36
Lục Hoàn đã biến mất ba tháng.
Tên bệnh hoạn kia cũng lâu rồi không thấy.
Chán quá, ta bèn hỏi Tiểu Đào, nếu ta cùng lúc thích hai người, có phải ta hơi biến thái không.
Tiểu Đào nhìn ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ biến thái, nhưng miệng lại nói:
“Tiểu thư, thật ra… nuôi nam sủng cũng không phải là không được, nhưng để sau một thời gian đi đã.”
Ba tháng qua, cha ta cũng càng ngày càng bận rộn.
Lệ phi sau khi trở về nhà đã gả cho thanh mai trúc mã đã chờ đợi mình bao lâu nay, thỉnh thoảng còn ghé qua trò chuyện, kể cho ta nghe vài chuyện bát quái về Hoàng thượng.
Nàng nói Hoàng thượng hiện giờ cũng khá ổn, thật sự chuyên tâm sống bên cạnh Thuần phi, chỉ là Thuần phi luôn thấy áy náy, sắc mặt buồn rầu.
“Trước kia ta nghĩ Hoàng thượng là kẻ ngốc, giờ nghĩ lại, vì hắn đã thả ta về, từ nay về sau ta sẽ không mắng hắn nữa.”
Lệ phi hỏi ta sắp tới định làm gì, ta chỉ đáp là chuẩn bị đi ăn cơm.
Nàng nhìn ta đầy vẻ chán ghét: “Ngươi nên ăn nhiều vào, nhìn ngươi gầy gò thế kia kìa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đêm hôm ấy, sau khi ta đề nghị tên bệnh hoạn kia đi gặp đại phu, không biết có phải lâu rồi không ai quan tâm đến sức khỏe của hắn hay không mà hắn có vẻ rất vui.
Dường như hắn muốn nói gì đó với ta, nhưng đúng lúc ấy bên ngoài vang lên một tiếng huýt sáo.
Rồi hắn khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn ta:
“Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Lục Hoàn trở về cho ngươi.”
Nói xong hắn liền rời đi, thậm chí còn phóng một cú nhảy đẹp qua cửa sổ… nhưng không may đập đầu vào khung cửa nghe “bộp” một cái.
Từ đó, ta không còn tin tức gì về bọn họ nữa.
Phụ thân ta bảo mẫu thân và ta chuyển đến một thị trấn nhỏ bên ngoài kinh thành, còn nói rằng gần đây kinh thành sắp xảy ra chiến sự, bảo hai mẫu tử ta cứ yên tâm ở lại đây.
Trước khi đi, ông nhìn ta phức tạp: “Phụ thân biết con đang nghĩ gì. Nếu có tin tức của Lục Hoàn, ta sẽ lập tức báo cho con.”
Ngày qua ngày, ta cứ nhờ mẫu thân cùng mình suy đoán động tĩnh của kẻ địch, tìm cách kích hoạt khả năng của mình.
Sau đó, ta thu thập các thông tin mà mình đã đoán được và gửi cho phụ thân.
Nhưng đối với những gì liên quan đến Lục Hoàn, ta đã không còn có thể kích hoạt năng lực của mình.
Tuy vậy, ta vẫn tin rằng hắn còn sống.
Lục Hoàn chắc chắn còn sống.
Giữa những đêm mơ màng, dường như ta lại nghe thấy hắn nói điều gì đó với ta, nhưng không thể nghe rõ.
Hàng đêm trong mơ, ta lại thấy giữa rừng hoa đào nở rộ, Lục Hoàn đứng đó, nhưng gương mặt hắn khi gần khi xa, mãi mãi không nhìn rõ.
Khi ta tỉnh dậy vì cơn ác mộng, bên ngoài vang lên tin tức.
Đại Thừa thắng rồi.
Giữa những giọt nước mắt vui mừng của mẫu thân ta, ta túm lấy Cố công tử báo tin vui và hỏi: “Lục Hoàn đâu?”
“…Không rõ.”
“Đừng đùa nữa, huynh.” Ta vỗ vai hắn, “Mau bảo Lục Hoàn ra đây đi.”
“Ta không biết thật.”
Cố công tử nhìn ta, trong mắt lộ ra chút thất vọng:
“Vương gia vốn cùng đi với chúng ta, nhưng đến cuối cùng thì ngã xuống vực. Chúng ta đã tìm kiếm rất lâu mà không thấy, chỉ tìm được vài thứ của ngài ấy rơi lại trên mặt đất, xung quanh toàn là vết máu… e là đã bị dã thú ăn mất rồi.”
Cuối cùng thì mỗi mẩu tin tức ta gửi đi đều được chuyển đến tay Lục Hoàn. Nhưng để không bị lộ tung tích, hắn phải dặn dò phụ thân ta đừng tiết lộ gì cho ta.
Mỗi lần Lục Hoàn nhận được những thông tin từ ta, hắn đều ngồi ngẩn ra, nhìn vào nét chữ của ta mà ngốc nghếch cười thật lâu.
“Đó là lúc vương gia vui vẻ nhất trong ngày,” Cố công tử nói, “Bao năm đi theo ngài, đây là lần đầu ta thấy vương gia vui đến vậy, cũng là lần đầu thấy ngài tin tưởng một người đến thế.”
Ta ngây người nhìn hắn, Tiểu Cố lại kể thêm rất nhiều. Hắn nói rằng Lục Hoàn chính là tên bệnh hoạn, rằng từ lúc đó, Lục Hoàn đã thích ta. Hắn còn nói rằng đêm cuối cùng Lục Hoàn đến gặp ta, hắn đã quyết định rằng khi mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ quay về và cưới ta.
Ta chỉ nhìn đôi môi của hắn, thấy nó cứ mấp máy liên tục như hai con sâu đáng ghét. Sao lại nói lắm thế, sao câu nào nghe cũng khó chịu đến vậy.
Cuối cùng, hắn đưa cho ta một mảnh ngọc bội.
“Đây là thứ vương gia định đưa cho cô, là di vật của mẫu phi ngài để lại.”
“Ta nghĩ nếu vương gia còn linh hồn ở trên trời, hẳn ngài cũng mong nó sẽ ở lại với ngươi.”
37
Thì ra, Lục Hoàn và tên bệnh hoạn lại là một người.
Thì ra, dù biết hay không biết thân phận của Lục Hoàn, ở hoàn cảnh nào, ta cũng đều đã yêu hắn.
Ta ôm lấy mảnh ngọc bội, nằm đó rất lâu.
Thỉnh thoảng có người đến thăm ta. Có Lệ phi, Hoàng thượng, Thuần phi, và rất nhiều người đã nói với ta rất nhiều điều. Ta dường như còn nghe thấy Hoàng thượng bảo rằng hắn định tìm cơ hội đưa Thuần phi cùng nhau quy ẩn, và rằng hắn đã xin lỗi ta.
Nhưng ta chẳng cảm thấy gì.
Đêm nào ta cũng mơ thấy Lục Hoàn. Trong mơ, hắn vui vẻ hoạt bát, đêm nào cũng trèo qua cửa sổ vào thăm ta. Trên người hắn vẫn khoác bộ hỉ phục đỏ.
Hắn ngượng ngùng nói với ta:
“Động phòng sớm thế này… có phải là hơi nhanh không?”
Trong lòng ta cười thầm đáp lại: “Không ngờ ngươi cũng thích kiểu như Cố công tử nhỉ.”
Còn trong mơ, ta nói với hắn: “Nhanh gì mà nhanh, chỉ cần ngươi không chậm là được.”
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, chỉ thấy mảnh ngọc bội nằm im lặng trước mặt.
Ngày Lục Hoàn được chôn cất, ta không đến.
Nghe nói mười dặm đường phủ đầy khăn trắng, bách tính khóc thương như mưa.
Lục Hoàn, kẻ đóng vai phong lưu mười mấy năm, cuối cùng khi lìa đời mới nhận được sự tôn trọng và vinh quang chưa từng có.
Lệ phi giận dữ nói với ta: “Đám người này thật quá đáng, chỉ khi người ta chết rồi mới nhớ đến những điều tốt đẹp.”
Ta lắc đầu: “Lục Hoàn sẽ không để ý đến điều đó.” Nhưng rồi ta khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Lục Hoàn có lẽ sẽ để ý đến điều gì đây? Một quốc gia đã từng gây tổn thương cho hắn, một số phận chưa từng được đối xử công bằng, hay bách tính không ngừng đồn đại về hắn? Lục Hoàn cuối cùng vẫn dành trọn tâm sức cho quốc gia chưa bao giờ trân trọng hắn. Điều duy nhất hắn bận lòng có lẽ chính là hình ảnh thiếu niên chín tuổi đứng trên đất Tây Châu, nhìn ngôi mộ, y phục của mẫu phi mình, trong nỗi đau bất lực.
Ta lập tức ngồi dậy, nói với phụ thân rằng ta muốn lập một viện từ thiện.
Phụ thân rất vui mừng, cho rằng cuối cùng ta đã vực dậy được tinh thần. Ông sẵn lòng ủng hộ mọi việc ta muốn làm.
Viện từ thiện của ta nhanh chóng mở cửa. Những đứa trẻ mồ côi, không phân biệt tuổi tác hay tình trạng sức khỏe, đều có thể vào đây tá túc.
Lệ phi, Thuần phi, và cả Tiểu Đào đều đến giúp đỡ ta. Trong nhà từ thiện này, mọi đứa trẻ đều được chăm sóc chu đáo.
Khi chọn tên, ngay cả Hoàng thượng cũng ghé qua, định đặt một cái tên thật hoa mỹ cho nhà từ thiện, ông nói chi bằng gọi là Hoàng Gia Từ Thiện Viện, nghe vừa khí phách vừa trang trọng.
Ta khẽ lắc đầu, đáp: “Gọi là ‘Lục Hoàn Hồi Gia’ (Lục Hoàn về nhà) đi.”
“Lục Hoàn Hồi Gia” rất nhanh chóng đón nhận hàng trăm đứa trẻ.
Mỗi ngày, ta đều cùng chúng vui chơi, học tập. Có vài đứa còn tinh nghịch hơn cả ta khi còn nhỏ. Lúc ấy, Tiểu Đào chỉ cần vung một cái gậy, đanh thép quát:
“Ngay cả nương nương mà ta còn dám đánh, các ngươi mau ngoan ngoãn nghe lời mà học hành, đừng có vô ơn với lão nương đây!”
Tối đến, chúng ta lại cùng nhau ăn cơm.
Nhìn lũ trẻ vui vẻ ăn uống, đôi lúc ta không khỏi tự nhủ, giá mà lúc sáu tuổi, Lục Hoàn có thể ăn được những món ăn sạch sẽ, ngon lành thế này thì tốt biết bao.
Thật tốt biết bao!
Ngày qua ngày, sức khỏe ta cũng dần khởi sắc.
Ta đã vẽ một bức chân dung của Lục Hoàn và đặt trong đại sảnh của “Lục Hoàn Hồi Gia.”
Mọi người đều biết, đó là phu quân của viện trưởng Tô Tần.
Mỗi ngày, bọn trẻ đều sẽ đến trước bức chân dung, nhẹ nhàng chạm vào hắn rồi thầm nói: “Lục Hoàn, về nhà đi.”
“Lục Hoàn, về nhà đi.”
Lục Hoàn.
Về nhà đi.
Hôm ấy, sau khi kết thúc buổi học ở “Lục Hoàn Hồi Gia,” ta đi ngang qua khuôn viên, trở về viện của mình. Đang định mở cửa thì bất chợt có một bàn tay vươn ra, kéo ta về phía sau.
Một con dao nhỏ kề lên cổ ta.
Ta như bị sét đánh trúng, đứng sững lại.
Một giọng nói khàn khàn, mang theo chút run rẩy chầm chậm vang lên từ trên đầu ta.
“Đừng động đậy.”
“Ngươi mà cử động, ta sẽ giết ngươi.”
Dạ y quen thuộc.
Mùi hương thanh nhã của hoa lan cũng quen thuộc.
Ta đứng yên bất động, sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, sợ rằng nếu cử động, giấc mơ này sẽ tan biến.
Trên người hắn còn vương mùi máu, nhưng lồng ngực hắn lại ấm áp. Ta nghe tiếng hắn, khàn khàn mà dịu dàng, từng chữ từng câu:
“Không tìm được cách báo tin, ta đã phải dưỡng thương ba tháng. Tháng vừa qua, ta lần lượt tránh né kẻ địch, men theo dòng sông đi ngược lại, cuối cùng hoàn toàn cắt đuôi được bọn chúng. Ta tìm được một con ngựa tốt, bất kể gió mưa, ngày đêm không ngừng.”
“Đến hôm nay, ta trở về, có phải vẫn chưa quá muộn không?”
Muộn rồi.
Muộn lắm rồi.
Đối với bốn tháng dài đằng đẵng, từng phút từng giây, đều quá muộn rồi.
Giọng ta cũng run rẩy, nghẹn ngào, nói lí nhí, khẽ đến mức sợ rằng sẽ làm tan biến tất cả:
“Hay là ngươi cứ cho ta một nhát đi.”
“Để ta xem đây rốt cuộc là mơ, hay là thật.”
Lời vừa dứt, người kia liền ôm chặt ta vào lòng. Cằm hắn có chút lởm chởm, ghì lên đỉnh đầu ta, còn giọng nói quen thuộc ấy thì khàn khàn mà phảng phất nụ cười.
Hắn khẽ nói: “Ta làm sao nỡ.”
-Hoàn-