05.
Ta từng nghĩ, cả đời này sẽ không bao giờ còn được thấy gương mặt ấy nữa.
Nhưng đến buổi yến tiệc đêm giao thừa năm sau, ta lại nhìn thấy gương mặt mà ta ngày nhớ đêm mong.
Nghe người ta nói, đó là tiểu nữ nhà họ Hứa, tên là Hứa Ánh Uyển, năm nay vừa tròn mười bốn.
Thật giống nàng, giống đến mức ta không thể rời mắt.
Trái tim ta lâu lắm rồi mới lại rung động.
Hai năm sau, ta cầu phụ hoàng ban hôn, cưới Hứa Ánh Uyển về vương phủ.
Đêm đại hôn, nhìn thấy gương mặt ấy, ta không thể kiềm chế được, ôm chặt lấy nàng.
Ta gọi nàng là “Uyển Uyển”, lặp đi lặp lại mãi: “Uyển Uyển.”
“Uyển Uyển, những năm qua ta chờ nàng khổ sở biết bao.”
“Uyển Uyển, ta nhớ nàng đến nhường nào…”
06.
Có một lần trong thư phòng, ta gặp nàng, nàng đứng sau án thư viết chữ.
Ta vòng ra sau, nắm lấy tay nàng.
Nàng hỏi ta muốn viết gì.
Ta suy nghĩ một lát, rồi viết xuống một câu:
“Nhân sinh thường lạc đa hỷ sự, khanh khanh ngô thê phó Xuân Sơn.”
Nàng hỏi câu ấy có nghĩa là gì.
Ta ngẩn ra một lúc, rồi đáp: “Hy vọng nàng bình an vui vẻ, nơi đâu cũng là Xuân Sơn.”
07.
Năm đầu tiên sau thành hôn, ta cùng nàng dự buổi săn bắn của hoàng gia.
Phần thưởng là một tấm da hồ ly trắng.
Ta vẫn nhớ Triệu Uyển Thư là người sợ lạnh. Lông hồ ly trắng mềm mại, làm mũ mùa đông thì thật thích hợp.
Quy tắc bao năm qua là ai săn được nai đốm thì được nhận phần thưởng, vì thế ta liền đuổi theo con nai ấy, một mạch đến tận rừng sâu.
Đáng tiếc, ngựa năm nay chọn không tốt, gặp phải một con lợn rừng liền hoảng sợ, làm ta ngã ngựa, bị thương ở vai.
Khi ta tỉnh lại, Hứa Ánh Uyển ngồi bên giường khóc, trách ta vì sao nhất định phải đuổi theo con nai đốm đó.
Ta cầm tấm da hồ ly, buột miệng nói dối: “Vì nàng từng nói thích, nên ta nhất định phải mang về tặng nàng.”
Nàng càng khóc dữ hơn.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ của nàng, trong lòng ta không thoải mái, thoáng dấy lên cảm giác áy náy.
08.
Năm thứ ba sau thành hôn, phụ hoàng băng hà, ta kế vị, đổi quốc hiệu thành Huy Ninh.
Năm Huy Ninh thứ hai, nàng hạ sinh đứa con đầu lòng của ta, là một công chúa.
Đôi mày mắt của công chúa rất giống nàng.
Khi đặt tên, ta nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lấy chữ “Thư” từ tên của Triệu Uyển Thư.
Năm Huy Ninh thứ ba, nàng sinh ra đích tử.
Ta rất vui mừng, vì đứa trẻ ấy, ta tìm kiếm danh sư khắp nơi.
Tương lai, ta muốn giao lại cả giang sơn vạn dặm này cho đứa trẻ ấy.
Nhưng niềm vui đó, không khỏi khiến ta nghĩ nhiều hơn.
Nhà họ Hứa công danh hiển hách, giờ đây Hứa Ánh Uyển lại sinh ra đích tử, mà ta vừa mới lên ngôi.
Ta sợ nhà họ Hứa sinh lòng hai mặt.
Ta không đành lòng bỏ mẹ giữ con, nhưng nhà họ Hứa phải sụp đổ.
Ta âm thầm mưu tính hai năm, tạo ra hỗn loạn ở biên cương, đưa phụ tử nhà họ Hứa ra chiến trường.
Ta đã giết trưởng huynh của nàng, cũng gián tiếp hại chết phụ thân của nàng.
Sau khi nhà họ Hứa suy tàn, ta nâng đỡ con cháu nhánh phụ của nhà họ Hứa để thừa kế tước vị.
Phụ thân và ca ca mất đi, nàng bệnh nặng một trận, hôn mê suốt hai ngày.
Ta thừa nhận, lúc đó ta đã sợ hãi.
Ta đã ở bên nàng suốt hai ngày, ta sợ rằng nàng, Uyển Uyển của ta, lại một lần nữa rời xa ta.
Khi nàng tỉnh lại, ta xúc động ôm chặt lấy nàng, không muốn buông tay.
Ta cầu xin nàng đừng rời xa ta nữa.
Nàng nhẹ nhàng dỗ dành, nói sẽ mãi mãi ở bên ta.
Ta thấy hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
09.
Đông năm Huy Ninh thứ bảy, ta bị phong hàn.
Nàng nghe tin, mang chè hạt sen đến cho ta, khiến lòng ta cảm thấy ấm áp.
Nhưng khi ấy, ta đang cùng các đại thần bàn bạc việc triều chính, nên bảo nàng trở về trước.
Khi ta xử lý xong chính sự, trở về Tẩm Điện, lại phát hiện những bức thư ta viết cho Uyển Uyển đã bị người lật ra, bày ngay ngắn trên án thư.
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ầm”.
Ta từng nghĩ, sẽ có một ngày nàng phát hiện ra, nhưng không ngờ đến khi điều đó xảy ra, ta lại hoảng loạn đến vậy.
Ta không biết mình sợ điều gì, nhưng ta muốn gặp nàng, thế nhưng nàng không chịu mở cửa.
Ta ngày nào cũng đến, nhưng nàng ngày nào cũng không gặp.
Đêm tuyết rơi rất lớn, ta đứng dưới mưa tuyết cả một đêm, vết thương cũ trên vai bắt đầu đau nhức, nhưng ta không để tâm.
Ta chỉ biết rằng, nàng vẫn không mở cửa.
Giữa tiếng gió rít, ta dường như nghe thấy tiếng nàng khóc, từng tiếng chất vấn, từng tiếng như xé nát tim gan.
Tim ta cũng đau nhói theo.
Sau đó, nàng bệnh nặng.
Thái y nói, nàng mắc chứng uất kết trong lòng.
Ta bảo các phi tần đến an ủi nàng, nhưng nàng dường như đã quyết tâm không muốn gặp ta nữa.
Phải rồi, nàng vốn là một người rất kiêu hãnh, làm sao có thể chịu đựng việc mình chỉ là thế thân?
10.
Ta nghĩ, cứ chờ thêm một thời gian nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng lần chờ đợi này, lại đợi được tin nàng qua đời.
Cả đời ta không thường chờ đợi ai, nhưng mỗi lần chờ, đều chỉ chờ được tin tử biệt.
Triệu Uyển Thư là vậy, Hứa Ánh Uyển cũng không khác.
Đường tuyết đêm lạnh lẽo, ta chạy vội vàng, ngã rất nhiều lần trên đường.
Đến khi ta tới được Phụng Ngô Cung, các phi tần và cung nữ đều quỳ đầy đất, tiếng khóc bi thương vang lên khắp nơi.
Ta xông vào để nhìn nàng lần cuối, Xuân Hạnh ngăn lại, nhưng bị ta mạnh tay đẩy ra.
Nàng nằm trên giường, nhắm mắt lặng yên, trông như đang say ngủ.
Ta và nàng chỉ mới nửa tháng không gặp, nhưng nàng đã gầy đi rất nhiều.
Đôi tay nàng đã lạnh như băng, ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng dù thế nào cũng không làm ấm lại được.
Ta gọi nàng: “Uyển Uyển.”
Nàng không đáp.
Ta bỗng nhiên thấy mình thật bất lực.
Ta đường đường là một vị đế vương, nhưng vẫn không thể giữ được người phụ nữ ta yêu, từng người một rời bỏ ta mà đi.
11.
Sau khi Hứa Ánh Uyển ra đi, chỉ sau một đêm, đầu ta đã bạc trắng, trông già đi rất nhiều.
Ta đổi tên công chúa thành Tư Uyển, ban chỉ ba năm không lập tân hậu.
Đây là điều cuối cùng ta có thể làm để bù đắp cho nàng.
Ta nhớ ngày đầu tiên gặp Hứa Ánh Uyển, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ ửng vì lạnh, nhưng lại cười rạng rỡ vì đã nặn được một người tuyết thật đẹp.
Ta nhớ nàng từng hỏi ta mỗi năm vào Trung Nguyên, thả đèn sen cầu nguyện điều gì.
Ta nói, cầu một đời bên nhau không rời xa.
Ta muốn bên ai mãi mãi không chia lìa đây? Là Triệu Uyển Thư, hay Hứa Ánh Uyển?
Ta không biết.
Một người là mối tình đầu năm thiếu niên, một người là thê tử kết tóc.
Cuối cùng, ta cũng chẳng thể phân rõ, ta yêu ai hơn.
Thôi vậy, thôi vậy, cuối cùng ta đều phụ lòng cả hai.
Quãng đời còn lại, sự cô độc dài đằng đẵng chính là sự trừng phạt mà trời cao dành cho ta.
End