Ngay lúc này, Trương Quý phi cùng ta tới trước mặt Hoàng thượng phát lời thề: “Thần thiếp đời này kiếp này chỉ nguyện một lòng một dạ với Hoàng thượng.” Rồi nàng quay sang hỏi ta một câu, “Có phải đúng vậy không, Tô Quý phi?”
Ta thật thà đáp lại: “Có lẽ không phải đâu, ta đối với Hoàng thượng cũng chỉ thường tình thôi, mà chẳng phải đêm qua Trương Quý Phi vừa cùng Ôn Thái y thổ lộ chỉ yêu một mình hắn hay sao?”
Hoàng thượng: ???
Qua sự việc này, cả ta và Trương Quý phi đều bị giáng vào lãnh cung.
Trước lúc ra đi, nàng còn hân hoan chúc ta: “Tô Tần! Ngươi chính là oán hận năm xưa phụ thân ta ngăn trở ngươi và Nhiếp chính vương kết duyên, ghi hận lên ta! Cố tình hãm hại ta!”
“Ngươi cứ đợi đấy! Bản cung sớm muộn gì cũng khiến ngươi phải rời khỏi hoàng cung!”
Không ngờ Trương Quý phi lại là bậc nữ tử hiếm có biết lấy oán báo ân như vậy. Ta nghẹn ngào, nắm tay nàng mà nói: “Đa tạ ngươi! Ta cũng chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi biển khổ, tiến bước như ý, tam tâm nhị ý, ngũ phúc lâm môn.”