Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT Chương 3 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

Chương 3 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

6:47 chiều – 13/11/2024

14

Mai gặp, mai gặp cái quái gì.

Sáng hôm sau, ta bị Thuần phi, cả người tinh thần hăng hái, kéo khỏi giường, tiếp tục hành trình chạy trốn khổ ải của chúng ta.

Thuần phi không hổ là chân ái của Hoàng thượng, tư duy cũng không giống ai. Ta bảo thuê xe đi, nàng nói:

“Tần nhi, chúng ta giờ đã là dân thường, nên quen với lối sống của dân thường.”

Ta bảo ăn chân giò hầm, nàng nói chúng ta là dân thường, phải quen với lối sống dân thường, ví dụ như ăn màn thầu.

Ta bảo ghé vào trà lâu nghỉ chân, nàng nói chúng ta là dân thường, nên ngồi nghỉ ở bụi cỏ ven đường.

Đi suốt cả quãng đường dài, ta cuối cùng cũng hiểu rồi.

15

Thuần phi trong mắt về “dân thường” nhất định là tương đương với cảnh bần hàn khốn khó.

Nếu nàng biết ta hôm qua đã tặng tiểu tư năm mươi lượng bạc, chắc nàng sẽ nổi trận lôi đình, bảo rằng chúng ta là dân thường, dân thường thì nên chết trong hố đất.

Ta còn đang thẫn thờ suy nghĩ, thì đã thấy Thuần phi bắt đầu cãi nhau với ai đó.

“Đồ lưu manh! Các ngươi muốn làm gì? Thả ta ra!”

Cái gì?

Theo tiếng nói, ta thấy một đám lưu manh đang bao vây Thuần phi, vài tên còn giơ tay định chạm vào mặt nàng.

Trời đất như tối sầm trước mắt ta.

Để Hoàng thượng thấy cảnh này, chẳng phải sẽ tru di cả nhà ta?

Ngày trước, ta từng là kẻ thích múa đao lộng kiếm.

Dù sao thì ta cũng là nữ nhi của Đại tướng quân Định Quốc, sao có thể yếu ớt vô dụng.

Ta xông lên, quyết đấu với lũ du côn, đánh qua ba trăm hiệp, cuối cùng, trong thế đông người, ta “vinh dự” bị bắt lại.

— Vinh dự là bị bắt chung với Thuần phi.

Tên lưu manh khinh bỉ nhổ xuống đất:

“Khà! Cứ tưởng ngươi giỏi giang gì! Vào được mấy hiệp đã quỳ xuống, còn bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân!”

Xin lỗi phụ thân.

Ta rưng rưng chờ người của Hoàng thượng đến giải cứu, từ lúc bị bắt cùng Thuần phi, đến khi bị đưa đến một kỹ viện đầy hoa đỏ liễu xanh, ta vẫn đợi.

Đợi mãi, cho đến khi tên lưu manh đổi được năm mươi lượng, hí hửng quay lại nhìn ta cười nói: “Này tiểu nữ ngốc, đa tạ ngươi nhé.”

Cuối cùng, ta từ bỏ hy vọng.

Trời ạ! Hoàng thượng, tên thần kinh này!

Ngài nói là phải chân thực, ngài thật sự không cử nổi một ám vệ theo bọn ta sao?

Thuần phi an ủi ta: “Không sao đâu, Tần nhi, trời không tuyệt đường người. Chúng ta sẽ tìm cách trốn ra ngoài, không chết ở đây đâu.”

Cảm ơn đại tỷ.

Nếu Hoàng thượng biết ta đưa tỷ vào thanh lâu, e rằng ta thà chết ngay ở đây còn hơn.

Ta nhìn theo Thuần phi, nàng vẫn kiên cường khi bị dẫn đi, còn ta bị lột sạch trơn, nhét vào bồn tắm rửa ráy, sau đó ép mặc bộ đồ vừa lẳng lơ vừa ti tiện, rồi bị đẩy vào một phòng riêng.

Tên quản gia dâm đãng tiễn ta vào phòng còn cười nham hiểm nhìn ta:

“Cô nương à, đây là vị khách quý mà tất cả cô nương trong kỹ viện này đều mong được hầu hạ.”

“Đêm nay, cô nương sẽ hưởng phúc đấy.”

Cửa phòng riêng vừa mở ra, một nam nhân mặc bộ đồ trắng lỏng lẻo, đầy vẻ lả lơi đang đứng bên trong.

Hắn tay trái cầm chiếc quạt, cào cào lên lưng mình, miệng lầm bầm: “Mẹ nó, tiểu gia chờ bao lâu rồi!” rồi quay đầu lại.

Thấy ta, hắn hơi ngẩn ra.

16

“Đây không phải người ta cần!”

Hắn nói.

“Phải, phải mà.” Tên quản gia cúi gập người, gật đầu lia lịa, “ Cố công tử, cô nương Lang Ngọc đêm nay thực sự không rảnh được.”

“Cô nương này là người mới, thân thể sạch sẽ, bảo đảm làm ngài hài lòng.”

Hắn có vẻ không tình nguyện: “Thế nàng ta biết gãi lưng không?”

Ta buột miệng: “Ta không biết,” liền bị tên quản gia đá một cú vào bắp chân đau đến méo mặt. Hắn cười gượng:

“Biết chứ, biết mà, Cố công tử, chắc chắn ngài sẽ hài lòng.”

Nói xong, tên quản gia và đám gia nhân vội vàng rút lui như gió.

Vị  Cố công tử này, cao ngạo, phong thái ngời ngời nhưng lại đi mua vui trong kỹ viện, đứng tại chỗ nhíu mày nhìn ta hai cái, chắc hẳn vì ngứa đến không chịu nổi nên phất tay gọi ta:

“Này này, ngươi, lại đây, mau giúp tiểu gia gãi lưng đi!”

Ta rụt rè bước tới, bối rối thò tay vào áo hắn.

Công tử này chắc bị ngứa nghiêm trọng lắm, ta gãi đến phát mệt mà hắn vẫn “sảng khoái” rên rỉ, khen thoải mái.

“Không tệ, không tệ, ngươi nhìn có vẻ ngốc nghếch mà cũng biết gãi đấy.”

Ta cũng không ngờ một kẻ trông phong nhã như hắn lại có sở thích kỳ quặc thế này.

“Thế này đi.”

Hắn cởi phăng áo, lộ ra phần thân trên, ra hiệu:

“Lại đây, giúp tiểu gia gãi cả cái lưng đi.”

Ta: “…”

Thôi nào, ít ra còn hơn là phải bán thân.

Ta đành an ủi bản thân, run rẩy đặt tay lên lưng trần của hắn.

Vừa đặt tay lên, thì “Ầm!” một tiếng vang trời vang lên.

Cửa phòng bị đá tung ra.

17

Đứng ở cửa là một nam nhân cao lớn trong bộ dạ y, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Người nam nhân này…

Thật… tuyệt sắc!

Thân hình cao lớn của hắn tắm trong ánh trăng, mái tóc đen dài như thác đổ được buộc gọn, đôi mắt phượng sắc bén liếc nghiêng, có vẻ như vừa vội vàng đến đây. Một vài lọn tóc hơi rối rũ xuống bên mắt, mang lại nét đẹp vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng.

Thật như bậc vương giả trên thế gian.

Nhưng trông hắn có vẻ đang rất tức giận.

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn ta và Cố công tử, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt phượng hơi nheo lại.

Cố công tử sợ đến mức vội vàng khoác lại áo, run rẩy nói:

“Vương… Vương gia, ngài… ngài sao lại ở đây?”

Vương gia?

Người nam nhân áo đen không trả lời, chỉ tiến thêm vài bước vào phòng.

Ánh mắt hắn dừng lại trên vạt áo mở rộng trước ngực của công tử Cố, cơn giận trong mắt hắn dường như càng dâng cao.

Công tử Cố run rẩy nói: “Vương gia, ta chỉ là… đây là lần đầu tiên đến đây, ta…”

“Cút.”

Nam nhân dạ y lạnh lùng thốt ra một chữ. Cố công tử lập tức như được đại xá, cúi đầu liên tục: “Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia, thuộc hạ xin cáo lui.” Nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, còn suýt té nhào khi đến cửa.

Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.

Ta ho nhẹ, lí nhí nói: “À… thực ra, ta cũng…”

“Đợi đã.”

Vị dạ y công tử  đột nhiên lên tiếng.

Tiêu rồi, tiêu thật rồi.

Ta sợ hãi giơ hai tay lên: “Huynh đệ ơi, ta chẳng làm gì cả, đều là người ta ép buộc ta thôi, không tin huynh cứ đi hỏi họ, tìm ai thì tìm, đừng tìm ta!”

Hắn tháo chiếc áo choàng trên người, khoác lên ta. Một hương thơm nhẹ của hoa quế lan tỏa quanh ta, chiếc áo choàng bao bọc ta kín mít.

Hắn khẽ ho hai tiếng, quay mặt đi chỗ khác, tai hơi ửng đỏ:

“Ngươi… mặc cái này vào rồi hãy ra ngoài.”

18

Với sự giúp đỡ của vị dạ y công tử  này, ta và Thuần phi nhanh chóng lấy lại tự do.

Bà chủ nhà kỹ viện và tên quản gia vừa nhận ngân lượng giờ mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất run rẩy, miệng liên tục lắp bắp:

“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng. Tiểu nhân không biết là người của Vương gia, tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết!”

Dạ y công tử, à không, là Nhiếp chính vương, ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, khẽ hất cằm, lập tức một thị vệ cao lớn trầm mặc phía sau tiến lên.

Vài tên lưu manh run rẩy bị trói chặt, đẩy ra trước mặt chúng ta, quỳ rạp, chẳng dám ngẩng đầu nhìn, chỉ biết liên tục cầu xin tha thứ.

“Lôi xuống.”

Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi, nở nụ cười đáng sợ khiến ai cũng lạnh sống lưng: “Gửi vào chỗ Ác Khuyển Tư.”

Mấy tên lưu manh  khóc lóc, la hét như phụ mẫu chết khi bị lôi đi, không biết Ác Khuyển Tư là chỗ nào mà đáng sợ vậy. Tứ bà kỹ viện và tên quản gia còn kinh hãi đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, đầu đập xuống đất kêu “cốp” một tiếng.

Thuần phi chân thành bước tới cúi chào: “Đa tạ vương gia đã ra tay tương cứu, dân nữ vô cùng cảm kích.”

“Không sao.”

Nhiếp chính vương đáp: “Ngươi là người mà hoàng điệt ta yêu thương sâu đậm, cứu ngươi  cũng là vì tốt cho hoàng điệt.”

Ánh mắt hắn lướt qua ta một vòng: “Bản vương thấy, đường về của các ngươi không an toàn.”

“Bản vương cũng đang có việc phải đến Qua Châu, chi bằng để bản vương đưa các ngươi về.”

Trời ơi, mỹ nam.

Ngài mà đi cùng chúng ta thì Hoàng thượng sao có thể xuất hiện cứu mỹ nhân được?

Ta định từ chối, nhưng Thuần phi đã vui vẻ đáp lời:

“Vậy thì đa tạ vương gia.”

Hoàng thượng, ngài thấy không? Ta đâu có muốn Nhiếp chính vương đi cùng, là Thuần phi của ngài nhất quyết đồng ý đấy.

Nói đi là đi, Nhiếp chính vương bao trọn một khách điếm, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ta và Thuần phi, nói rằng ngày mai sẽ khởi hành.

Thuần phi trông vô cùng vui vẻ, nắm tay ta khen Nhiếp chính vương thật tốt bụng, còn bảo rằng hắn chẳng hề đáng sợ như lời đồn.

“Không biết vị Nhiếp chính vương này rồi sẽ trở thành phu quân tốt của ai,” nàng vừa nói vừa chống cằm thở dài.

Ta nghiêm túc: “Vị vương gia này nhất định là có tình ý với  Cố công tử.”

Thuần phi ngơ ngác: “Hả?”

Ta bắt đầu phân tích: “Hôm qua ta được phái đi hầu hạ Cố công tử, không rõ hắn có phải bị ngứa ở lưng hay không mà vô cùng khó chịu, liền cởi y phục nhờ ta gãi hộ.”

“Ngay lúc đó, Nhiếp chính vương bước vào, thấy Cố công tử và ta ở cạnh nhau, mặt đen như than, ánh mắt dán chặt vào thân hình trần trụi của Cố công tử. Cố công tử còn giải thích rằng đây là lần đầu tiên hắn đến đây.”

Ta tiếp tục lý luận: “Ngươi nghĩ mà xem, nghe giống như giọng điệu của một phu quân nói với thê tử không?”

Thuần phi bán tín bán nghi gật đầu: “Ngươi nói vậy nghe cũng hợp lý, nhưng…”

“Còn nữa, khi đó ta mặc y phục hở hang đến thế, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.”

Ta từ tốn thuyết phục: “Ngươi thử nghĩ mà xem, với nhan sắc như ta đây, có nam nhân nào không động lòng? Vậy mà hắn chẳng buồn ngó ngàng, còn khinh khỉnh ném áo choàng bảo ta mặc vào. Hắn sợ vấy bẩn mắt mình, đến một giây cũng không muốn nhìn.”

“Cho nên, Nhiếp chính vương nhất định là thích nam nhân!”

“Hắn yêu thích Cố công tử!”