Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT Chương 7 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

Chương 7 QUÝ PHI CHỈ BIẾT NÓI LỜI CHÂN THẬT

6:50 chiều – 13/11/2024

34

Trong lòng ta rối bời, cảm giác chua xót khó tả.

Khi Lục Hoàn hỏi ta câu đó, không hiểu sao, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu ta lại là gương mặt của tên bệnh hoạn kia.

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng làm ta tự giật mình hoảng sợ:

Ta không phải kẻ cuồng bị ngược đãi chứ? Tại sao vào lúc này ta lại nghĩ đến tên bệnh hoạn đó! Sao lại là hắn?

Đầu óc ta rối tung lên, đúng lúc ấy, Lục Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Hắn nhìn vào mắt ta, từng lời nói rõ ràng, lặp lại lần nữa:

“Tô Tần, gả cho ta nhé.”

“Được không?”

Ta vô thức thốt lên: “Không được.”

Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Sao cơ?”

“Tại sao?”

Nếu như không nghe những lời này trước đó, có lẽ ta còn có thể trơ mặt đối diện với Lục Hoàn.

Nhưng giờ đây, ta không thể nào đối mặt với hắn. Trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn âm ỉ, một cảm giác mà ta chưa từng trải qua. Ta chỉ có thể quay mặt đi: “Ta… ta đã có người trong lòng rồi.”

Hắn nhắc lại lời ta, “ Nàng  đã có người trong lòng?”

Ta nhìn hắn khó hiểu, hắn cũng im lặng nhìn lại, sắc mặt thay đổi một chút rồi hỏi lần nữa: “ Nàng đã có người trong lòng rồi sao?”

Ta vẫn không trả lời.

Lục Hoàn xoay vai ta lại, nhìn vào mắt ta, từng chữ đều rõ ràng: “Người nàng thích là ta.”

“Người nàng thích là ta, đúng không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Rõ ràng là khách điếm đã được bao trọn, nhưng lại có một nhóm người tiến vào. Tên cầm đầu với giọng nói thô lỗ, nghe qua có vẻ là vị hoàng tử của địch quốc mà chúng ta gặp trong hang động.

Ta buột miệng: “Không…”

“Chắc không phải là sơn tặc xuống đây đâu,” nhưng chưa kịp nói hết câu thì Lục Hoàn đã buông tay ta ra.

Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp, không biết là thất vọng hay đau lòng.

Rồi…

Hắn quay lưng bỏ đi.

34

Lục Hoàn rời đi rất nhanh.

Hắn để lại Cố công tử chăm sóc ta, và sáng hôm sau thì hoàn toàn không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Hoàng thượng và Thuần phi cũng trở về cung, trước khi đi, Hoàng thượng bảo: “À, Thư Quý phi à, nghe nói nàng lâu rồi không về nhà, lần này cứ ở lại, trẫm sẽ lo liệu tất cả khi về.”

Ta định nói “Hoàng thượng, thần thiếp họ Tô…” nhưng lại thôi, Hoàng thượng cáo từ.

Thế là, ta đành ở lại nhà mình.

Mẫu thân ta thấy ta trở về thì nước mắt giàn giụa, còn phụ thân ta lại vui mừng, vỗ vai ta đầy cảm kích:

“Năm đó con vào cung, phụ thân còn chuẩn bị cả bài vị cho con rồi…”

Điều kỳ lạ là, Lục Hoàn biến mất, còn tên bệnh hoạn cũng không đến tìm ta nữa.

Ta lại sống như trước khi vào cung.

Thật ra, khi chưa xuất giá ta cũng sống khá buồn tẻ. Dù sao, với cái khả năng đặc biệt này, phụ thân ta cũng không dám để ta tùy tiện ra ngoài chốn đông người.

Ngày qua ngày ở nhà, ta chỉ biết ngồi buồn chán, đôi khi ăn hạt dưa, và có lúc lại bất giác nghĩ đến Lục Hoàn.

Nghe nói hiện nay tình hình rất căng thẳng, các phi tần lần lượt bị trả về nhà, Lệ phi thì vui mừng hớn hở, nhưng các phi tần khác thì ủ dột lo âu. Nhiều đại thần cũng bắt đầu bất mãn với Hoàng thượng.

Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, ta lại được gặp Lục Hoàn khi hắn đến nhà bàn chuyện với phụ thân ta.

Từ xa ta đã vui mừng vẫy tay chào hắn:

“Vương gia! Vương gia!”

Nhưng Lục Hoàn lại phớt lờ ta, chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi nói với phụ thân ta:

“Bản vương có việc, phải đi trước.”

Ta lại gọi thêm một tiếng: “Vương gia!”

Lục Hoàn dừng bước, nghiêng mặt nhìn ta lạnh lùng: “Chuyện gì? Có việc à?”

Ta gãi đầu nói: “À… dây giày của ngài bị tuột kìa, không buộc lại sẽ dễ bị vấp ngã.”

Ý ta là muốn tốt cho hắn, ai ngờ Lục Hoàn nghe xong lại càng giận, hừ một tiếng rồi vung tay áo bỏ đi.

Phụ thân ta thắc mắc hỏi, “Sao lại thế nhỉ?” Ta ngượng ngùng nói, “Có lẽ là cảm thấy tuột dây giày thì xấu hổ chăng?”

Rồi ta hỏi phụ thân xem Lục Hoàn đến đây làm gì. Phụ thân ta thở dài một tiếng, bảo rằng Hoàng đế hiện nay rất khó xử. Vì chuyện trả các phi tần về nhà, trên triều các đại thần có nhi nữ trong cung đã người thì cắt cổ tay, kẻ treo cổ, suýt chút nữa có một đám quyên sinh.

Nhưng Hoàng thượng lần này rất kiên quyết, hắn nói hắn muốn “sống là chính mình”.

Ta hỏi phụ thân nghĩ sao về chuyện này, ông bỗng trở nên nghiêm nghị, nói:

“Ta thấy sắp có chuyện lớn rồi.”

Chẳng bao lâu sau, chuyện lớn thật sự đã xảy ra.

35

Lục Hoàn, người vẫn luôn ngồi trấn thủ kinh thành, bỗng nhiên biến mất.

Ba nghìn thiết kỵ đã lật tung cả những ngọn núi xung quanh cũng không thấy tung tích của hắn.

Hoàng thượng vẫn say đắm trong hoa nguyệt, còn Lục Hoàn, dù bề ngoài trông có vẻ phóng túng, thực chất lại là người trấn định. Vắng hắn, kinh thành lập tức trở nên chao đảo. Tin đồn đủ loại bắt đầu lan ra.

Ta kéo phụ thân, nài nỉ ông suốt một ngày để ông nói cho ta biết Lục Hoàn có thể đang ở đâu.

Nhưng bất kể phụ thân ta hỏi thế nào, khả năng khả năng của ta cũng không thể kích hoạt.

Cuối cùng, phụ thân ta nói, cách duy nhất để cứu Nhiếp chính vương bây giờ là phải bí mật gọi những tâm phúc của hắn ở biên cương vào kinh thành.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể mượn danh nghĩa tổ chức tỷ võ chiêu thân để đưa họ vào phủ mà không gây chú ý.

Hiếm khi thấy mặt phụ thân ta nặng nề đến vậy, ông trầm ngâm: “Nhưng, nếu việc tỷ võ chiêu thân lan ra, hôn sự sau này của con e rằng sẽ…”

Ta không do dự, nói ngay:

“Chiêu thân đi, làm ngay.”

“Giờ đi dán cáo thị.”

35

Cuộc tỷ võ chiêu thân được tổ chức rất rầm rộ, các thuộc hạ của phụ thân từ biên cương nhanh chóng trở về, đóng giả những ứng viên cầu thân và ở lại nhà ta.

Ngay trong đêm đầu tiên họ đến, ta liền bị ai đó kéo dậy từ trong chăn.

“Nghe nói ngươi muốn tỷ võ chiêu thân?”

Đã lâu rồi không bị tên bệnh hoạn này lôi dậy, ta dụi mắt, còn hơi phấn khởi: “Ngươi vẫn còn sống à?”

Hắn càng tức giận hơn: “Ngươi mong ta chết đấy à?”

“Không hẳn là vậy.”

Ta ngượng ngùng, không dám nói thật rằng ta thực ra còn có chút nhớ hắn.

Nhưng khi nhìn thấy tên bệnh hoạn, ta lại bất giác nghĩ đến Lục Hoàn.

Sao lại thế này? Sao vừa nhìn thấy một người ta lại nghĩ đến người kia? Chẳng lẽ ta là người phụ nữ duy nhất trên đời có cảm tình với hai người đàn ông cùng lúc sao?

Trong lòng ta vừa rối bời vừa tự trách, may mà bệnh hoạn này không hỏi gì về việc ta muốn giết Hoàng thượng. Hắn chỉ lạnh lùng hỏi:

“Những người kia vào nhà ngươi để làm gì?”

Ta vội đáp: “Đó đều là những người phụ thân ta tìm làm ứng viên hôn phu cho ta, tuyệt đối không phải để đối phó với các ngươi đâu.”

Vừa nói xong, ta lại muốn tự tát mình một cái.

Khốn thật! Chẳng phải đây chính là “lạy ông tôi ở bụi này” sao?

May thay, có vẻ tên bệnh hoạn này hôm nay bị cửa kẹp đầu hay sao đó, chẳng hề nhận ra ẩn ý trong lời nói của ta. Hoặc cũng có thể hắn bỗng muốn đi vệ sinh gấp, liền không nói không rằng định trèo qua cửa sổ đi ra.

Đúng lúc hắn sắp bước ra ngoài, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta:

“Đợi đã!”

“Có phải Lục Hoàn… là bị các ngươi bắt đi không?”

Bệnh hoạn đứng ở cửa sổ, giọng lạnh tanh: “Ngươi hỏi đến hắn làm gì?”

Ta nói: “Ta còn một câu chưa kịp nói với hắn.”

“Câu gì?”

“Câu là… hắn còn nợ ta mấy chục lượng bạc chưa trả, ta phải đòi lại.”

Bệnh hoạn lại định trèo ra ngoài, ta lại gọi lớn: “Khoan đã!”

Hắn không quay đầu lại, ta liền vội vàng nói một hơi: “Ta không biết ngươi thuộc phe phái nào, nhưng Lục Hoàn thật sự rất ngốc, chẳng biết gì cả. Nếu các ngươi bắt được hắn thì đừng làm tổn thương hắn!”

“Còn… còn nữa, ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu… nếu ngươi có thể đưa hắn trở về, ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng.”

Thực lòng, ta rất lo lắng không biết Lục Hoàn hiện giờ ra sao.

Mấy ngày nay, kể từ khi biết hắn đã đi rồi, ta chẳng thể ăn ngon ngủ yên. Mỗi đêm nhắm mắt lại, ta lại hình dung cảnh hắn bị thương, thậm chí là bị thiêu đốt.

Ta đã mơ thấy hắn, khi mới chín tuổi, một mình lầm lũi bước đi trên đất Tây Châu.

Ta còn mơ thấy bóng lưng hắn rời đi lần cuối.

Lục Hoàn, dáng người thanh thoát, trong bộ hỉ phục đỏ rực, quay lưng không chút do dự, bước vào trong màn lửa cháy rực.

Mỗi lần tỉnh dậy từ giấc mơ ấy, người ta đều đầm đìa mồ hôi lạnh.

Cho dù là thích cả hai người cùng lúc, ta cũng chấp nhận.

Tên bệnh hoạn im lặng rất lâu, không trả lời.

Đúng lúc ta nghĩ không biết hắn có bị trúng gió đột ngột không, hắn từ từ mở miệng:

“Ngươi thích Lục Hoàn.”

Ta nhìn hắn bối rối.

Thấy ta không nói gì, lưng hắn như cứng lại.

Rồi hắn xoay người, dưới ánh trăng, nhìn thẳng vào ta.

Lặp lại một lần nữa:

“Ngươi thích Lục Hoàn.”

Tên bệnh hoạn này hôm nay hẳn là uống nhầm thuốc rồi, đầu óc rõ ràng có vấn đề, cứ nói đi nói lại một câu mãi không thôi.

Ta nhắc đi nhắc lại một cách kiên định: “Ngươi rất thích Lục Hoàn, ngươi muốn gả cho hắn, không có hắn ngươi không chịu nổi.”

Lần này ta rốt cuộc không nhịn được, khẽ nhắc nhở hắn:

“Cái gì mà… thôi, ngươi nên đi gặp đại phu thì hơn.”