Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

6:14 chiều – 07/02/2025

19

Năm Vĩnh Cảnh thứ sáu, vừa bước vào tháng Mười, kinh thành vốn nóng bức bỗng chốc chuyển lạnh.

Tuyết rơi dày tựa lông ngỗng, chỉ trong một đêm, toàn bộ hoàng thành hóa thành băng cung ngọc điện.

Danh hiệu “Liên Tiên Đồng” lan truyền khắp Lương quốc.

Hoàng đế Sở Tước đích thân triệu kiến ta.

Nhìn những bức tường cung điện cao sừng sững trước mắt, ta đè nén sự kích động trong lòng, không nhanh không chậm đi theo sau vị thái giám dẫn đường.

Cuối cùng, ta cũng đứng trên đỉnh quyền lực của Lương quốc.

Về cơn tuyết tai trăm năm hiếm gặp, hoàng đế hỏi ta phải làm thế nào để hóa giải.

Trước mặt toàn thể triều thần, ta chỉ nói đúng một chữ:

“Huyết tế!”

Cả triều đình nhất thời xôn xao.

Kẻ bảo ta yêu ngôn hoặc chúng, người lại quát rằng tàn nhẫn vô đạo, có kẻ thì cho ta là tà ma ngoại đạo.

Và thế là, ta lại một lần nữa bị giam vào Thiên lao.

Nửa đêm, hoàng đế mang theo tâm phúc bí mật đến gặp ta.

Sau một canh giờ mật đàm, hoàng đế rời đi với vẻ mặt mãn nguyện.

Ngày Rằm tháng Mười năm Vĩnh Cảnh thứ sáu, hoàng đế mang theo tất cả hoàng thân quốc thích, ngoại trừ Thái hậu, đến La Lan tự dâng hương cầu phúc.

Mong rằng thành tâm của mình có thể cảm động trời cao, để tuyết ngừng rơi.

Phạm vi mười dặm quanh La Lan tự bị phong tỏa.

Những tăng nhân La Lan tự, vẫn đang xếp hàng tĩnh tọa tụng kinh, chẳng hề hay biết mình chính là vật tế trời.

Khi cấm vệ quân kề kiếm lên cổ trụ trì Huệ Mậu, sắc mặt Trưởng công chúa Sở Hoài Ngọc đại biến.

“Hoàng huynh, người làm gì vậy?”

“Làm gì ư? Còn không phải vì La Lan tự ngoài mặt là Phật môn thanh tịnh, bên trong lại là nơi bẩn thỉu ô uế. Ngay dưới chân thiên tử, bọn chúng dám làm chuyện tày đình như vậy, khiến quốc vận suy vong, chỉ có lấy máu bọn chúng tế thiên, mới có thể khiến trời xanh thu hồi trừng phạt!”

Trưởng công chúa gắng gượng cười:

“Làm sao có thể chứ? Theo thần thiếp được biết, trụ trì Huệ Mậu đại sư là người đức cao vọng trọng…”

Nàng còn chưa nói hết câu, đã thấy cấm vệ quân áp giải vài tên võ tăng cùng một nhóm phụ nhân áo quần rách nát bước tới.

Trong số đó, có một nữ tử bụng nhô cao, vừa trông thấy Trưởng công chúa, nước mắt lập tức trào ra, điên cuồng lao về phía nàng:

“Mẫu thân! Là con, Ninh nhi đây!”

Ai có thể ngờ rằng, Vĩnh An hầu phu nhân Sở Tư Ninh, lại chính là con gái do Trưởng công chúa Sở Hoài Ngọc cùng trụ trì Huệ Mậu thông dâm mà sinh ra!

Càng đáng cười hơn chính là, Huệ Mậu tuy tham sắc, hoang dâm, nhưng lại chỉ có một đứa con duy nhất là Sở Tư Ninh.

Không rõ hắn nghĩ gì, mà lại bắt chính nữ nhi ruột của mình về nhốt trong chùa, rồi bắt nàng ta hoài thai truyền thừa dòng dõi.

Cũng bởi thế, dù Trưởng công chúa biết rõ chuyện bẩn thỉu ở La Lan tự, nhưng sau khi Vĩnh An hầu phu nhân mất tích, nàng ta đã tìm kiếm khắp kinh thành mà không hề nghĩ rằng Huệ Mậu lại là kẻ bắt cóc chính nữ nhi của mình.

Một nhà đoàn tụ, hoàng đế vừa kích động vừa vui mừng.

Hắn không ngờ rằng ta lại tiên đoán chuẩn xác đến vậy.

Còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn thành huyết tế.

Đó chính là cần huyết mạch hoàng gia – một nhà ba người, để trấn an cơn thịnh nộ của thiên mệnh.

Chuyện Trưởng công chúa làm trái luân thường, sớm đã không phải lần đầu tiên.

Nhưng trước nay chưa từng có ai đưa ra ánh sáng như ngày hôm nay.

Dựa vào công lao giúp hoàng đế lên ngôi, lại có Thái hậu che chở, ngoài hoàng đế ra, toàn bộ hoàng thân đều từng chịu thiệt dưới tay nàng.

Tất cả đều đã nhìn ra, hoàng đế cố ý mang theo hoàng thân đến đây, chính là để trừ bỏ Sở Hoài Ngọc.

Bởi vậy, không một ai đứng ra cứu nàng.

Nhìn hoàng đế hạ quyết tâm, Trưởng công chúa nghiến răng, giận dữ hét lên:

“Nếu không có mẫu hậu ta, ngươi làm sao có ngày hôm nay! Nếu không phải…”

Thái giám tổng quản ra hiệu bằng mắt, lập tức có người tiến lên bịt miệng nàng ta.

Để tránh phát sinh biến cố, Huệ Mậu và Vĩnh An hầu phu nhân cũng không được tha.

“Ưm! Ưm!”

Ngay lúc ấy, Vĩnh An hầu phu nhân Sở Tư Ninh, mới nhìn thấy ta sau lưng hoàng đế.

Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nhìn mẫu tử các nàng, dịu dàng cất giọng:

“Đây là ân thưởng trời cao ban tặng. Kiếp sau các ngươi ắt sẽ có phúc báo.”

Ta đích thân châm lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Chứng kiến bọn súc sinh ấy bị thiêu rụi thành tro tàn, trong lòng ta không chút gợn sóng.

20

Ban đầu, hoàng đế còn muốn lấy danh nghĩa “La Lan tự tự nguyện tế thiên, vì thiên hạ cầu phúc” để che giấu chuyện toàn bộ tăng nhân trong chùa bị tàn sát.

Nhưng ta sao có thể để đám ác nhân ấy được mang tiếng thơm?

Dưới sự thuyết phục của ta, hắn đổi lại, tuyên bố toàn bộ tăng nhân La Lan tự đều là gián điệp của địch quốc, nhân lúc hoàng đế hành lễ đã có ý đồ hành thích bệ hạ, may nhờ Trưởng công chúa dùng thân che chắn, nên mới bất hạnh bỏ mạng.

Trong cung sâu, Thái hậu lâm trọng bệnh, vừa hay tin Trưởng công chúa chết, lập tức đứt hơi qua đời.

Ngày 29 tháng 10 năm Vĩnh Cảnh thứ sáu, tuyết dừng, trời trong.

Lương quốc có thêm một nữ Quốc sư, danh gọi Vu Liên.

Không còn Thái hậu cùng Trưởng công chúa kìm hãm, hoàng đế Sở Tước càng trở nên phóng túng, chẳng thèm quan tâm thiên tai vẫn chưa được hóa giải, hắn quyết định tăng thuế, xây dựng Tầng Tinh Lâu.

Hắn bắt ta tiên đoán tung tích của Sở Kỳ.

Ngày khánh thành Tầng Tinh Lâu, ta tĩnh tọa trên đỉnh tháp suốt một ngày một đêm, cuối cùng cho ra lời tiên đoán:

“Rồng trỗi dậy từ Tây Bắc.”

Ba ngày sau, cựu thái tử Sở Kỳ chính thức khởi binh tại Tây Bắc.

Trong “Hịch thảo phạt Sở Tước”, hắn liệt kê tội trạng của hoàng đế Sở Tước, từ chuyện năm xưa cùng Văn Quý phi và Trưởng công chúa Sở Hoài Ngọc đầu độc phụ hoàng, giết hại huynh trưởng để đoạt quyền, cho đến việc trong thời gian trị vì tin dùng gian thần, bức hại trung lương.

Không ai ngờ Sở Kỳ vẫn chưa chết, chuyện này khiến triều đình vốn đã không vững chắc dậy sóng lớn.

Sở Kỳ khởi binh, cũng kéo theo một vụ bê bối hoàng gia bị phơi bày thiên hạ:

Hóa ra, Sở Kỳ và Sở Tước vốn là huynh đệ đồng mẫu.

Sở Tước không cam lòng sống dưới cái bóng của huynh trưởng, liên thủ với Văn Quý phi và Trưởng công chúa giết cha hại huynh, đoạt ngôi xưng đế.

Bởi vậy, khi Sở Kỳ hiệu triệu, thiên hạ hưởng ứng.

Ngày Sở Kỳ kéo quân đến dưới chân thành, lần này cổng thành rộng mở, quan quân lẫn bách tính hoan hô nghênh đón.

Tân hoàng đăng cơ, Thẩm Thái vì công lao phò tá, được phong làm Hữu tướng.

Triều cục ổn định, trong kinh thành bắt đầu lan truyền lời đồn—

“Vu Liên chính là Thẩm Thanh Lan chuyển thế.”

Các quán trà tửu lâu đồng loạt kể lại chuyện xưa về tình duyên giữa Sở Kỳ và Thẩm Thanh Lan.

Năm đó, khi Sở Kỳ còn là thái tử, hắn cùng Thẩm Thanh Lan chính là thanh mai trúc mã.

Khi ấy, Tiêu Phi—vẫn còn là thế tử Vĩnh An hầu, là bạn đồng môn của Sở Kỳ, ba người vốn là bằng hữu thuở thiếu niên.

Sở Kỳ cùng Thẩm Thanh Lan tương tri tương ái, nhưng vì thân phận mà không thể đến bên nhau.

Tiêu Phi đố kỵ, vì tư lợi mà tiết lộ hành tung của Sở Kỳ khi hắn đi vi hành ở Nam Châu, khiến hắn bị Sở Tước truy sát, mất tích.

Sau đó, Thẩm Thanh Lan vô tình phát hiện thư tín qua lại giữa Tiêu Phi và Sở Tước, nhưng chưa kịp phản ứng, đã bị hãm hại mà chết.

Nhưng, ông trời có mắt, không nỡ nhìn dân chúng bị ác nhân áp bức, thế nên mới để tiên đồng dưới trướng Thái Thượng Lão Quân là Thẩm Thanh Lan chuyển thế đầu thai, nhập vào thân xác thôn nữ Vu Liên.

Từ đó, giai thoại được viết tiếp.

Trong quá trình tịch thu tài sản, binh sĩ tìm thấy trong thư phòng Vĩnh An hầu một vật—

Trâm trúc bích ngọc, món trang sức mà Thẩm Thanh Lan lúc sinh thời yêu thích nhất.

Bên trong lại có giấu một phong mật thư, nội dung chính là bằng chứng chứng minh Sở Tước mưu hại Sở Kỳ.

Cả nước chấn động, bách tính càng thêm tin tưởng rằng, Sở Kỳ mới là chân mệnh thiên tử.

Không bao lâu sau, ta nhận được thánh chỉ tấn phong hoàng hậu.

21

Khi tiếp chỉ, trong lòng ta vẫn có chút không cam, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận.

Theo sự sắp đặt của bọn họ, ta bái nhận Thẩm Thái làm nghĩa phụ, sau khi đại hôn liền ẩn cư trong cung.

Cùng năm đó, Sở Kỳ đổi niên hiệu thành Kiến Vũ.

Năm Kiến Vũ thứ ba, ta hạ sinh hoàng tử Sở Mật.

Năm Kiến Vũ thứ sáu, hoàng đế lâm bệnh nặng, lập Sở Mật làm thái tử, để Tả tướng làm thái phó, phụ tá thái tử đồng thời giám quốc.

Năm Kiến Vũ thứ bảy, ta lấy lý do thái tử còn nhỏ, thái phó tuổi cao đôi lúc hồ đồ, chính thức buông rèm nhiếp chính.

Trong thời gian trị vì, ta đẩy mạnh giáo dục, không phân biệt nam nữ, tất cả trẻ em trên sáu tuổi đều được nhập học.

Bách tính khắp nơi lập bài vị cầu cho ta trường thọ, tôn xưng ta là Liên Mẫu Nương Nương.

Năm Kiến Vũ thứ mười, uy vọng của ta trong dân gian càng lúc càng lớn.

Tả tướng Thẩm Thái trong triều chỉ trích ta “mái gà gáy sớm”, khuấy động triều cương, bị một quan viên trẻ tuổi quá khích đâm chết.

Ngay sau đó, phe cánh của Thẩm Thái bị tố cáo vì tội tham nhũng, thao túng khoa cử.

Kết quả, cả đảng Thẩm Thái bị xử lý—

Kẻ bị tịch biên gia sản, người vào ngục giam, kẻ bị cách chức lưu đày.

Ta nhân cơ hội, đưa người của mình vào nắm quyền.

Đến kiếp này, ta rốt cuộc đã đứng vững trên đỉnh cao quyền lực của Sở quốc.

Không còn ai có thể quyết định vận mệnh của ta và gia đình ta nữa.