Nàng ấy không biết.
Ta ngồi bên bậc thềm cùng nàng, dành cả buổi chiều để dạy nàng cách thổi.
Lục Tiêu nhìn ta, khi ta đang thổi lá trúc, khẽ hỏi:
“Người trong cung đều nói Hồng phi nương nương và hoàng hậu giống nhau.”
“Ngươi thấy có giống không?”
“Giống, nhưng lại không quá giống. Hồng phi nương nương chỉ có vài biểu cảm cố định, còn vương hậu thì sinh động hơn nhiều.”
Người ta đều nói Hồng Lý có bảy phần giống ta.
Đó là bởi nàng ta xuống phàm gian, dựa vào gương mặt ta để biến hóa.
Chỉ là, phàm nhân không thể nhận ra mà thôi.
“Ngươi cứ luyện tập cho tốt. Ta đi nghỉ đây.”
Vô Danh Điện, tuy hẻo lánh, cũ kỹ, nhưng lại có ưu điểm là gần rừng trúc bỏ hoang ở góc Tây Bắc Vệ cung.
Mất đi Phượng Âm Cung, ta đành phải đến đây trị liệu thương thế.
Đêm xuống, ta thả thần hồn, từng sợi từng sợi nhập vào rừng trúc xanh mướt để chữa lành.
Nửa đêm, một tiếng nổ ngắn khiến ta giật mình tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, một luồng nhiệt nóng rực đã ập vào mặt.
Cả rừng trúc đang bị ngọn lửa bốc cao thiêu rụi, tiếng nổ lách tách vang lên không ngừng.
Thần hồn của ta cũng đang bị ngọn lửa ấy đốt cháy.
Nếu ngọn lửa không được dập tắt, e rằng ta chưa kịp đợi Tư Mệnh Quân đến, đã thần hồn tan biến.
Không còn cách nào khác, ta buộc phải hiện thân, định gọi người đến cứu hỏa.
Còn chưa ra khỏi rừng trúc, ta đã bị một luồng hồng quang đánh ngã xuống đất.
“Thanh Việt Thượng Tiên, xem ra ngươi không còn cơ hội trở về Cửu Trùng Thiên rồi.”
9
Tất cả chuyện này đều là do Hồng Lý bày mưu.
Nàng ta đứng chặn tại lối vào rừng trúc, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Thanh Việt Thượng Tiên, đệ tử duy nhất của Tử Châu Thần Tôn, cũng có ngày chật vật đến nhường này sao?”
Ta gắng gượng bò dậy, ánh mắt âm trầm nhìn nàng ta.
“Ngươi điên rồi? Thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi sao?”
Hồng Lý nhẹ nhàng thổi một hơi.
Ngọn lửa trong rừng trúc theo đó bốc cao hơn.
Cơn đau thiêu đốt thần hồn đột nhiên dồn dập, khiến ta đứng cũng không vững.
Ta định vịn vào bụi trúc bên cạnh, nhưng cây trúc đã bị lửa đốt cháy đổ xuống, ta cũng ngã theo.
Hồng Lý bật cười, giọng điệu đầy kiêu ngạo.
“Thanh Việt, ngươi nói sẽ nướng ta ư? Ngươi xem, giờ là ta nướng ngươi trước.”
Ngọn lửa trong rừng trúc ngày càng dữ dội.
Xa xa, tiếng cung nhân hô hoán, ầm ĩ như nước sôi tràn bờ.
Nhưng nơi này cách nguồn nước quá xa, muốn dập lửa cũng không kịp.
Ta chống tay xuống đất, cố nuốt ngụm máu trào lên cổ họng, ánh mắt mờ dần nhìn xuống mặt đất.
Xem ra, việc ta rời khỏi Phượng Âm Cung cũng là kế hoạch nàng ta đã tính toán từ trước.
Hồng Lý, ngươi sai lầm hết lần này đến lần khác, nay ngươi còn muốn giết ta sao?
“Thanh Việt, ta trở về bên cạnh hoàng thượng đây. Ngươi ở lại đây mà chờ chết đi.”
Hồng Lý thiết lập kết giới, quay lưng rời đi.
Ta ngẩng mắt, nhìn bóng dáng đỏ rực kia.
Lần đầu tiên, trong lòng dấy lên sát ý mãnh liệt.
Cho dù phải chịu đựng đau đớn từ thần hồn bị thiêu đốt, trước khi chết, ta nhất định phải giết được con cá này.
Ta vung tay, chặt lấy một nhánh trúc nhỏ, để đầu sắc nhọn của nó cắt qua lòng bàn tay.
Lấy máu dẫn vào trúc, luyện thành lợi kiếm, trừ yêu phục ma.
Dồn hết pháp lực cuối cùng, ta lao tới, đâm về phía nàng t.
“Ngươi—muốn—chết!”
Hồng Lý quay đầu lại, thấy ánh kiếm lao tới, sắc mặt tái nhợt, hét lên thất thanh.
Một kiếm này, đủ khiến nàng ta hình thần đều diệt, vĩnh viễn không siêu sinh.
Đúng lúc đó, Vệ Hoài Kỳ xông vào.
“Nàng ấy muốn giết thiếp!”
Hắn nhìn ta trước tiên, thoáng sững sờ, sau đó kéo Hồng Lý về phía mình, dùng tay trần nắm lấy thanh trúc.
Hồng Lý thu mình trong lòng hắn, dùng tay che mặt, ra vẻ sợ hãi.
Nhưng thực ra không phải vậy.
Nàng ta sợ hãi đến mức hiện nguyên hình, khuôn mặt không giữ nổi dáng vẻ con người, chỉ sợ bị người khác phát hiện.
Vệ Hoài Kỳ không chút biểu cảm, lạnh lùng hỏi ta:
“Hoàng hậu, ngươi muốn giải thích thế nào?”
Ta phải giải thích thế nào đây?
“Người cần giải thích là nàng ta. Nửa đêm tới đây, phóng hỏa làm ta bị thương…”
Vệ Hoài Kỳ cắt ngang lời ta.
“Hồng Lý đã ở đây cầu phúc nhiều ngày, còn ngươi? Ta chẳng phải đã lệnh ngươi cấm túc trong cung, nửa đêm chạy ra đây làm gì?”
Hồng Lý khẽ ngẩng đầu, bàn tay vẫn che mặt, giọng run run:
“Hoàng thượng, thiếp ở điện phía trước cầu phúc, vô tình đi lạc tới đây, thấy hoàng hậu nói chuyện với một người nam nhân. Chính nàng ta đã tự đốt lửa…”
Nàng ta quay sang ta, vẻ yếu đuối nói:
“Hoàng hậu tỷ tỷ, ta không thể giữ bí mật cho tỷ. Nếu tỷ muốn giết ta thì cứ giết đi.”
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, ta cắn chặt răng, ánh mắt căm hận nhìn nàng ta.
Nghe vậy, Vệ Hoài Kỳ siết chặt thanh trúc, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng.
“Ta hỏi ngươi, nửa đêm ngươi đến đây làm gì? Gặp gỡ người nào?”
Lửa trong rừng trúc vẫn cháy không dứt, thần hồn ta tiếp tục bị thiêu đốt.
Ngoài cơn đau đớn tận cùng, ý thức của ta cũng dần trở nên mơ hồ.
Đợi đến khi rừng trúc này cháy sạch, ta ắt hồn phi phách tán.
“Vệ Hoài Kỳ, dù muốn phạt ta, ngươi cũng phải cho người tới cứu hỏa trước đã, được không?”
Ánh mắt Vệ Hoài Kỳ lạnh như băng:
“Vậy ngươi cầu xin ta đu.”
Có lẽ hắn vẫn đang nhớ chuyện ta từng khiến hắn mất mặt.