Trước khi Minh Hoa Đế Quân hạ phàm để lịch kiếp, hắn đã giao tiểu lý ngư của mình cho ta, xem như tín vật định tình.
Nào ngờ, con lý ngư ấy lại nhảy ra khỏi bể, theo ngài lao vào chốn phàm trần.
Ta trong lòng lo lắng, cũng chẳng suy nghĩ gì, liền theo nó mà nhập hồng trần.
Mười tám năm sau, tuyết trắng phủ kín trời.
Thái tử Vệ quốc cũng là Minh Hoa đế quân chuyển kiếp đứng trên tường thành, một mũi tên xuyên qua kiệu hoa của ta.
“Nữ tử Việt quốc, ngươi thật vô sỉ, nhất quyết muốn ép gả cho ta. Nhưng lòng ta đã có người thương.”
Nữ tử áo đỏ trong vòng tay hắn, chẳng phải ai khác, chính là con cá chép tinh năm ấy.
Ta biết phàm nhân không nhìn thấu sự thật. Vì giúp Mình Hoa Đế Quân lịch kiếp, ta bước xuống kiệu, một mình vào Vệ cung.
Ba năm sau, cá chép mang thai, dẫn động thiên phạt giáng xuống.
Thái tử Vệ quốc tin lời gian thần, trói ta lên tường thành, bắt ta thay nàng ta chịu đựng mười tám đạo thiên lôi.
Từ đó, lòng ta nguội lạnh, liền triệu hồi Tư Mệnh Quân.
“Tư Mệnh, đã đến lúc hồi Cửu Trùng Thiên.”
1
Khi Tư Mệnh Quân xuất hiện, ta vẫn bị trói chặt trên tường thành Vệ quốc, vừa gánh qua mười tám đạo thiên lôi.
Thân phàm nhân, tóc mai rối bời, bạch y đẫm máu, thật chẳng khác gì kẻ thê lương bại trận.
“Thanh Việt Thượng Tiên, người đây là…”
Tư Mệnh Quân hoảng hốt đến mức quỳ xuống.
Ta khẽ cúi đầu, cử động ngón tay, phát hiện tiên cốt đã rạn nứt. Chỉ cười nhẹ, nụ cười mang theo sự bất lực và chua xót.
“Khiến Tư Mệnh Quân chê cười rồi. Ta lại bị một con lý ngư nhỏ bé chơi đến mức này.”
Ta từng theo Minh Hoa Đế Quân chinh phạt tứ phương, chưa từng bị thương tổn đến nhường này.
Tư Mệnh Quân tháo dây trói cho ta, không khỏi cảm thán.
“Năm ấy biệt ly tại cổng thành, Thượng Tiên vào Vệ cung, nay tính ra cũng chỉ là mấy ngày.”
Trên thiên giới, chỉ là vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng với ta, đã là mấy năm dài đằng đẵng.
Nỗi cay đắng tràn dâng, ta chỉ nhẹ nhàng thở dài, giọng run rẩy:
“Tư Mệnh Quan, tiên cốt của ta đã hỏng, phải hồi Cửu Trùng Thiên để tĩnh tu.”
Tư Mệnh Quân gật đầu đồng ý, nhưng dường như sực nhớ ra chuyện hệ trọng.
“Thượng Tiên, người hạ phàm là vì trợ giúp Minh Hoa Đế Quân lịch kiếp. Nay kiếp nạn ấy, phải làm sao để kết thúc?”
Gió lạnh buốt thổi qua, mang theo từng đợt giá rét.
Ta lau vết máu nơi môi, trầm mặc hồi lâu, chỉ nhẹ vẫy tay: “Mặc hắn đi. Ngươi chỉ cần ghi cho ta trong sổ mệnh một mạng yểu mệnh là được.”
Tư Mệnh Quân lĩnh ý, cầm bút chu sa, lấy ra sổ mệnh.
“Thượng Tiên, để ta phê cho Việt nữ một dòng ‘tình thâm nhưng đoản mệnh’, được chăng?”
Ta gật đầu: “Được.”
Ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng nét chữ trong sổ mệnh:
Hoàng hậu Việt quốc, Việt nữ, kết duyên cùng Vệ hoài kỳ, vô tự, tình thâm đoản mệnh.
Chu bút đã phê, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Tư Mệnh Quân thu lại sổ bút, hóa thành làn khói tan biến vào màn đêm.
“Sổ mệnh đã định, ba ngày sau ở nhân gian, người có thể trở về Cửu Trùng Thiên.”
2
Thiên phạt dừng lại.
Đêm tối lặng lẽ, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Toàn thân ta ướt đẫm, chẳng khác nào cô hồn, xuất hiện nơi góc tường thành.
Từng bước một, ta hạ chân xuống bậc thềm đá.
Cũng nữ Lục Tiêu cầm ô, ôm lấy áo choàng dày, vội vã chạy đến đón ta.
Nhưng lại bị trường kích sáng lạnh cản lại nơi chân thềm.
“Hoàng thượng có lệnh, trừ hoàng hậu đang chịu phạt, không kẻ nào được phép bước lên tường thành!”
Hoàng thượng mà họ nhắc tới, chính là phàm nhân phu quân của ta, Vệ Hoài Kỳ.
Cũng chính là kiếp chuyển sinh của Minh Hoa Đế Quân nơi Cửu Trùng Thiên.
Binh sĩ giao kích trường thương, mũi nhọn sắc lạnh hướng về phía Lục Tiêu.
“Dừng tay!”
Ta gia tăng bước chân, vội vàng đi xuống, đẩy hai tên lính ra.
Dưới ánh đêm mờ mịt, Lục Tiêu đứng gần ta, mới nhìn rõ toàn thân ta đầy máu me.
“Nương nương…”
Nàng ấy bàng hoàng, cả người run rẩy, tay nắm ô cũng không giữ nổi, để rơi xuống đất.
Chiếc ô bị gió cuốn đi, lật ngược, dừng lại dưới chân đám người.
Hồng Lý dùng chân đá chiếc ô sang một bên, khoé môi nở nụ cười ngây thơ.
“Hoàng thượng, đây là thiên phạt mà hoàng hậu tỷ tỷ nhắc tới sao? Hình như chỉ có sấm chớp thôi mà, tỷ ấy vẫn có thể đi lại như thường đấy.”
Vệ Hoài Kỳ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ta.
Lục Tiêu vội khoác áo choàng dày lên người ta, để ta đứng yên tại chỗ.
Nàng ấy lao vào mưa, chạy đến nhặt chiếc ô bị rơi.
Trên đỉnh đầu, một chiếc ô khác từ từ che mưa cho ta.
Ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, khẽ sững người.
Đó là hoàng thượng Vệ Hoài Kỳ, hắn đang cầm ô che cho ta.
Nhưng ánh mắt vừa chạm vào ta, chỉ trong khoảnh khắc, lại hiện lên một tia chán ghét.
“Hoàng hậu, Hồng Lý có thai, nhưng ngươi lại nói nàng xuất thân bất tường, sẽ chịu thiên phạt, khiến nàng đêm dài lo sợ không yên. Ta phạt ngươi đứng trên tường thành nghe tiếng sấm sét, để ngươi tự nhận ra lỗi lầm.”
Cơn đau từ tiên cốt nứt vỡ như từng đợt sóng quét qua, khiến ta chẳng thể tập trung nghe rõ lời hắn.
Nhưng câu cuối cùng của hắn, lại vang lên rõ ràng trong tâm trí ta.
Chỉ là “nghe tiếng sấm sét”.
Ta thoáng sững người.
Hồng Lý được đám người hộ tống, chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt nàng ta yếu ớt nhìn ta.
“Hoàng hậu tỷ tỷ, thiếp chẳng qua là cùng người trong lòng có được một hài tử, người liền nói thiếp phải chịu trời phạt. Thiếp thật sự sợ hãi vô cùng.”
Nàng ta ngước nhìn Vệ Hoài Kỳ, trong mắt tràn ngập si mê.
“May mắn có hoàng thượng vì muốn ta an tâm, bắt tỷ tỷ thay ta đích thân chứng minh, trên đời này thiên phạt vốn chẳng tồn tại.”
Ta hiểu rồi.
Mười tám đạo thiên lôi giáng xuống.
Trong mắt phàm nhân, chỉ là mây đen giăng kín trời, sấm chớp lóe lên rồi tan biến.
Không trách được Hồng Lý dám toan tính như vậy với ta.
Nàng ta đang đánh cược.
Cược rằng Minh Hoa Đế Quân, dù cao cao tại thượng, sau khi chuyển sinh lịch kiếp, cũng không còn nhận ra thiên phạt.
Thậm chí, hắn còn đẩy cả người trong lòng lên bàn cờ.
Quả nhiên, ánh mắt Vệ Hoài Kỳ lạnh lẽo nhìn về phía ta.
“Hoàng hậu đã bình yên vô sự bước xuống từ tường thành, đủ thấy lời ngươi nói là yêu ngôn hoặc chúng. Ngươi còn không mau nhận tội?”
Nhận tội?
Sai lầm lớn nhất của ta chính là vì Minh Hoa mà hạ phàm.
Chuyến đi này, kết thúc bằng phụ bạc, đau đớn, và nhục nhã.
3
Ta và Minh Hoa Đế Quân quen biết nhau đã vạn năm.
Hắn từ Đại Ẩn Sơn phi thăng thượng thần, sau khi đến Cửu Trùng Thiên, vẫn luôn cô độc một mình, lời nói ít ỏi.
Trong thần điện của hắn, chỉ nuôi một con cá chép đỏ để tiêu khiển.
Hắn yêu quý con cá chép ấy vô cùng, người khác không thể dễ dàng nhìn nó, càng không được chạm vào.
Về sau, cơ duyên đưa đẩy…
Ta từng theo Minh Hoa Đế Quân đến Cửu Uyên chinh chiến, trải qua hàng nghìn năm dài đằng đẵng.
Những lần sinh tử cận kề, hắn không tiếc hao tổn tiên lực, liều mình cứu ta khỏi hiểm cảnh.
Cũng vì thế, Đế Quân tu vi giảm sút, buộc phải hạ phàm lịch kiếp.
Ngày hắn nhập luân hồi, ta đến tiễn đưa.
Minh Hoa Đế Quân bưng theo một bể thủy tinh, bên trong là con cá chép đỏ, trao cả cho ta.
“Thanh Việt Thượng Tiên, ta sắp phải rời đi vài chục năm. Giao vật yêu quý này cho nàng. Nếu nàng chịu chăm sóc nó, chờ ngày ta trở về sau kiếp nạn…”
Ta cúi đầu nhìn con tiểu lý ngư xinh đẹp trong bể, đáp:
“Tự nhiên nguyện ý. Đế Quân có ơn cứu mạng, tiểu tiên nhất định sẽ cẩn trọng chăm lo.”
Minh Hoa ngừng một thoáng, ánh mắt kiên định nhìn về phía ta.
“Không phải. Ta muốn nói rằng, ta lấy vật này làm tín vật. Chờ lịch kiếp trở về, ta muốn kết thân với nàng.”
Lời hắn khiến ta sững sờ, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ấm áp lạ thường.
“À…?”
Sau khi thổ lộ, Minh Hoa có chút ngượng ngùng, bảo ta cứ suy nghĩ kỹ rồi quay người phi thân vào hồ luân hồi.