Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT Chương 6 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

Chương 6 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

6:49 chiều – 13/11/2024

30

Nhiếp chính vương bước vào với một nắm quả rừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay ta và Cố công tử đang nắm chặt.

Cố công tử vội vàng buông tay ta ra, cười gượng: “Vương gia… Vương gia trở lại rồi.”

Nhiếp chính vương chẳng buồn nhìn Cố công tử, chỉ bước tới, cúi xuống nhìn ta, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

Nhìn vẻ cứng đờ của Cố công tử, ta chợt nhận ra:

Nhiếp chính vương làm thế để chọc tức Cố công tử đây mà!

“Không… không đau.” Ta cười gượng, “ Đa tạ vương gia đã quan tâm.”

Hắn đưa nắm quả rừng cho ta, nói: “Ở đây chỉ có thế này, ngươi tạm ăn để lót dạ. Xuống núi rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon hơn.”

Ồ, thật sao?

Ta nhận lấy quả rừng, còn Cố công tử bên cạnh thì tủi thân lên tiếng: “Vương gia, còn ta thì sao?”

Nhiếp chính vương chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay: “Cút.”

Khi ấy trời đã rạng sáng, khói lửa của đêm qua vẫn còn phảng phất.

Nhìn Thuần phi đang ngủ say và Cố công tử bị thương, Nhiếp chính vương quyết định để ta cùng hắn cải trang để tìm đường xuống núi.

Còn Hoàng thượng, tuy tứ chi lành lặn, nhưng cái đầu ngốc nghếch cũng xem như một vết thương, không tiện ra ngoài.

Trong ánh sáng ban mai, ta và Nhiếp chính vương người truocs kẻ sau rời khỏi hang động. Đi được nửa chừng, đột nhiên có tiếng người vọng lại phía trước.

Hắn kéo ta ra sau, cùng ngồi xuống núp trong bụi cỏ.

Mùi hương thoang thoảng từ người hắn lan tỏa xung quanh.

Ta cảm nhận hơi thở của hắn khẽ phập phồng trên đỉnh đầu, những ngón tay dài nhẹ nhàng giữ đầu ta sát vào ngực hắn, giọng hắn trầm thấp:

“Đừng lên tiếng.”

Tội lỗi, tội lỗi.

Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, thầm nhủ: “Đây là người của Cố công tử, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.”

Không biết đã bao lâu, tiếng người kia cuối cùng cũng tan đi. Hắn dẫn ta ra khỏi bụi cỏ, đỡ ta dậy, dịu dàng nói:

“Có thể đi rồi.”

Mặt ta dần nóng lên, để đổi chủ đề, ta bèn bắt chuyện:

“Vương gia, bộ hỉ phục của ngài…”

Hắn mặt hơi ửng đỏ, nhìn ta đáp: “Ta… Bản vương cảm thấy động phòng vội vàng là bất kính…”

“Phải có một danh phận rõ ràng, cho nên…”

Không ngờ Nhiếp chính vương lại là người chu đáo đến vậy.

Ta thở dài, an ủi hắn: “Không sao, lần này không được, lần sau nhất định sẽ thành.”

Hắn mặt đỏ hơn, khẽ đáp “Ừm,” rồi cẩn thận vén cỏ trước mặt để ta dễ đi hơn.

Chúng ta tiến thêm vài bước, nhìn thấy hang động đã gần kề, hắn đưa tay ra định nắm lấy tay ta.

Ta khẽ rụt tay lại, ngượng ngùng cười:

“Vương gia, sắp đến hang rồi, vẫn là… đừng để Cố công tử hiểu lầm.”

Hắn khẽ nghiêng mặt, khuôn mặt trong ánh ban mai sáng rõ đến bất ngờ, phác họa từng đường nét thanh tú: “Cố công tử?”

Ta gật đầu, lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Ta biết vương gia lần này đưa ta thoát khỏi vòng vây là nhờ tình cảm của ngài dành cho  Cố công tử. Vừa rồi trong hang, ngài cố ý không quan tâm đến hắn là vì thấy hắn nắm tay ta, vương gia ghen tỵ nên…”

Ta thở hắt ra: “Nhưng tình yêu không nên như vậy. Vương gia không cần phải dùng sự ghen tỵ để chứng minh tình cảm của hắn với ngài. Nếu vương gia bày tỏ tình ý trực tiếp, có lẽ hắn sẽ càng thêm cảm động.”

Sắc mặt Nhiếp chính vương càng lúc càng âm trầm, dường như bị ta nói trúng, cảm thấy xấu hổ. Hắn lạnh mặt hỏi:

“Ngươi… ngươi nghĩ ta thích  Cố công tử?”

Ta chẳng cần suy nghĩ mà bật ra ngay: “Đúng thế.”

Hắn nghiến răng: “Đúng, ta thích Cố công tử, bản vương chính là thích Cố công tử.”

Ta bật thốt lên: “Nói bậy, rõ ràng ngươi thích ta!”

Nói xong, ta ngẩn người.

Nhiếp chính vương đứng yên, nhìn ta không chớp mắt, bình thản nói: “Ta thích  Cố công tử, ta mặc hỉ phục này là để cưới hắn.”

“Vì hắn, ta mới mạo hiểm đến đây.”

Ta nhìn hắn trân trối, miệng không tự chủ thốt lên: “Ngươi thích ta, ngươi mặc hỉ phục vì muốn kết hôn với ta. Ngươi lo lắng cho ta, nên mới…”

Vừa dứt lời.

Nhiếp chính vương đưa tay, hàng mi khẽ rung, kéo nhẹ gáy ta lại, rồi cúi xuống, hôn ta một cách dứt khoát.

32

Đây là mơ.

Chắc chắn là mơ rồi.

Chắc chắn là mơ thôi.

Ta mơ màng đi theo Nhiếp chính vương lên núi, đón Hoàng thượng xuống núi.

Luôn tránh xa khói lửa, đứng ở chân núi mà đầu ta cứ choáng váng.

Thuần phi lo lắng hỏi: “Tần nhi, ngươi sao vậy?”

Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lưng ta, là Nhiếp chính vương… không, là Lục Hoàn, dịu dàng nói:

“Không sao đâu, chóng mặt chút thôi, lát sẽ ổn.”

Giờ đã đến thị trấn, xe ngựa bên ngoài nhộn nhịp, Lục Hoàn tùy ý bao một khách điếm nhỏ ven đường và gọi một mâm rượu thịt.

Hắn múc cho ta một bát canh gà, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ thôi, trước tiên để ấm bụng, sau đó sẽ ăn gà quay.”

Sao hắn biết ta thích gà quay?

Ta mơ màng uống hết bát canh, mơ màng nhìn Lục Hoàn gắp cho ta một đĩa thức ăn bổ dưỡng, rồi lại mơ màng nghe Hoàng thượng đang nói linh tinh bên cạnh.

“Thuần nhi, lần này nàng chịu khổ, trẫm thật sự muốn chết đi cho rồi.”

Hoàng thượng nắm tay Thuần phi, giọng đầy cảm xúc: “Đêm qua trẫm đã nghĩ thông suốt. Trẫm không thể để nàng ở ngoài chịu khổ sở thế này, không thể để nàng phải chịu đựng nỗi đau thấu xương này thêm lần nữa. Trẫm sẽ không cần bất kỳ phi tần nào khác trong hậu cung, chỉ cần mình nàng thôi.”

Cố công tử nhắc nhở hắn: “Hoàng thượng, Tô Quý phi vẫn còn ở đây đấy.”

Hoàng thượng: “…À, cái đó, ngoài ra còn gì cần bù đắp, trẫm đều có thể chấp nhận.”

Khi ta vẫn còn đang lâng lâng, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Lục Hoàn:

“Nếu vậy, xin Hoàng thượng cho phép Tô Quý phi xuất cung tái giá.”

“Hay, hay lắm!”

Hoàng thượng vui sướng đến mức mắt suýt lồi ra, trên mặt lộ rõ sự hào hứng “ngươi mau mau lấy chồng đi, đừng cản trở ta với Thuần phi”: “Tô Quý phi, nàng muốn lấy ai, trẫm sẽ đích thân tứ hôn cho nàng.”

“Lấy ai…”

Ngay khi Lục Hoàn sắp nói ra tên mình, ta nhanh trí ngắt lời: “À… Hoàng thượng, dùng bữa trước đi ạ.”

Ánh mắt của Lục Hoàn tĩnh lặng rơi trên người ta, còn ta thì chột dạ cúi đầu uống canh thật nhanh.

Lấy Lục Hoàn sao?

Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, dù vừa rồi cái hôn ấy có làm ta vui vui.

Nhưng, hắn thích ta vì điều gì?

Chúng ta mới gặp nhau có mấy ngày?

Hoàng thượng và Thuần phi còn nhanh hơn ta tưởng, lập tức quyết định ngày mai sẽ khởi hành về cung để thông báo cho thiên hạ.

Trời đã tối, cộng thêm đồ ăn nhiều dầu mỡ khiến dạ dày khó chịu, lòng ta rối bời, bèn bước ra ngoài hít thở.

Vừa mở cửa, ta đã thấy một bóng trắng đứng cô đơn ở cửa, ánh mắt lặng lẽ nhìn ta.

Ta lập tức hồn bay phách tán:

“Khéo thật… Vương gia, ngài cũng… ra ngoài… đi vệ sinh à?”

Vừa nói xong, ta liền muốn tự vả vào mặt! Nói gì không nói, lại nói đi vệ sinh!

May mà Lục Hoàn không để bụng, có vẻ như hắn ngẫu hứng muốn đến gõ cửa, hắn đưa cho ta một chiếc khay, mặt hơi ửng đỏ, quay đầu sang hướng khác:

“Tối nay… thức ăn đều quá ngấy.”

“Ta đoán rằng ngươi có lẽ sẽ khó chịu, cái này… sẽ giúp giải ngấy.”

Trên khay là một ly sứ trắng đựng nước mơ đá mát lạnh.

Ta “ồ” một tiếng, nhận lấy, uống một ngụm, rồi nghe hắn khẽ nói:

“Tối nay… là lỗi của ta. Dù sao cũng nên hỏi ý ngươi trước.”

“Tối nay?”

Ta ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định hỏi:

“Khi nào ngài bắt đầu thích ta? Ta nhớ chúng ta…”

Khuôn mặt hắn hơi ửng đỏ, nhấc tách trà lên: “Cũng… là gần đây thôi.”

Gần đây sao?

Gần đây xảy ra chuyện gì nhỉ?

Ta nghĩ mãi không ra, chỉ có thể kết luận rằng Lục Hoàn thích ta vì dung mạo của ta quá diễm lệ. Dù sao trước khi vào cung ta cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, có người thầm mến mộ cũng là thường tình.

Có lẽ vì nét mặt ta lúc ấy trông quá kỳ quặc, Lục Hoàn đột nhiên nói:

“Thật ra, trước đây ta chưa từng thích một ai.”

33

Danh tiếng Lục Hoàn vốn không mấy tốt đẹp ở kinh thành.

Hắn phóng đãng, thâm trầm. Gặp người nói lời hay, gặp quỷ nói lời dối trá.

Có lẽ từ trước đến giờ chưa ai được nghe hắn nói lời thật lòng.

Giờ đây, hắn dựa vào lan can, chậm rãi mở lời:

“Từ nhỏ, trong cung này chưa từng có ai thích ta. Mẫu phi ta là người Tây Châu, rất xinh đẹp nên được Lục Tề Thừa sủng ái nhất. Nhưng Lục Tề Thừa, tên phế vật ấy, chỉ biết yêu mà không biết bảo vệ bà, thế nên, từ khi ta có ký ức, ta và mẫu phi đã luôn chịu sự hành hạ của lão yêu nghiệt Nhân Đức.”

Hắn trực tiếp gọi tên Thái thượng hoàng và Thái hoàng thái hậu, khiến ta sợ đến nỗi phải liếc nhìn xung quanh, cầu mong tên ngốc Hoàng thượng đừng xuất hiện vào lúc này.

Lục Hoàn không để ý, vẫn nhìn lên ánh trăng mà nói tiếp: “Năm ta sáu tuổi, mẫu phi mất. Trước khi đi, bà làm cho ta một mâm cơm, còn thức cả đêm làm một đôi giày, bảo ta rằng bà sẽ về Tây Châu, dặn ta hãy ở lại hoàng cung, chờ đến khi chân ta đi vừa đôi giày ấy, bà sẽ cử người đến đón ta.”

“Sau đó, ta sống rất khổ cực, Nhân Đức không thích ta, cung nhân cũng không dám đối tốt với ta, đôi khi đồ ăn dâng lên toàn là đồ ôi thiu, nước cũng bốc mùi. Nhưng ta vẫn ăn, chỉ để có thể sống tiếp, sống đến ngày rời cung, để gặp lại mẫu phi.”

“Đến năm chín tuổi, ta cuối cùng cũng đi vừa đôi giày ấy.”

“Nhưng… chẳng có ai đến đón ta.”

Ta thấy mắt hắn khẽ đỏ lên, hắn nói: “Vậy nên ta đã trộm đồ quý trong cung, ngồi xe chở phân, lén trốn khỏi hoàng cung để tìm mẫu phi.”

Chuyện này ta có nghe qua.

Lục Hoàn năm chín tuổi đã trốn khỏi cung, đi bộ đến Tây Châu.

Chính vì hành động này mà hắn được Thái thượng hoàng trọng dụng, cho rằng hắn dũng cảm, có chí lớn từ nhỏ, nếu được bồi dưỡng sẽ trở thành người tài.

Nhưng không ngờ rằng tất cả là vì lý do này.

“Hai tháng trên đường, khi đói ta nhai rễ cỏ, khi khát ta uống nước ao. Phải cảm ơn Nhân Đức đã rèn luyện dạ dày ta cực tốt suốt ba năm, nên ta cứ ôm chặt tín vật của mẫu phi, thề không buông tay. Lần đầu tiên ta giết người cũng là khi ấy, có kẻ định cướp bọc hành lý của ta, ta nhặt viên đá bên đường đập thẳng vào đầu hắn.”

Nụ cười của Lục Hoàn có chút tàn nhẫn: “Nhưng khi đến Tây Châu, ta mới nhận ra, tất cả chỉ là một lời dối trá.”

Giọng hắn nghẹn lại, đôi vai run run: “Mẫu phi ta đã mất từ lâu rồi. Vì được sủng ái quá mức, bà bị Thái hoàng thái hậu và hoàng hậu lúc bấy giờ hãm hại đến chết, vì họ muốn bảo vệ địa vị cho con cháu mình. Mẫu phi biết điều đó, nên đã dệt lên câu chuyện này để cho ta có hy vọng mà sống tiếp.”

Hắn nói: “Ở Tây Châu, ta chỉ thấy một ngôi mộ không có di hài của mẫu phi.”

“Từ lúc ấy, ta đã ghét bất kỳ ai dối lừa ta.”

“Chỉ một chút gian dối cũng không thể chấp nhận được.”

Ta ngơ ngác nhìn hắn, nhìn đôi vai gầy, đường nét sắc sảo nơi cằm, đôi mắt tuyệt đẹp ấy vẫn đang hướng lên trời, như thể đang nhìn mẫu phi của hắn, hắn nói:

“Cho đến khi, ta gặp ngươi.”

“Tô Tần.”

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt chân thành nhìn ta.

Đôi mắt hắn ánh lên lấp lánh, như thể có những vì sao.

“Vậy nên, Tô Tần,”

“ Nàng… có nguyện ý gả cho ta không?”