Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT Chương 2 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

Chương 2 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

6:47 chiều – 13/11/2024

7

Ta vội xua tay: “Ngươi? Ngươi là cái thá gì chứ!” Thấy nụ cười trên mặt hắn hơi khựng lại, ta liền dịu giọng: “Ta… ta với Nhiếp chính vương là một lòng một dạ, trung trinh bất nhị, đời này ngoài Nhiếp chính vương, ta sẽ không yêu thêm bất kỳ nam nhân nào khác.”

Hắn hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì, chỉ đưa cho ta một chiếc lọ nhỏ.

“Trong này là Đoạn Hồn Dẫn. Vài ngày nữa là lễ Hoa Triều, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt vào rượu của tên Hoàng đế đó, hắn sẽ mất mạng.”

Đợi một chút nữa, ta sẽ đem lọ này đổ thẳng vào bồn cầu.

Hắn cười lạnh: “Ta đã cài tai mắt xung quanh ngươi. Nếu ngươi dám đổ nó đi, tráo đổi, hoặc không phối hợp, ta sẽ giết chết Nhiếp chính vương mà ngươi yêu thương.”

Thấy ta giả bộ kinh hoảng, hắn bổ sung thêm một câu: “… còn cả ngươi nữa.”

8

Hắn đúng là một kẻ điên.

Nhưng đáng buồn thay, ta lại không thể đấu lại tên điên này.

Ta hỏi Tiểu Đào: “Nếu ta ám sát Hoàng thượng, liệu ta còn cơ hội sống không?”

Tiểu Đào nhìn ta đầy phức tạp: “Nương nương, thực ra, đôi khi người cũng có thể thỏa mãn chút mong muốn của mình… không cần thiết phải giết Hoàng thượng.”

Thôi, nàng không hiểu.

Trước có kẻ điên, sau có kẻ khờ, ta quyết định đêm nay sẽ trốn khỏi cung.

Ta lén lút nhét cây trâm vàng vào trong ngực, lợi dụng đêm tối gió mạnh, ta trèo lên tường cung.

May mà Hoàng thượng không ưa ta, nên mới xếp cho ta cung điện xa xôi hẻo lánh nhất. Khi ta vào cung còn từng mắng hắn vì điều này, giờ nghĩ lại, quả thật ta đúng là kẻ không biết điều.

Vừa trèo lên tường, đột nhiên nghe bên dưới vang lên giọng nói của một nam nhân:

“Đừng đi!”

Có người!

Ta lập tức ngồi thụp xuống tường.

Giọng nam nhân kia lại vang lên: “Đừng đi!”

“Đừng rời bỏ ta, ta không thể sống thiếu nàng!”

Gì cơ?!

Chẳng lẽ trong cung cấm sâu thẳm này, ta lại có một kẻ si mê thầm lặng sao?

Quả nhiên, dù Hoàng thượng có mắt mà như mù, nhưng vẫn có người biết nhìn ra vẻ đẹp của ta.

Mặt ta đỏ bừng, định quay lại xem kẻ có mắt tinh đời này là ai. Người nam nhân ấy tiếp tục nói:

“Trẫm vì nàng, sẵn sàng từ bỏ cả giang sơn, cớ sao nàng lại nhẫn tâm với trẫm đến thế!”

Trẫm? Trẫm?!

Ta cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Hoàng thượng.

Không chỉ có Hoàng thượng, mà còn thấy người  nữ nhân đứng đối diện ngài ấy.

Nàng ta mặc áo trắng, trên gương mặt đầy vẻ đau khổ:

“Đây không phải là cuộc sống ta mong muốn!”

“Ta chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ muốn cùng người ta yêu thương, bên nhau suốt đời trong yên bình.”

“Nhưng ngài là Hoàng thượng! Định mệnh của ngài là phải có tam cung lục viện!”

Hoàng thượng quả nhiên đúng là kẻ mắc bệnh hoàng tử nổi tiếng khắp triều đình: “Ta có thể vì nàng mà đuổi hết họ đi!”

Nữ tử kia kiên quyết lắc đầu: “Họ cũng đều là những người đáng thương. Hoàng thượng hà tất phải làm khó họ.”

“Ngài làm vậy chỉ khiến ta càng khinh thường ngài hơn.”

Nghe vậy, Hoàng thượng liền đấm mạnh vào tường:

“Tại sao!”

“Tại sao ta phải làm Hoàng đế!”

“Tại sao việc ở bên người mình yêu lại khó đến vậy!”

Cú đấm của hắn khiến ta đứng trên tường cũng phải chao đảo.

Thế là ta lăn thẳng từ trên tường xuống, nằm sõng soài trước mặt Hoàng thượng.

9

Giờ giả chết liệu còn kịp không?

Hoàng thượng trước mặt ta trông đầy vẻ âm trầm: “Ngươi là ai?”

Ta hoảng hốt che mặt lại: “Ai là ta cơ!”

Hắn với vẻ mặt u ám bước tới gần, nhưng khi đến gần lại bất ngờ đỡ ta dậy:

“Ngươi nhất định là thần tiên nương nương trong truyền thuyết, bị trẫm cảm động mà hạ phàm để ban cho trẫm một ước nguyện, phải không?”

Phì! Tên tra nam!

Ta vào cung ba năm rồi, vậy mà hắn còn chưa nhớ được mặt ta.

Ta đau khổ sửa lại: “Không, thực ra ta là Tô Quý phi của ngài trong cung này, chỉ vì muốn trốn đi nên mới lén trèo tường giữa đêm.”

Thấy sắc mặt hắn lại càng âm trầm, ta vội vã bổ sung:

“Nhưng mà… quả thật ta vừa được một thần tiên nương nương nhập vào!”

“Nương nương nói rằng nhất định phải giúp Hoàng thượng đạt được tâm nguyện!”

May mà ta vẫn biết cách nói dối.

Hoàng thượng nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra ta chính là kẻ oan nghiệt vừa vạch trần Trương Quý phi vài ngày trước. Hắn gật đầu tán thưởng:

“Ngươi cũng coi như có tự giác, không muốn tranh sủng.”

Đa tạ, ta không hứng thú với kẻ ngốc đâu.

Hoàng thượng quay lại, âu yếm nhìn nữ tử áo trắng: “Thuần nhi, nàng không cần rời đi nữa.”

“Nàng vẫn luôn lo sợ trong cung không có ai bầu bạn, bây giờ có người không thích trẫm rồi, nàng cuối cùng có thể ở lại, chúng ta sẽ cùng nhau từ từ nghĩ cách.”

10

Thế là, ta trở thành người thân cận bên cạnh Hoàng thượng.

Ban đầu chỉ muốn tránh xa nhất có thể, không ngờ giờ lại gần nhất.

Hoàng thượng và Thuần phi dùng bữa, ta ngồi cạnh.

Hoàng thượng và Thuần phi du hồ, ta ngồi cạnh.

Hoàng thượng và Thuần phi đêm xuân… Ta ngồi cạnh cái quái gì! May mắn là cuối cùng cũng được về phòng ngủ.

Đang ngủ say, ta lại bị ai đó lôi dậy, khuôn mặt lạnh lùng của tên “bệnh trung bệnh” hiện ngay trước mắt:

“Hôm nay sao ngươi lại cứ đi cùng Hoàng thượng suốt?”

Ta nhắc hắn: “Huynh à, ngươi nghĩ ta muốn chắc? Ta bị bắt ép làm cái bóng đèn suốt cả ngày đấy. Để ngươi thử xem nào?”

Quả là gan ta to tày trời, dám đối đáp với kẻ điên như hắn. Cũng may có lẽ lúc tới hắn đụng phải tường, giọng điệu lại có phần dịu đi:

“Làm ta chết khiếp, cứ tưởng hắn đã để mắt đến ngươi.”

Thấy mặt ta đầy âm trầm nhìn hắn, hắn vội đổi giọng:

“Lão Hoàng đế xưa nay mắt mù, không thích ngươi lại càng chứng tỏ ngươi thông minh, xinh đẹp, chỉ cần Nhiếp chính vương thích là đủ rồi.”

“Ngày mai, ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp mặt Nhiếp chính vương.”

11

Thật ra, giữa ta và Nhiếp chính vương có một mối nhân duyên.

Trước khi ta vào cung, vốn dĩ ta được gả cho hắn.

Ta và hắn đã được đính ước từ nhỏ, không thể hủy bỏ. Ta cũng không có tỷ muộii, chỉ có một ca ca.

Cha ta thì từ khi Nhiếp chính vương mang tiếng xấu đã ưu phiền, mà ưu phiền suốt bảy tám năm.

Có khi uống say còn tự tát mình, bảo rằng có lỗi với ta.

Lỗi là ở ông ấy quá thành công, chức quan quá lớn, của cải quá nhiều, nên không tìm được một kẻ làm hiền tế ( rể hiền).

Đến ba tháng trước khi ta phải gả cho Nhiếp chính vương, một đạo sĩ đi ngang qua, bói một quẻ và nói với phụ thân ta rằng số mệnh ta là mệnh Hoàng hậu bẩm sinh, chỉ có Hoàng đế mới có thể cưới.

Lời đồn lan truyền, một tháng sau, ta nhận được thánh chỉ vào cung. Phụ thân ta uống càng nhiều hơn, đêm trước khi ta vào cung còn bảo rằng tất cả là lỗi của ông, kiếp sau lại làm phụ tử sẽ bù đắp cho ta.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Hoàng thượng đã triệu ta vào nội các, bảo rằng ngài nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

“Trẫm sẽ giả vờ buồn bã, tiễn Thuần nhi ra khỏi cung, rồi sai người đóng giả cướp, giữa đường bắt nàng đi, hành hạ đến khi kiệt sức. Cuối cùng, trẫm mặc bộ bạch y, oai hùng xuất hiện cứu mỹ nhân, đánh bại bọn cướp giữa mưa hoa, ôm nàng rời khỏi hiểm nguy, từ đó sống hạnh phúc mãi mãi.”

Nói xong, ngài còn muốn ta góp ý. Ta đành nói ý kiến thật này xuất sắc, Hoàng thượng đắc ý bảo:

“Đây là kế do Hoàng thúc bày ra, ngài bảo chiêu này ra tay thì nữ nhân nào cũng đổ gục.”

Ôi trời, Hoàng thượng.

Xem ra ngài và Nhiếp chính vương đúng là có thù oán.

Nói là làm, Hoàng thượng quyết định lập tức đi tuyệt giao với Thuần phi và đưa nàng ra khỏi cung.

Còn ta?

“Ngươi sẽ đi cùng Thuần nhi, nếu tên cướp định đánh nàng, ngươi nhớ bảo vệ nàng.”

Ta vừa định bùng nổ thì ngài đã đưa cho ta một xấp ngân phiếu:

“Ngươi cứ cầm lấy, trên đường nhất định đừng để bản thân chịu khổ.”

11

Ai lại đi gây thù với tiền chứ?

Ta thu dọn tiền bạc, cười lạnh trong lòng: Hoàng thượng, đây không phải ta muốn trốn chạy đâu, là ngài bảo ta đi đấy.

Ta có chạy giữa chừng cũng chẳng phải quá đáng, dù gì ngài cũng chẳng nói phải theo đến đâu.

Ta theo sau Thuần phi, mặt nàng đầy kiên cường nhưng nước mắt tuôn tràn khi rời khỏi hoàng cung, còn khóe miệng ta thì gần như sắp nhếch lên tận trời.

Tạm biệt nhé, kẻ thần kinh.

Tạm biệt nhé, kẻ điên.

Tạm biệt nhé, Tiểu Đào.

Không ngờ rằng những ngày tốt đẹp của ta lại đến nhanh như vậy.

Kế hoạch của ta là sau khi vượt qua ngọn đồi thứ hai sẽ chuồn đi, để lại phần lớn số ngân phiếu cho Thuần phi, còn ta lấy một ít, mua ngựa và phi thẳng về nhà.

Sau đó, ta sẽ nhờ phụ thân bí mật sắp xếp người bảo vệ cho Thuần phi, thật là hết lòng tử tế.

Nhưng không ngờ, đêm hôm đó, ta lại gặp kẻ điên.

Hắn cầm bức thư ta gửi cho phụ thân, giọng điệu trầm thấp:

“Đây là cái gì?”

12

Ta cảm thấy chột dạ: “… Là tờ giấy.”

“Ồ?”

Qua lớp mặt nạ, ta cũng thấy rõ biểu cảm giễu cợt của hắn. Kẻ điên mở bức thư ra, bắt đầu đọc:

“Phụ thân, nữ nhi là Tần Nhi đây. Ngày mai nữ nhi sẽ về nhà, xin hãy sắp xếp người ở bến Xuân Phong để đón con. Ghi chú: nhờ mẫu thân chuẩn bị một đĩa chân giò hầm chờ nữ nhi, con sẽ ăn vào bữa trưa.”

Tên này đúng là chẳng học lễ nghĩa gì cả.

Hắn gấp thư lại, hỏi: “Đây là giấy à?”

Ta chột dạ, la lên: “Này! Không thể trách ta được! Là ngươi nói sẽ sắp xếp cho ta gặp Nhiếp chính vương hôm nay đấy! Thế người đâu rồi! Ngươi nói mà chẳng giữ lời!”

Hắn ngẩn ra, ta liền tiếp tục bịa chuyện: “Ta thấy ngươi không đủ khả năng, nên mới tính đường lui cho mình. Giờ nếu về nhà, ta còn có cơ hội gặp Nhiếp chính vương, lúc đó về cung làm sao ta ăn nói!”

Càng nói ta càng cảm thấy uất ức, trời ơi.

Ta vất vả hối lộ gia nhân, bảo họ gửi thư cho Đại tướng quân Tô gia, mất hẳn năm mươi lượng bạc! Thế mà kẻ điên này chặn lại giữa đường, tiền mất toi rồi.

Càng nghĩ càng giận, ta khóc toáng lên, tên điên lại bị ta dọa sợ, luống cuống dùng khăn lau nước mắt cho ta.

“Được rồi, được rồi.” Hắn thì thầm, “Được rồi, là lỗi của ta, được chưa.”

Hắn vụng về lấy khăn lau khắp mặt ta, ta ngửi thấy mùi là lạ, nhìn lên, lại càng khóc to hơn:

“Ngươi cầm khăn lau chân của ta!”

13

Kẻ điên hỏi ta có tâm nguyện gì, coi như bù đắp cho ta để an ủi.

Ta suýt buột miệng nói “Muốn giết chết ngươi,” nhưng cố gắng nở một nụ cười gượng:

“Dĩ nhiên là được ở bên cạnh Nhiếp chính vương.”

Nụ cười gượng gạo này rơi vào mắt hắn, không biết gây ra phản ứng hóa học nào, khiến giọng hắn dịu đi vài phần:

“… Ngươi không cần tuyệt vọng như vậy, cũng đừng tự ti nghĩ rằng mình không xứng đáng. Thật ra Nhiếp chính vương… cũng không phải là người vô tình với ngươi.”

Dĩ nhiên không vô tình rồi. Nghe đồn hắn là một con chó dữ phát cuồng, chắc chắn là người bạo ngược, sớm đánh tối mắng ta.

“Hắn cũng không phải kẻ không thể phó thác, đối với người mình yêu thương cũng rất chung tình.”

Chung tình vô cùng, nghe nói hắn nuôi đến bảy tám thê thiếp, chín mươi kỹ nữ, đối với ai cũng rất “thâm tình” và “chung thủy.”

“Có khi hắn còn có cảm tình với ngươi, chỉ là vì chưa gặp nhau nên ngươi không biết thôi.”

Chưa gặp mà cũng có cảm tình với ta? Quả nhiên là một tên cực phẩm hoa si, đầu óc cũng chẳng thông suốt.

Kẻ điên kết luận: “Vậy nên ngươi tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn về nhà, lỡ ngươi chạy về rồi, Nhiếp chính vương làm sao tìm được ngươi?”

Thế thì quá tốt.

Ta làm ra vẻ mệt mỏi: “Ta vất vả lắm mới ra khỏi cung, vậy mà ngươi không cho ta gặp người trong lòng, lại còn chặn lá thư mà ta tốn đến năm mươi lượng bạc.”

“Nghĩ đến lá thư năm mươi lượng bị chặn lại, ta không còn thiết sống, lòng ta chỉ nghĩ đến năm mươi lượng, ăn cơm cũng chỉ nghĩ đến năm mươi lượng, đến năm mươi lượng cơm cũng không nuốt nổi, ngày mai chắc ta sẽ đi chết với cái giá năm mươi lượng.”

Nghe rõ chưa? Lá thư đó đáng giá năm mươi lượng! Năm mươi lượng!

Mau trả năm mươi lượng cho ta!

Nào ngờ kẻ điên chẳng hiểu trọng điểm của ta, còn khẽ ho một tiếng: “Ta cũng đâu có nói không cho ngươi gặp hắn.”

“Lỡ mai ngươi sẽ được gặp thì sao?”