Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 6

10:38 sáng – 10/02/2025

23

An Lạc Vương thực chất đã đến từ đêm hôm trước.

Hắn bí mật gặp ta, muốn kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại Mị Chương, giúp Chiêu Quốc đoạt lấy kinh thành.

Ta hỏi hắn, ta sẽ nhận được gì?

Con trai của Mị Chương mang huyết mạch Đại Du, còn muội thì chưa từng xuất giá… Mị gia chỉ còn một hậu duệ duy nhất là Chu Kỳ, nó sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của ta.”

Muội là nữ nhân, có Chu Kỳ ở đây, muội mới có một mái nhà.

Dù chỉ vì trưởng tỷ của muội.

Đến tuổi này, ta thực sự cũng khó mà thành thân, có cho mình một huyết mạch nối dõi.

Ta tò mò hỏi:

Chiêu Quốc vẫn còn quốc chủ, huynh chẳng qua chỉ là một vương gia ngoại tộc mà hắn nuôi dưỡng.

An Lạc Vương cười đầy hàm ý.

Kinh thành, vốn là kinh thành của Đại Chu. Dưới lòng đất của nó chôn giấu kho báu truyền đời, chuyện thành, muội và ta có thể chia đôi.”

Ta tự có cách chiếm kinh thành, phục hưng quốc gia.

24

Vệ binh Đại Du áp sát.

An Lạc Vương nở nụ cười đắc ý.

Quân Đại Du dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể địch lại liên quân Chiêu Quốc và Lạc Quốc—

Phụt!

Biến cố chợt đến.

An Lạc Vương đột nhiên mở to mắt—

Mùi máu tươi lan ra.

Ta cúi đầu nhìn xuống.

Ngực hắn cắm một thanh đoản đao.

Mà kẻ đứng sau lưng hắn—

Là Chu Kỳ.

25

Thủ lĩnh nghĩa quân và binh sĩ của ba nước đều bị giải tán.

An Lạc Vương ngã gục xuống đất.

Hắn run rẩy, không thể tin nổi, giọng nói lẩy bẩy:

Ngươi…

Ta thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế rộng bên cạnh.

Mười hai năm trước, ngươi dùng Chu Kỳ để uy hiếp Mị Chương, nay lại dùng Chu Kỳ để dụ dỗ ta.

Hắn quá tự phụ.

Giống như nhiều năm trước, khi còn làm hoàng đế, hắn khinh thường nữ nhân, khinh thường tất cả mọi người.

Vòng xoay của thời đại đã lăn qua, nhưng An Lạc Vương vẫn “an lạc” sống trong quá khứ.

Hắn cho rằng nữ nhân phải lấy chồng theo chồng, chồng chết thì theo con, nếu không có chồng cũng chẳng có con, thì chỉ có thể dựa vào nam đinh trong tộc.

Chỉ cần khống chế Chu Kỳ, hắn liền nghĩ rằng có thể kiểm soát nửa đời sau của ta.

Nếu đã có thể làm tướng quân, ai lại muốn làm một “phú quý di mẫu”.

Huống hồ, Chu Kỳ đã trưởng thành rồi.

Chu Kỳ đã trưởng thành.

Bàn tay cầm dao của hắn rất vững, cho đến bây giờ vẫn chưa hề buông lỏng.

Ta là… cha của con, vì sao…

Phụt—

Lưỡi dao bị rút ra.

An Lạc Vương phun ra một ngụm máu.

Đôi mắt thiếu niên kiên định mà bướng bỉnh.

Vì mẫu thân ta báo thù.

26

Mười hai năm trước, nghĩa quân công phá kinh thành.

Chu đế mang theo hoàng hậu và tiểu hoàng tử chật vật trốn chạy qua mật đạo.

Trên đường chạy trốn, chưa kịp gặp được Phí Hạc tiếp ứng, bọn họ đã bị lưu dân chặn lại.

Trưởng tỷ đoan trang yếu mềm, bị một mụ tú bà trên họa phường để mắt tới.

Để cầu họa phường che chở, Chu đế liền đem trưởng tỷ dâng cho tú bà.

Mà để bảo vệ con trai mình—

Trưởng tỷ không phản kháng…

Việc này, Phí Hạc biết.

Nhưng đến khi hắn tiếp ứng được Chu đế, quay lại tìm trưởng tỷ, họa phường đã bị nghĩa quân phóng hỏa thiêu rụi.

Trưởng tỷ tự vẫn bên ánh nến leo lắt.

Phí Hạc chôn chặt bí mật này suốt bao năm.

Đến khi hắn chết, cũng không nói với bất cứ ai, chỉ để lại một phong thư cho Chu Kỳ.

Chu Kỳ vừa dứt lời.

Tất cả chìm trong im lặng.

Suốt mười hai năm qua, chúng ta vẫn luôn nuôi một tia may mắn, rằng có lẽ trưởng tỷ vẫn còn sống đâu đó, ẩn danh mai danh, bình an trôi qua nửa đời còn lại.

Câu phán quyết năm nào vị tiên nhân để lại—

Ban đầu chúng ta không tin, về sau không muốn tin, rồi sau cùng, không dám tin.

Ngày nhị tỷ tạo phản trong cung, ngày ta nhận lệnh bài tướng quân.

Câu phán quyết ấy như một mũi kim cắm vào lòng ta và Mị Chương.

Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

Đến hôm nay, tất cả đã phơi bày.

Cũng may, đứa trẻ mà trưởng tỷ dùng tính mạng và tôn nghiêm để cứu lấy, không phải kẻ vong ân bội nghĩa.

Chu Diễn căn bản không biết về bảo tàng.

Chu Diễn, chính là tên thật của An Lạc Vương.

Thiếu niên lạnh nhạt nói.

Ta biết.

Ta khoát tay.

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện liên thủ với một kẻ nham hiểm độc ác như Chu đế.

Cũng chưa từng tin lời hứa hẹn của hắn.

Năm ấy nghĩa quân và lưu dân đã lật tung cả kinh thành, nếu thực sự có bảo vật, chẳng thể nào đến lượt Chu đế.

Huống hồ, nếu thực sự có bảo tàng, với lòng tham không đáy của hắn, ta chưa bao giờ tin rằng hắn sẽ chịu chia cho ta một nửa.

Chu Diễn tự cho rằng hắn có cơ hội lật đổ thế cục ở kinh thành, phục hưng Đại Chu.

Nhưng Đại Chu đã sớm tận số.

Những binh sĩ Chiêu Quốc đứng sau hắn, không ít kẻ chính là tàn quân Đại Chu năm xưa.

Chính vì thế, hắn mới cho rằng chiếc ghế An Lạc Vương này của hắn vững chắc, thậm chí còn ôm mộng phục quốc.

Nhưng người hận Chu Diễn nhất, lại chính là dân Đại Chu!

Chính sự bạo ngược và bất tài của hắn, đã khiến vô số gia đình ly tán, thê tử mất chồng, phụ mẫu mất con.

Mà lưỡi dao cuối cùng đâm xuyên hắn—

Lại đến từ đứa con trai duy nhất của hắn.

27

Để Lạc Quốc tiếp quản kinh thành, muội quay về sẽ ăn nói thế nào?

Đây là yến thọ đầu tiên sau chính biến của Mị Chương, cũng là lần đầu tiên nàng đứng vững trên vị trí ngang hàng với hai nước còn lại.

Nếu có thể đoạt được kinh thành, địa vị của nàng tại Đại Du sẽ càng thêm vững chắc.

Nàng nhìn ta một cái.

Sau đó, từ trong ngực lấy ra một bọc vải.

Bọc vải ấy rất quen mắt, giống hệt bọc vải năm xưa Phí Hạc đưa cho ta.

Mị Chương đem đoản đao của Phí đại ca giao lại cho ta.

Thay ta chôn trước mộ Phí quân.

Ta sẽ không đi.

Cố nhân đã mất.

Giai nhân đã gả.

Nàng phải tiếp tục sống, có con đường của riêng nàng.

Ta biết, năm ấy đội quân Đại Du thảm sát Túc Thành, nay đã toàn quân bị diệt trong binh biến.

Muội đã báo thù cho Phí đại ca, cho Bắc Cương quân.

Mị Chương khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai ta.

Nhiều năm về trước, phụ thân uy nghiêm, trưởng tỷ hiền từ, tất cả đều xem ta là một đứa trẻ mà yêu chiều.

Chỉ có nhị tỷ là gần tuổi ta nhất, cũng vì thường xuyên trong quân doanh, nên chẳng hay cười nói.

Mỗi lần luyện võ xong, nàng đều sẽ vỗ vai ta, dặn dò ta phải chăm chỉ học hành, nếu không cũng phải luyện chút võ nghệ để tự vệ.

Khoảnh khắc ấy, ta như quay về rất nhiều năm trước.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ta lại thấy được những nếp nhăn nơi khóe mắt của Mị Chương.

Nàng nói:

Ta biết, những binh sĩ Bắc Cương quân năm xưa lưu lạc bốn phương, lão binh thương tàn, rất nhiều người được muội thu nhận. Đa tạ.

Ta lắc đầu.

Họ cũng là huynh đệ của muội.

Mị Chương nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.

Không cần lo lắng cho ta. Trừ khử Chu Diễn, đuổi sạch binh lính Chiêu Quốc ra khỏi kinh thành ba mươi dặm, bấy nhiêu thu hoạch đủ khiến những kẻ trong vương trướng Đại Du ngậm miệng rồi.”

Cũng phải.

Người có thể phát động chính biến đoạt quyền như Mị Chương, tuyệt đối không để lợi ích của mình tổn hại.

Ta nghĩ đến gương mặt non nớt của thiếu niên nọ, bèn cười nhạt:

Tỷ cũng thật không nể nang đứa cháu này chút nào.

Mị Chương liếc ta một cái đầy kinh ngạc.

Ba nước chia ba thiên hạ, tha hắn một mạng, chẳng lẽ còn không đủ nương tay sao?

A Thư.” Nàng gọi ta.

Nhưng không nói gì thêm.

Chỉ đem chén rượu một hơi uống cạn.

Lời chưa nói hết.

Ta và nàng đều hiểu.

Lần này gặp mặt, chúng ta có chung kẻ thù—Chu Diễn.

Nhưng lần sau tái ngộ, có lẽ sẽ không may mắn như thế nữa.

28

Trên tường thành, đại quân của Mị Chương xa dần khuất bóng.

Thoáng chốc, ta lại nhớ đến vị tiên nhân năm ấy.

Khi đó, ba tỷ muội chúng ta, cùng phụ thân, vẫn còn đủ đầy.

Trưởng tỷ ôn nhu, tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần.

Nhị tỷ anh dũng, chưa từng cúi đầu trước Đại Du.

Còn ta, văn không thành, võ không đạt, luôn khiến họ bận lòng lo lắng.

Nhưng trời cao chẳng bao giờ chiều lòng người.

Ta chợt thất thần, binh sĩ dưới thành kinh ngạc—

Mị tướng quân, ngài…?

Ta lắc đầu, chậm rãi bước xuống tường thành.

Một giọt lệ lặng lẽ tan vào trong gió.

Đi chỉnh đốn quân ngũ đi.

Ta phải tiếp tục tiến về phía trước.

Không thể dừng lại dù chỉ một khắc.

[Hoàn]