Ngay lúc này, Trương Quý phi cùng ta tới trước mặt Hoàng thượng phát lời thề: “Thần thiếp đời này kiếp này chỉ nguyện một lòng một dạ với Hoàng thượng.” Rồi nàng quay sang hỏi ta một câu, “Có phải đúng vậy không, Tô Quý phi?”
Ta thật thà đáp lại: “Có lẽ không phải đâu, ta đối với Hoàng thượng cũng chỉ thường tình thôi, mà chẳng phải đêm qua Trương Quý Phi vừa cùng Ôn Thái y thổ lộ chỉ yêu một mình hắn hay sao?”
Hoàng thượng: ???
Qua sự việc này, cả ta và Trương Quý phi đều bị giáng vào lãnh cung.
Trước lúc ra đi, nàng còn hân hoan chúc ta: “Tô Tần! Ngươi chính là oán hận năm xưa phụ thân ta ngăn trở ngươi và Nhiếp chính vương kết duyên, ghi hận lên ta! Cố tình hãm hại ta!”
“Ngươi cứ đợi đấy! Bản cung sớm muộn gì cũng khiến ngươi phải rời khỏi hoàng cung!”
Không ngờ Trương Quý phi lại là bậc nữ tử hiếm có biết lấy oán báo ân như vậy. Ta nghẹn ngào, nắm tay nàng mà nói: “Đa tạ ngươi! Ta cũng chúc ngươi sớm ngày thoát khỏi biển khổ, tiến bước như ý, tam tâm nhị ý, ngũ phúc lâm môn.”
1
Trời cao chứng giám, tuy rằng phụ thân của Trương Quý phi từng chia rẽ mối lương duyên của ta, nhưng việc ta tiết lộ chuyện tư tình của nàng ta hoàn toàn là điều bất đắc dĩ.
Ta từ nhỏ đã có một năng lực đặc biệt: hễ ai nói dối trước mặt, ta sẽ bất giác mà vạch trần, dù cho bản thân cũng chẳng rõ chân tướng là gì.
Vì thế, trước khi ta vào cung, phụ thân ta – một vị tướng quân – đã thở dài ngao ngán, đoán rằng ta khó sống qua ba tháng.
Phụ thân nói rằng ” Nữ nhi à, vào cung nhất định phải nhớ kỹ hai chữ này.” Ta gật đầu thành khẩn: “Phụ thân, nữ nhi hiểu, đó là ‘ôn thuận.'”
Phụ thân nhìn ta đầy phức tạp: “Không phải.”
“Là ‘im miệng.'”
Vì vậy, hiện tại cuộc sống của ta vô cùng tiêu dao tự tại.
Không có Hoàng thượng, không có các phi tần, thậm chí đến Thái hậu cũng chẳng phải diện kiến.
Còn có gì sung sướng hơn?
Chỉ có Tiểu Đào, một người đầy chí tiến thủ, vẫn lo lắng cho ta: “Nương nương, nô tỳ nghĩ chúng ta nên chủ động. Nghe nói hôm nay Hoàng thượng sẽ đi ngang qua cung chúng ta.”
“Nô tỳ sẽ đàn hát, còn nương nương ra sân đu dây. Hoàng thượng nghe thấy nhất định sẽ ghé qua xem.”
Ta cảm tạ ý tốt của nàng, tiện thể bảo đầu bếp bỏ chút thuốc xổ vào bát của nàng trong bữa trưa, để nàng hoàn toàn bỏ lỡ thời điểm Hoàng thượng đi qua.
Nói đùa sao, cuộc sống của ta chưa đủ tốt sao? Cần gì phải tìm thêm một người nam nhân?
Nhưng Tiểu Đào chưa từ bỏ ý định, liền làm một con diều, cẩn thận viết lên đó những vần thơ tình thắm thiết.
Ta lập tức sửa thơ trên diều thành mười lời phê bình việc quản lý trong cung, khiến Hoàng thượng nhặt được, nổi trận lôi đình, thề sẽ tìm ra người thả diều mà phạt ba mươi trượng.
Tiểu Đào hoảng sợ, liền hủy đi dây diều, sau đó nằm trên giường sốt cao suốt ba ngày.
Nhìn nàng như vậy, ta vô cùng xót xa.
Để nàng hoàn toàn dẹp bỏ hy vọng và nghĩ đến an nguy của nàng, ta quyết định thức trắng đêm cùng nàng, nói cho nàng hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta.
Nửa đêm, ta lén lút lẻn ra ngoài, bò vào phòng nàng.
Kết quả vừa vào được, đã có một thanh kiếm kề ngay cổ.
Một giọng nói lạnh lùng bên tai:
“Đừng động đậy.”
“Không thì, ta sẽ giết ngươi.”
2
Tiểu Đào thật to gan, dù ta không muốn tranh sủng, nhưng đâu đến mức trực tiếp thuê người ám sát ta chứ?
Ta rưng rưng nói: “Hảo hán xin nguôi giận, Tiểu Đào đã cho ngươi bao nhiêu bạc? Ta sẽ trả gấp đôi.”
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy nam nhân này mặc đồ đen, che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng dài nhỏ.
Thân hình cao ráo, y phục bó sát làm nổi bật dáng vóc, tay ngọc trắng, ngón tay thon dài, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén cầm kiếm.
Hắn cười lạnh, lưỡi kiếm lại gần thêm chút: “Vàng ròng ngàn lượng.”
Ta vô thức thốt lên: “Ngươi nói dối, ngươi chỉ là nhất thời nổi hứng, uống say lại nhớ đến hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân nên mới ra tay bừa bãi, chẳng cần một đồng nào.”
Vừa nói ra, ta cảm nhận hàn khí từ người hắn tăng thêm mấy phần.
Hắn chậm rãi hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”
Hỏng rồi.
Ta cảm thấy lưỡi kiếm đã rạch nhẹ lên cổ ta.
Ta vội vàng nắm lấy mũi kiếm: “Hảo hán, người ngươi muốn giết cũng là kẻ ta muốn giết! Xin ngươi hãy bình tĩnh, không bằng chúng ta liên thủ, vậy thì sẽ nhanh thành công hơn.”
Dường như hắn không ngờ đến sự chuyển biến của ta, lưỡi kiếm do dự một chút trong hai nhịp.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
Một tên thái giám lớn tiếng nói: “Quý phi nương nương xin thông cảm! Nô tài phụng mệnh điều tra thích khách, đêm nay có kẻ mưu sát Hoàng thượng, ra lệnh truy soát toàn cung!”
Trời ơi, huynh đệ, huynh thật là biết chọn thời điểm. Người mà ngươi muốn giết lại là Hoàng thượng cơ đấy.
Ta đang định lớn tiếng kêu cứu, nào ngờ vị hảo hán này liền xoay mặt ta về phía hắn.
Cánh tay dài của hắn kéo mặt nạ lên một chút, để lộ ra đôi môi cong nhẹ.
Hắn cúi xuống, cắn vào khóe môi ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn lại kéo áo ta ra, ấn một dấu đỏ chói ngay xương quai xanh.
Sau đó, hắn buông ta ra, khoanh tay đứng nhìn ta trong dáng vẻ chật vật, khẽ cong môi:
“Như thế này ngươi dám báo cho ai là ta đang ở đây.”
“Ta sẽ nói với họ rằng ta ở đây, cùng ngươi tư thông.”
3
Hoàng thượng hiện tại của chúng ta, cũng là trượng phu của ta, là một người mắc chứng bệnh thần kinh.
Nghe đồn, từ nhỏ ngài đã khác biệt. Vì ham đọc tiểu thuyết, chỉ một lòng tìm kiếm chân ái, đặc biệt yêu thích những nữ nhân ngây thơ, thuần khiết trong dân gian.
Đối với hàng loạt mỹ nhân trong cung (chủ yếu là ta), ngài chẳng buồn liếc mắt, còn khẳng định rằng trẫm muốn giữ mình vì chân ái.
— Người dám ám sát một kẻ thần kinh như ngài là ai?
Tự nhiên là kẻ thần kinh còn hơn cả ngài rồi.
Ta rưng rưng mở cửa, vì tính mạng của hơn một trăm bốn mươi người nhà họ Tô, nhẹ nhàng tiễn đám người lục soát đi. Có lẽ biểu cảm của ta quá u sầu, nên tên thái giám còn an ủi:
“Nương nương, Hoàng thượng chỉ bị kinh động đôi chút, chưa phải là băng hà.”
Hắn không biết rằng, nếu Hoàng thượng thực sự băng hà, có lẽ sắc mặt ta còn dịu đi vài phần.
Vừa khép cửa lại, kẻ bệnh hoạn kia quả nhiên như cái bóng trượt xuống từ trên cánh cửa.
Hắn lập tức kéo ta lại, ôm vào lòng: “Quý phi nương nương?”
“Sao ngươi lại muốn giết phu quân mình?”
4
Kẻ thần kinh không đáng sợ, đáng sợ là hắn lại biết khinh công.
Cảm nhận lưỡi kiếm quen thuộc kề lên cổ, ta run rẩy an ủi kẻ bệnh hoạn này: “Là như thế này, tuy ta là phi tử của ngài ấy, nhưng không có tình cảm gì. Ngài ấy chỉ một lòng tìm kiếm chân ái, đẩy ta vào lãnh cung, khiến ta sinh lòng oán hận.”
“Nếu Hoàng thượng băng hà, ta sẽ thành Thái phi, ăn ngon mặc đẹp, còn hơn phải chịu sự ghẻ lạnh này.”
“Ồ?”
Hắn cười lạnh, kéo ta vào lòng, ghé sát tai ta mà uy hiếp: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?”
Giọng nói của kẻ bệnh hoạn này lạnh như băng, ta vội vàng bịa chuyện:
“Thật đấy, thực ra… trước khi vào cung, ta đã có ý trung nhân. Tâm nguyện lớn nhất của ta là được sống bên chàng ấy, cùng nhau bạc đầu giai lão. Nếu Hoàng thượng chết, ta có thể cùng chàng ấy đôi lứa bên nhau, ít nhất là vụng trộm vài đêm, chẳng uổng kiếp người này.”
“Ta chưa bao giờ nói dối, ngươi không tin thì cứ thử nói dối trước mặt ta, ta nhất định phân biệt được thật giả.”
Nực cười.
Dù người khác không thể nói dối trước mặt ta, nhưng ta thì lại có thể ba hoa trước mặt người khác.
Có lẽ vẻ mặt ta quá chân thành, nên hắn trầm mặc một lúc, rồi nói: “Ta quyết định ra tay vào canh Tý đêm nay.”
Ta lập tức phản bác: “Nói dối! Là vào canh Tý!”
Vừa nói xong, tay hắn liền áp lên cổ ta. Ta vội vàng nịnh nọt: “Ta bị giam trong cung rồi, làm sao có thể biết hành tung của ngươi.”
Hắn cười lạnh: “Đêm qua ta uống rượu quế hoa ngọc dịch.”
Ta liền mở miệng: “Nói bậy. Đêm qua ngươi không uống gì cả, ngươi lén đổ rượu đi và uống thanh ngọc ẩm!”
Thật đáng ghét! Đúng là kẻ xa hoa trụy lạc!
Có vẻ như đây là vấn đề khá riêng tư, hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi bất ngờ buông tay khỏi ta.
“Ngươi thực sự không giống với bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung.”
Hắn lùi lại hai bước, đưa kiếm ra xa, nhìn ta với đôi mắt cong lên, rồi nói:
“Vậy không bằng chúng ta hợp tác đi.”
“Chúng ta đều ghét tên Hoàng đế khốn nạn kia. Ngươi giúp ta giết hắn, ta sẽ cho ngươi một ước nguyện.”
Ai thèm hợp tác với ngươi chứ.
Nhưng ta không dám phản đối, đành gật đầu lia lịa: “Được, được, được.”
Hắn nói: “Ngươi vừa nói tâm nguyện lớn nhất của mình là được bên cạnh người trong lòng. Ta sẽ giúp ngươi ngăn trở mọi mối lương duyên của hắn, để cho ngươi được thành thân cùng hắn. Nói đi, hắn là ai?”
Ta thốt lên: “Là… là Nhiếp chính vương!”
5
Đùa à, ta còn chưa từng gặp mặt Nhiếp chính vương.
May thay, kẻ bệnh hoạn này thật sự không phải kiểu người thích nói nhiều. Nghe ta nói xong, hắn ngẩn ra một lúc rồi chỉ buông một câu “Biết rồi” và nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thấy hắn đã rời đi, ta lập tức trở về tẩm cung của mình, gọi toàn bộ cung nữ và thái giám đến bao quanh kín mít cả cung điện.
Ta ra lệnh cho bọn họ từ nay về sau phải chia ca gác đêm, rồi dưới ánh mắt của mọi người, ta chỉ dám chợp mắt chút vào lúc nửa đêm.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào vào hầu hạ ta thức dậy, nhìn thấy vai ta lộ ra một vết đỏ, mặt đầy nghi hoặc: “Nương nương, đêm qua người…”
Ta vội lấy tay che vết đỏ trên xương quai xanh, lấn át lời nàng: “Ngươi tối qua đã đi đâu? Bản cung sang phòng ngươi tìm mà không thấy!”
Tiểu Đào ngạc nhiên: “Tối qua không đến lượt nô tỳ trực, nô tỳ về phòng cung nữ nghỉ ngơi, không có ở điện ạ.”
Ta lúng túng: “Đúng rồi đấy, tối qua bản cung đi tìm ngươi, phát hiện ngươi không ở đó, quay đầu thì đụng vào tường, ngươi xem, chỗ này bị đụng đỏ rồi.”
Tiểu Đào nhìn ta một lúc lâu, vẻ mặt phức tạp, chắc cũng không thể đoán ra làm thế nào mà lại có thể “đụng tường” đến mức để lại dấu đỏ như vậy.
Chỉ là từ hôm sau, nàng không khuyên ta tranh sủng nữa, mà lại đem đến vài quyển sách như Nữ Đức, Nữ Giới, còn có cả sách tranh về các liệt nữ.
Thỉnh thoảng, nàng tâm sự cùng ta, bảo rằng Hoàng thượng cũng không phải người tệ bạc, khuyên ta nên suy nghĩ thông suốt, đừng lầm đường lạc lối.
Chất lượng cuộc sống của ta đột ngột tăng vọt, không khỏi cảm thán đúng là họa phúc khó lường.
Điều này khiến Lệ phi ghé thăm ta cũng phải ghen tị: “Không ngờ ngươi bị Hoàng thượng lạnh nhạt mà sắc mặt lại tốt lên như vậy?”
Ta khiêm tốn đáp: “Nào có nào có, tỷ cũng trông tốt mà.”
Lệ phi bực tức: “Có đâu mà tốt! Tên Hoàng đế chết tiệt vừa phong thêm một phi tử mới, là cung nữ hôm trước đã liều mình cản đao bảo vệ hắn lúc bị ám sát. Trời ơi, cha ta là Thượng thư mới có thể vào cung phong phi, nghĩ mà tức chết ta!”
Thấy ta hờ hững, nàng lại ném thêm một tin động trời: “Ngươi biết không? Vị hôn thê của Nhiếp chính vương cũng vừa bỏ trốn với người khác!”
6
Nhiếp chính vương nổi tiếng là khó gần, lại được xem là mỹ nam đệ nhất triều đình.
Tính tình thay đổi thất thường, tàn bạo, còn thích lui tới thanh lâu, danh tiếng nghe không mấy tốt đẹp.
Vậy nên dù đã ngoài tuổi cập quan, hắn vẫn chưa thành thân.
Nghe nói vị hôn thê cuối cùng của hắn là nhị tiểu thư nhà Thượng thư, nổi danh là người điềm đạm ôn hòa. Không ngờ hôm qua nàng lại gửi thư từ hôn, nói rằng mình đã mến mộ một thư sinh từ lâu, không chịu nổi sự khuất nhục, nên quyết định bỏ trốn.
Trùng hợp thôi, nhất định là trùng hợp.
Không thể nào là tác phẩm của tên bệnh hoạn kia.
Nếu hắn có tài vậy, sao phải nửa đêm ám sát không thành, rồi còn phải trốn vào cung ta?
Ta tự trấn an mình đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi chuẩn bị kéo rèm đi ngủ sớm.
Kết quả là ngủ được nửa chừng, ta bị người nào đó lôi thẳng từ trên giường dậy.
Ta: ???
Trong bóng tối chỉ nghe một tiếng cười lạnh: “Ngươi ngủ cũng thật yên giấc nhỉ.”
Dưới ánh trăng, ta thấy kẻ bệnh hoạn không biểu cảm ngồi xổm bên giường mình.
Dưới sàn, cung nữ và nô tỳ của ta nằm la liệt khắp nơi.
“Bọn họ… Bọ họ bị làm sao vậy?” Ta kinh hãi hỏi.
“Họ chết rồi,” hắn đáp lạnh lùng.
Ta lập tức thốt lên: “Nói dối, rõ ràng là ngươi đã dùng mê hương, bọn họ chỉ ngất đi thôi, hai canh giờ nữa sẽ tỉnh lại.”
Vừa dứt lời, ta liền lấy tay che miệng, nước mắt lưng tròng: “Thật là một nam nhân tàn nhẫn, bảo sao mà giờ ta thấy đầu óc quay cuồng.”
“Ồ?”
Hắn dựa vào thành giường, khoanh tay nhìn ta đầy hứng thú: “Vậy sao ngươi lại bảo bọn họ vây kín quanh giường mình?”
Tiêu rồi.
Ta lúng túng đáp: “Chuyện này… Dù sao ta cũng là một nữ tử yếu đuối, còn ngươi là một sát thủ, đêm qua ngươi đột nhập vào cung của ta, ta đương nhiên phải sợ hãi, nên muốn tăng cường phòng bị.”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, có lẽ cảm thấy lý do này cũng hợp lý nên không truy cứu nữa:
“Chuyện ngươi muốn, ta đã làm xong rồi. Giờ đến lượt ngươi.”
Ta run rẩy hỏi: “Chuyện đó… vị hôn thê của Nhiếp chính vương, chẳng lẽ thật sự là ngươi… ngươi đã làm gì nàng?”
Hắn cười tà mị: “Bắt cóc, rồi hại đời nàng.”
Ta thốt lên: “Lại nói dối nữa, rõ ràng là ngươi đưa cho tình lang của nàng ấy vài ngàn lượng bạc, để hắn đưa nàng đi.”
Vị thiên kim tiểu thư nhà Thượng thư này cũng chẳng phải tinh mắt gì. Người nam nhân kia phải nhận vài ngàn lượng bạc mới chịu đưa nàng đi, thật khiến người ta không khỏi tiếc thương.
Hắn chán nản nhả ra cọng cỏ ngậm trong miệng: “Chán thật, nói gì ngươi cũng biết sự thật.”
Nói là vậy, nhưng không biết vì sao, dưới ánh trăng lại thấy ánh cười lấp lánh trong mắt hắn.
“Này.”
Hắn đột nhiên tiến gần lại ta, cười ranh mãnh: “Ta thấy ngươi cũng thú vị đấy, hay là thế này, ngươi đừng có thích Nhiếp chính vương nữa, theo ta đi.”