19
Sau khi khám phá bí mật này, ta quyết định sẽ đền đáp ân tình cứu mạng của Nhiếp chính vương.
Ta sẽ đem trọn trái tim của Cố công tử trao cho hắn!
Đêm đen gió lớn, tên “bệnh trung bệnh” lại lẻn vào phòng ta.
Hắn có vẻ ngập ngừng, hỏi ta: “Ngươi thấy Nhiếp chính vương thế nào?”
Ta gật đầu tán thưởng: “Phong hoa tuyệt đại, nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.” Hắn hài lòng gật đầu.
Ta tiếp tục gật gù: “Ta đã biết người trong lòng của hắn là ai rồi.”
Hắn thoáng ngạc nhiên, ngập ngừng một chút rồi hỏi ta: “Vậy ngươi định làm gì?”
Ta cười gian xảo: “Ân cứu mạng đương nhiên phải báo đáp bằng cách giúp hắn thỏa tâm nguyện.”
Tên “bệnh trung bệnh” này, không hiểu bị kẹt đầu vào đâu mà nghe ta nói xong lại ngẩn ra, một lúc sau mới loạng choạng nhảy qua cửa sổ rồi biến mất.
Sáng hôm sau, ta, Thuần phi, Nhiếp chính vương và Cố công chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Hôm nay Nhiếp chính vương trông khác thường, ăn mặc rất điệu đà.
Hắn thay một bộ tử y, vóc dáng cao ráo, tóc dài được búi lên bằng trâm ngọc. Nhưng không biết vì sao, hắn lại chẳng dám nhìn thẳng vào chúng ta, chắc là không muốn thấy nữ nhân.
Ta tò mò hỏi Thuần phi: “Ngươi có thấy hôm nay Nhiếp chính vương có gì khác không?”
Nàng cũng gật đầu tán thưởng: “Dường như hôm nay hắn còn đẹp hơn hôm qua.”
Ánh mắt ta liếc sang tiểu công tử Cố đang đứng cạnh, phong độ ngời ngời.
À, hóa ra là vậy.
20
Có lẽ do hôm qua Cố công tử vào kỹ viện, khiến Nhiếp chính vương cực kỳ không vui, dọc đường đều dành cho hắn vẻ mặt lạnh lùng.
Công tử Cố tủi thân nói: “Vương gia, thuộc hạ đâu cố ý… Ngài nếu giận thì cứ chiếu theo quân pháp mà xử.”
Ôi trời, Cố công tử à.
Vương gia của ngươi nỡ lòng nào mà xử ngươi theo quân pháp chứ.
Lúc này, chúng ta đã đi đến gần núi Lục Thành, càng lúc càng đến gần nơi Hoàng thượng dự tính cho vụ “cướp dâu”, mà cả nhóm chúng ta vẫn đi cùng nhau. Ta sợ đến lúc đó Thuần phi không thành công bị “cướp”, Hoàng thượng không lẽ sẽ tru di cả nhà ta?
Ta nghĩ ngợi, thúc ngựa đến gần Nhiếp chính vương, khẽ nói: “Vương gia, thần thấy chúng ta đi cùng thế này có phần quá lộ liễu, chi bằng chia thành hai nhóm.”
Hắn ho khan, quay mặt đi: “Vậy… ngươi nghĩ nên chia thế nào?”
Không ngờ căn bệnh ghét nữ nhân của Nhiếp chính vương đã đến mức nhìn thấy nữ tử là phát chán sao?
Ta âm thầm lắc đầu, bày kế: “Ngài có thể đi cùng thần, còn Cố công tử và Thuần nhi đi chung, như vậy vừa tiện chiếu cố lẫn nhau, lại không quá gây chú ý.”
Hehehe, Cố công tử này với bệnh ngứa lưng xem ra chẳng có chút sức lực gì, như vậy khi bọn sơn tặc kéo tới, họ sẽ dễ dàng bị bắt. Lúc Hoàng thượng đến cứu mỹ nhân, Nhiếp chính vương cũng có thể cứu tiểu tình nhân của mình, từ đó hai người sẽ cùng trồng rau, tưới cây, sống bên nhau.
Nhiếp chính vương nghĩ đến việc phải tạm xa Cố công tử, có lẽ trong lòng đau đớn lắm, mặt mũi đỏ bừng nhưng cũng chẳng dám phản đối, đành quay mặt đi, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ.”
Ôi, ngốc nghếch. Ngươi không biết đâu.
Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.
Nói là làm, ta và Nhiếp chính vương, còn Cố công tử và Thuần phi chia thành hai ngả, để bọn họ đi trước.
Nhìn bóng dáng họ dần xa, ta đoán không bao lâu nữa Thuần phi sẽ bị quân của Hoàng thượng bắt giữ. Nàng sẽ trải qua đủ loại cực khổ, sống không được mà chết cũng không xong, mà ta cũng không phải vất vả đứng ra đỡ đao.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được nở một nụ cười gian xảo.
Đúng lúc đó, Nhiếp chính vương ho khan một tiếng, quay đầu đi với vẻ không tự nhiên.
Dưới hàng mi dài, đôi mắt phượng của hắn khẽ ánh lên, như thể đang liếc ta:
“Ngươi… ngươi có gì muốn nói với ta không?”
21
Gì cơ?
Nói gì chứ?
Chợt ta hiểu ra ý của hắn!
Hắn…
Hắn nhất định là đang hỏi ta liệu đêm qua có chuyện gì xảy ra giữa ta và Cố công tử yêu dấu của hắn không!
Ta liền nghiêm túc nói: “Vương gia, đêm qua chỉ là hiểu lầm thôi. Thực ra…Cố công tử không làm gì ta cả, ta chỉ giúp hắn gãi lưng chút thôi.”
Hắn ho khan một tiếng, mặt càng đỏ hơn: “Ta biết.”
Vương gia à, ngài không cần che giấu đâu.
Sự quan tâm của ngài đã quá rõ ràng rồi.
Ta tiếp tục nói thêm: “Dù dung mạo của ta có quốc sắc thiên hương, nhưng Cố công tử hoàn toàn không để mắt đến. Thậm chí hắn còn chẳng nhìn ta lấy một lần. Đêm qua bọn ta hoàn toàn trong sạch, chỉ ghét nhau thêm mà thôi, không tin thì ta thề cho ngài xem.”
Không ngờ hắn đỏ mặt hơn nữa, nói: “Ngươi không cần giải thích, bản vương… ta không để ý mấy chuyện này.”
Ồ, thật sao?
Đôi mắt phượng của hắn khẽ lóe lên: “Ngươi… ngươi có mệt không?”
“Mệt.”
Chứ còn gì nữa. Nếu ta nói không mệt, ngài chắc chắn sẽ bảo ta đi nhanh lên, để ngài có thể hội ngộ với Cố công tử, mà thế thì Hoàng thượng lại sẽ tru di cả nhà ta.
Ta liền đề nghị: “Vương gia, hôm nay thời tiết thật đẹp, hay là chúng ta ghé vào quán trà, vừa uống trà vừa ngắm hoa, nghỉ ngơi kỹ rồi hãy đi?”
Hắn ngập ngừng nói: “Cũng… cũng được.”
22
Nhiếp chính vương không biết có bệnh gì không mà từ lúc ngồi xuống, uống trà đến khi uống xong, mặt hắn vẫn đỏ bừng, mắt cũng không dám nhìn ta.
Ta thì đang thấp thỏm lo lắng về lộ trình của Thuần phi, ngồi cũng không yên.
Theo tính toán, giờ bọn họ chắc đã đến chỗ sơn tặc.
Theo kế hoạch của Hoàng thượng, sơn tặc sẽ bắt cóc rồi hành hạ nàng trong hai ngày, sau đó Hoàng thượng mới xuất hiện để làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Hai ngày này, ta phải kéo dài thời gian thế nào với Nhiếp chính vương đang nóng lòng lo cho Cố công tử đây?
Trong lúc ta đang vắt óc suy nghĩ, thì Nhiếp chính vương đã uống xong ấm trà thứ ba.
“Vương gia, có phải ngài bị say nắng không?”
“Không.” Đôi mắt phượng của hắn khẽ động, rồi lại nhìn sang chỗ khác.
Xin lỗi nhé, lại để ngài thấy nụ cười quốc sắc thiên hương của ta rồi.
Nhìn hắn cúi đầu nắm chặt tách trà, ta âm thầm thở dài.
Nghe đồn Nhiếp chính vương là con của một tội phi, từ nhỏ đã chẳng có cuộc sống tốt đẹp gì, ta từng nghĩ đó chỉ là tin đồn. Dù sao hắn cũng là vương gia, ngày tháng dẫu có khó khăn cũng không đến mức quá tệ.
Giờ nhìn lại, ngay cả một bình trà bình thường ở quán ven đường cũng khiến hắn như được bảo vật, uống liền ba ấm.
Nhiếp chính vương này… thực sự rất nghèo.
Ta gọi thêm một mâm điểm tâm, đẩy đĩa bánh Thất Tịch tới trước mặt hắn:
“Vương gia, ngài nếm thử cái này, ngon lắm.”
Hắn nhìn ta, mặt hơi ửng đỏ: “Sao ngươi lại… mời ta ăn bánh Thất Tịch?”
Có lẽ vì giá bánh quá đắt, hắn không dám nhận.
Ta an ủi: “Dĩ nhiên là vì ta quan tâm ngài.”
Dùng tình đổi lý, để hắn yên tâm mà nhận.
Ai ngờ hắn nghe xong, có lẽ đoán ra ta cố ý nói dối để không khiến hắn ngại về chuyện thiếu tiền, nên khuôn mặt lại càng đỏ vì xấu hổ.
Ôi, nghèo khó thật khiến người ta mất tự tin.
Ta nhìn hắn từ từ ăn hết đĩa bánh Thất Tịch, không nhịn được hỏi:
“Vương gia, đủ chưa?”
Nhớ lại hôm qua hắn vì Thuần phi mà tiêu tiền như nước, bao trọn khách điếm.
Có khi nào vì thế mà hôm nay hắn không có tiền ăn, đành nhịn cả sáng không?
Hắn chạm phải ánh mắt quan tâm của ta, bất giác quay đi: “Ừ, ăn no rồi.”
Chắc chắn là hắn đang nói dối vì sợ ta tốn tiền.
Ta đếm số tiền Hoàng thượng đã cho. Trừ hai trăm lượng vừa đưa cho Thuần phi phòng thân, ta vẫn còn hai trăm năm mươi lượng.
Trừ đi năm mươi lượng dành để chạy về nhà, ta vẫn còn hai trăm lượng để tiêu.
Và ta phải kéo dài ít nhất hai ngày.
Nghiến răng, ta quay sang nhìn Nhiếp chính vương, đưa ra một lời đề nghị cực kỳ hấp dẫn:
“Vương gia, vẫn còn sớm, ngài có muốn mua ít đồ cho ý trung nhân không?”
23
Nhìn vẻ mặt tiết kiệm của Nhiếp chính vương, có lẽ bình thường theo đuổi Cố công tử hắn cũng chẳng dám tiêu pha gì mấy.
Ta nghĩ lý do này chắc chắn sẽ thuyết phục hắn dừng chân lại hai ngày.
Ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Nếu ngài thích một người, không thể chỉ nói suông, nhất định phải thi thoảng chuẩn bị cho người đó những điều bất ngờ.”
“Vậy… đã từng có ai chuẩn bị bất ngờ cho ngươi chưa?” Hắn hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối.
Không hiểu sao, hình ảnh tên “bệnh trung bệnh” chợt thoáng qua trong đầu ta.
Ôi trời, nửa đời người rồi, kẻ duy nhất khiến ta bất ngờ lại chính là tên nửa đêm lẻn vào phòng ta, bắt ta đi giết người.
Ta lắc đầu, nhắc nhở hắn: “Chưa từng, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là ngài thử nghĩ xem, người ngài mến mộ thích những thứ gì? Có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội hai ngày này đi chuẩn bị một chút.”
Thứ Cố công tử thích, chẳng qua là bút nghiên giấy mực, hoặc thuốc trị ngứa lưng mà thôi.
Vừa hay ta biết một vị danh y ở kinh thành chuyên trị bệnh ngứa lưng.
Chỉ cần Nhiếp chính vương mở lời, ta sẽ giới thiệu ngay.
Ta tràn đầy tự tin đi theo Nhiếp chính vương, nghĩ hắn sẽ dẫn ta đi mấy cửa hàng văn phòng tứ bảo, nào ngờ hắn lại đưa ta vòng vèo khắp ngõ ngách, cuối cùng dừng chân trước một cửa hàng nữ trang nổi tiếng nhất kinh thành.
Ta: ???
Ta: “Vương gia, đây là…?”
Nhiếp chính vương dừng lại một chút, nghiêng mặt, đáp:
“Ta… ta cũng không biết… hắn thích gì, chỉ nghe nói hình như… mọi người đều thích trang sức, y phục thế này.”
“Hãy nhìn xem, ngươi thấy trong đây có món nào… đẹp mắt không?”
Ta ngỡ ngàng, không thốt nên lời.
24
Không ngờ, Cố công tử hóa ra là một kẻ có sở thích kỳ lạ như vậy.
Với một tâm trạng nặng nề, ta giúp Nhiếp chính vương chọn một loạt váy áo, trâm cài.
Nhìn hắn đỏ bừng mặt, bảo người chủ tiệm gói kỹ lại, ta không nhịn được nhắc:
“…Vương gia, e là ngân lượng ta mang theo không đủ…”
Nhiếp chính vương tròn mắt nhìn ta: “Không sao, bản vương có ngân phiếu.”
Quả là vì tình mà đến sắt đá cũng hóa mềm.
Có lẽ ta đã “mở mang” cho hắn, vì sau khi bảo chủ tiệm gửi đồ về nhà, Nhiếp chính vương lại dẫn ta đến cửa hàng trang sức, mua một đống nữ trang lấp lánh. Rồi chúng ta ghé hiệu bánh, hắn bao hết tất cả các loại bánh mới, thậm chí còn mua cả một đống thoại bản.
Nhìn Nhiếp chính vương, người tiết kiệm đến mức nhịn cả bữa sáng, mà vì Cố công tử lại vung tay tiêu xài không tiếc, lòng ta bất giác mềm đi. Ta vỗ vai hắn, nói:
“Ngài chu đáo thế này, hắn nhất định sẽ càng thêm yêu mến ngài, không thể dứt ra được.”
Cố công tử à .
Giờ ta đã hiểu vì sao Nhiếp chính vương lại kháng chỉ không cưới ai, đến nỗi khi hôn thê bỏ trốn cũng chẳng mảy may phản ứng.
Hóa ra là vì vướng bận tình cảm với ngươi.
Nghe ta nói, mặt hắn càng đỏ hơn, vốn đã đỏ, nay lại càng đỏ thêm. Hắn khẽ ho một tiếng, hàng mi hơi rung, rồi quay đi tránh ánh mắt ta, nói nhỏ: “Nhưng ta cảm thấy… vẫn chưa đủ.”
Chưa đủ?
Ta lại khuyên nhủ: “Nếu thế, ngài thử nghĩ xem, còn thứ gì mà người đó vô cùng thích nhưng chưa từng có?”
Chỉ cần ngài nói ra, ta sẽ lập tức bẩm báo ngay danh tính về vị danh y chữa ngứa lưng cho ngài.
23
Ta nhìn Nhiếp chính vương đăm chiêu suy nghĩ, chờ đợi kế hoạch hoàn hảo của mình kéo dài thêm một ngày.
Nào ngờ, hắn chau mày, suy tư một lúc lâu rồi bỗng giật mình, quay đầu nhìn xa xăm, lắp bắp:
“ Nàng ấy… nàng ấy… yêu… yêu ta.”
Cố công tử thẳng thắn đến vậy sao?
Ta giả vờ mừng rỡ: “Ồ, vậy tốt quá rồi.”
“—Vậy thì động phòng đi thôi.”
Nhiếp chính vương như bị sốc, nhìn ta lắp bắp nói:
“Cái… cái đó… có nhanh quá không? Ta…”
“Không nhanh, không nhanh chút nào.”
Ta vỗ vai hắn đầy nghiêm túc: “Đừng sợ, ta hiểu ngài đang lo lắng điều gì.”
“Ngài sợ ánh mắt thiên hạ.”
Ta đứng khoanh tay: “Dù chuyện của ngài và người ấy có phần khác người, nhưng phải nhớ, đời người ngắn ngủi, chỉ vài chục năm, nhất định phải làm những điều mình thích.”
Dù gì cũng đâu phải động phòng với ta, nhanh thì nhanh thôi.
Nhiếp chính vương nhìn ta đăm đăm một hồi lâu, dường như bị lời khuyên của ta thuyết phục. Rồi hắn khẽ nở nụ cười, nói:
“Tô Tần, ngươi nói đúng.”