Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

6:14 chiều – 07/02/2025

14

Tương truyền, Sở Hoài Ngọc tính tình quái dị, sáng nắng chiều mưa, tâm tư ngoan độc.

Ba đời phò mã của nàng, bất luận xuất thân danh môn hay bần hàn, đều bị nàng hành hạ đến chết.

Nếu không phải vì Vĩnh An hầu phu nhân – Sở Tư Ninh – có dung mạo quá mức tương tự nàng, e rằng chẳng ai dám tin, một nữ nhân như vậy lại có thể sinh con vì nam nhân.

“Ngươi biết A Ninh ở đâu?”

Bộ móng dài quặp chặt vào cằm ta, tựa hồ muốn cắm sâu vào da thịt.

Mặt ta bị ép phải ngẩng lên.

Sở Hoài Ngọc chẳng hề che giấu vẻ ghê tởm trong mắt, nhận lấy tấm khăn lụa từ tay nha hoàn, lau sạch tay, rồi tiện tay ném vào mặt ta.

“Nếu có nửa câu dối trá, ta khiến ngươi hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.”

Cùng năm đó, Lương quốc phát sinh một đại sự chấn động thiên hạ.

Cựu thái tử Sở Kỳ chưa chết, hắn khởi binh ở Tây Bắc, hiệu triệu thiên hạ, muốn chỉnh đốn lại triều cương.

Từ khi Sở Tước đăng cơ, hắn một lòng lấy lòng Thái hậu, xây Trường Thọ Điện, trùng tu lăng tẩm, khiến quốc khố cạn kiệt.

Lại mặc kệ trưởng công chúa hoang dâm xa xỉ, bức hại trung lương, mua quan bán chức, sủng tín gian thần, khiến bách tính oán than.

Bởi vậy, khi Sở Kỳ vừa vung cờ hiệu triệu, bốn bể tám phương liền hưởng ứng.

Đến khi đại quân hắn áp sát hoàng thành, không ai có thể ngờ được, kẻ ra lệnh mở cổng thành lại chính là Trưởng công chúa.

Tương truyền, hôm ấy, máu chảy khắp phố dài từ cửa Nam, xác chết chất chồng như núi.

Sau khi Sở Kỳ lên ngôi, phải sai người dọn dẹp suốt bảy ngày bảy đêm mới tẩy sạch vết máu.

Tân đế vừa đăng cơ, chuyện đầu tiên là luận công định tội.

Trưởng công chúa biết lần này đại thế đã mất, lại muốn tái diễn công trạng phụ tá đăng cơ như lần trước.

Nhưng Sở Kỳ không phải Sở Tước, kết cục cũng khác xa với những gì nàng dự liệu.

Thái phó Thẩm Thái vì công trạng phò tá, được phong làm Hữu tướng.

Trưởng công chúa Sở Hoài Ngọc cùng Thái hậu, lần lượt bị ban một dải lụa trắng và chén rượu độc, tự kết liễu.

Vĩnh An hầu phu nhân cùng trượng phu, bị lăng trì giữa phố.

Còn ta, bị chặt đứt tứ chi, khoét mù hai mắt, nuôi trong một cái đại vại như một con trùng tàn phế.

Lắng nghe tin tức ấy, ta không kìm được, từ cổ họng phát ra âm thanh quái dị:

“Hô… hô… hô…”

Tiểu nha đầu Thúy Điệp sau khi nói xong, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.

“Được rồi, những gì dò la được ta đều nói cho ngươi, vậy thứ đáng giá nhất kia rốt cuộc cất giấu ở đâu, mau nói đi!”

15

Việc đi gặp Trưởng công chúa, thực chất là một kế hoạch do Sở Kỳ và Thẩm Thái bày ra.

Bọn họ lấy tính mạng của người nhà ta làm con tin, ép ta dụ Trưởng công chúa rời khỏi hoàng thành.

Đây là một cạm bẫy không có đường sống, bởi vì thứ bọn họ muốn chỉ là một cuộc giao dịch với Trưởng công chúa.

Ta nói ra chuyện của Vĩnh An hầu phu nhân – Sở Tư Ninh – năm xưa bị giam giữ tại La Lan tự.

Vì chậm trễ đến một năm mới được giải cứu, khi nàng ta trở về, bụng đã mang thai.

Chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, vì thế việc nàng ta hồi phủ không một ai hay biết.

La Lan tự – ngôi chùa từng hưng thịnh một thời – trong một đêm bị sơn tặc không rõ từ đâu kéo đến tàn sát, cháy thành tro bụi, trở thành câu chuyện đàm tiếu nơi đầu đường góc chợ.

Trưởng công chúa cùng Vĩnh An hầu phu nhân đem ta chặt đứt tứ chi, nuôi trong vại lớn, ngày ngày hành hạ để phát tiết căm hận.

Các nàng không biết rằng, đây chính là điều ta cố tình dẫn dụ.

Ta vốn dĩ chỉ là con dân quê mùa, không biết chữ, không hiểu thế sự, càng không hay triều đình hiểm ác.

Ta chỉ là một món đồ chơi, một quân cờ trong tay kẻ quyền quý.

Bởi vậy, ở kiếp này, ta lấy thân nhập cục, dùng mạng kiếp này, đổi lấy tiên tri ở kiếp sau.

Ta lợi dụng Tiêu Phi, từ hắn nắm rõ những nhân vật then chốt trong triều cùng mối quan hệ giữa bọn họ, quan sát những sự kiện trọng đại liên quan đến họ.

Khi bị giam cầm, ta lại dùng những thỏi vàng, bạc cùng trang sức Tiêu Phi ban tặng, đã giấu sẵn khắp nơi trong phủ hầu, để đổi lấy tin tức từ tiểu nha đầu Thúy Điệp.

Chính vì số vàng ấy, khi kinh thành loạn lạc, Thúy Điệp mới dám liều chết giấu ta.

Đến khi tìm được vật cuối cùng – trâm trúc bích ngọc, ta liền để Thúy Điệp dùng chủy thủ kết liễu sinh mệnh ta.

16

Lần nữa mở mắt, ta đối diện với phụ nhân trong cẩu động, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt nàng ta thoáng qua tia nghi hoặc, nhưng vẫn đưa cho ta mảnh vải dính đầy huyết tự.

Xuống núi về đến nhà, ngay khoảnh khắc bước vào sân, ta bỗng nhiên ngã xuống đất, bất tỉnh.

Ông nội vội vã mời đại phu đến chẩn trị, sau khi châm cứu xong, ta chậm rãi mở mắt.

Đối diện với lão đại phu tóc hoa râm, ta lãnh đạm cất giọng:

“Ngày mai, giờ Dậu, tôn tử của ông sẽ té ngã từ cây hòe lớn ở phía Đông thôn, gãy chân trái. Hãy nhớ dùng nẹp gỗ cố định, tĩnh dưỡng nửa tháng, nếu không cả đời sẽ thành tàn phế.”

Dứt lời, mắt ta trắng dã, một lần nữa ngất lịm.

Trong nhà nhất thời hỗn loạn, sau nửa tuần trà, ta mới từ từ tỉnh lại.

Lúc này, lão đại phu đã rời đi, tỷ tỷ nói ta bị trúng tà, ông nội đi bốc thuốc cho ta.

Đêm hôm sau, lão đại phu hốt hoảng chạy đến nhà ta, hỏi ta làm sao biết tôn tử của ông ta sẽ té từ cây hòe xuống.

Ta đáp rằng, trong giấc mộng, một ông lão râu trắng đã nói cho ta biết.

Lão đại phu nghe xong, kích động nói rằng đó nhất định là Thái Thượng Lão Quân hiển linh.

Cha mẹ ta nghe xong liền bật cười, bảo lão đại phu hồ đồ.

Thực ra, lão đại phu này vốn chẳng phải y sư chân chính, khi còn trẻ từng làm tạp dịch trong y quán, học lỏm được chút tri thức về dược thảo, lại trộm học vài đường châm cứu.

Người trong thôn ai bị nhức đầu sổ mũi đều tìm ông ta, lâu dần liền tôn xưng thành đại phu.

Cũng vì có chút bản lĩnh trị bệnh, lão đại phu giao thiệp rộng rãi, tin tức Thái Thượng Lão Quân giáng linh trên người ta, rất nhanh đã truyền ra khắp nơi.

Nửa tháng sau, ta cùng Quế Nữu chơi đùa, thuận miệng nói:

“Ngày mai ông nội ngươi lên núi, bảo ông ấy đừng đi về phía Bắc rừng, nơi đó có một con gấu đen. Nếu đi, e rằng sẽ bị gấu vồ chết.”

Quế Nữu nghe xong, lập tức sa sầm mặt:

“Không cho ngươi nguyền rủa ông nội ta!”

Nói rồi hậm hực quay về nhà.

Chiều hôm sau, đầu thôn vang lên tiếng trống chiêng rộn rã.

Tiểu đệ ta nhảy nhót chạy vào sân, hớn hở khoe:

“Ông nội Quế Nữu săn được một con gấu đen, to bằng nửa gian nhà!”

Đến khi đoàn người rước chiến lợi phẩm đi ngang nhà ta, ông nội Quế Nữu đích thân mang đến cho ta một bàn chân gấu – bộ phận quý giá nhất.

Mọi người lúc này mới biết, chính vì nghe Quế Nữu thuật lại lời ta nói, nên hôm nay khi lên núi, ông nội nàng ta đã mang theo sáu người, chuẩn bị đầy đủ, cố ý đi về phía Bắc.

Quả nhiên, tìm thấy dấu vết của gấu đen.

Chỉ nghĩ đến chuyện ông ta vốn định một mình lên đó lấy bẫy thú, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Sau đó, ta lại tiên đoán con trai trưởng thôn đỗ tú tài, trạng nguyên năm nay họ Đồng.

Tin tức ta chính là tiên đồng dưới trướng Thái Thượng Lão Quân giáng thế nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Chẳng bao lâu sau, trước cửa nhà ta chen chúc toàn người từ bốn phương tám hướng đến cầu xin chỉ điểm vận mệnh.

Ta bảo bọn họ:

“Hiện nay ta thân mang xác phàm, mỗi tháng chỉ có thể tiên đoán một lần. Hơn nữa, còn phải tùy duyên, kẻ vô duyên, ta không đoán.”

Từ đó về sau, với những ai có duyên, lời tiên đoán của ta, không lần nào sai.

17

Nửa năm trôi qua, rốt cuộc ta cũng đợi được người mà ta muốn gặp.

Người đầu tiên đến tìm ta, không phải Trưởng công chúa, mà lại là Thẩm Thái.

Thú vị thay, hắn không hỏi han bất kỳ điều gì, chỉ cùng ta thưởng trà, đánh cờ, đàm đạo chuyện thế gian.

Lâu dần, giữa ta và hắn lại nảy sinh một mối giao tình kỳ lạ, như tri kỷ không phân biệt tuổi tác.

Nhờ có nhiều lần tử vong, lại trải qua bao kiếp sống để trở thành thế thân của Thẩm Thanh Lan, hiện giờ ta đã có thể viết một tay tiểu khải tú lệ, kỳ nghệ cũng không tầm thường, đối với thi từ văn chương cũng có đôi phần sở ngộ.

Nhưng tất cả những điều này, nơi nào cũng lộ ra dấu vết của Thẩm Thanh Lan.

Nếu đây là một tiểu thư quan gia, ắt chẳng có gì lạ.

Nhưng ta, lại là một thôn nữ đến năm mười bốn tuổi mới biết chữ, mà trong nhà không một ai biết chữ cả.

Chuyện này rốt cuộc bị người đời quy kết thành tiên đồng dưới trướng Thái Thượng Lão Quân chuyển thế.

Nhờ sự che chở của Thẩm Thái, thân phận gia đình ta cũng theo đó mà thay đổi.

Tiểu đệ được đưa vào Mông học của Thẩm gia đọc sách.

Ông nội và cha mẹ không còn phải tứ xứ làm thuê, mà theo tâm nguyện của họ, mở một quán bánh nhỏ trong kinh thành.

Tỷ tỷ cũng đã định được hôn sự tốt đẹp, đối phương là một thư sinh xuất thân nông hộ, phẩm hạnh đoan chính, nay đã đỗ tú tài.

Tháng Chín năm ấy, Lương quốc trải qua một mùa hè nóng bức nhất trong lịch sử.

Mà ta, lại buông lời tiên đoán:

“Tháng Mười kinh thành tuyết rơi, xác chết đói khắp nơi.”

18

Lời tiên đoán vừa dứt, dân chúng hoang mang, ai nấy thi nhau tích trữ lương thực.

Giá gạo trong kinh tăng vọt.

Chẳng bao lâu, kẻ đối đầu với Thẩm Thái liền đứng ra công kích hắn, cáo buộc hắn lợi dụng yêu ngôn hoặc chúng, làm loạn lòng dân.

Tại Thiên lao, ta diện kiến Trưởng công chúa.

Nàng vẫn xa hoa lộng lẫy như kiếp trước.

Vì ghét nơi nhà ngục dơ bẩn, nên từ cửa vào, cung nữ xinh đẹp trải một tấm thảm dày, trên đó lại rải đầy cánh hoa để che đi mùi ẩm mốc.

Hai bên thảm, cách mỗi trượng đều đặt bồn băng, làm mát không khí.

Một kẻ phạm nhân vì ham cái lạnh mà lén lại gần, liền bị thị vệ của Trưởng công chúa vung đao chém chết ngay tại chỗ.

Trưởng công chúa mắc chứng ưa sạch sẽ, vậy mà lần này chẳng những không ghê tởm, mà còn khen máu tươi bắn lên khi rút đao thật đẹp mắt.

Cách song sắt của ngục giam, nàng đứng từ trên cao nhìn xuống ta.

“Nghe nói, ngươi có thể tiên đoán tương lai?”

“Thưa vâng, Trưởng công chúa điện hạ.”

“Ngươi có gương mặt này, bản cung thật sự không ưa nổi. Nhưng nếu ngươi thật sự linh nghiệm như lời đồn, bản cung có thể ban cho ngươi một con đường sống.”

Ta ngước mắt nhìn nàng, trong ánh mắt không có vui mừng, cũng không có sợ hãi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tình.

“Trưởng công chúa đến đây, vì Vĩnh An hầu phu nhân phải không?”

“Bạo gan! Trưởng công chúa tâm tư há để hạng người như ngươi tùy tiện phỏng đoán?”

Bà vú theo hầu quát lớn, cùng lúc đó, trên cổ ta đã kề một thanh kiếm sắc lạnh.

Thân kiếm phản chiếu ánh sáng u ám, rõ ràng là vũ khí chuyên dùng để giết người.

Máu từ cổ ta chầm chậm rỉ xuống, nhưng ta vẫn ngồi ngay ngắn, sắc mặt lạnh nhạt như trước.

Trưởng công chúa nhẹ cười, thản nhiên nói:

“Quả nhiên là Linh Tiên Đồng.”

“Chuyện giữa ta và Ninh nhi, sớm đã chẳng phải bí mật gì. Chỉ là các ngươi kinh hãi thái quá mà thôi.”

“Nào, Liên Tiên Đồng, vậy ngươi hãy tiên đoán cho bản cung một quẻ đi.”

Ta cất giọng lạnh nhạt:

“Tháng này đã tiên đoán đủ số lần, xin Trưởng công chúa đến tháng sau lại ghé.”

“Ngươi to gan!”

Mũi kiếm ấn sâu thêm, da thịt ta bị cứa rách, dòng máu kéo dài từ cổ xuống, nhiễm đỏ cả tà áo trắng.

Mà thân ta, vẫn vững vàng như cũ, không hề lay động.

Trưởng công chúa nheo mắt, cười khẽ.

“Đã vậy, vậy cứ để Liên Tiên Đồng hảo hảo tĩnh dưỡng trong lao ngục, chờ bản cung tháng sau lại đến.”

Ngày hôm ấy, sau khi Trưởng công chúa rời đi, nhà lao nơi ta bị giam, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng.

Chỉ trừ ta, toàn bộ phạm nhân trong ngục đều bị xử trảm.