Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

6:14 chiều – 07/02/2025

9

Ngày thứ hai sau khi ta dọn đi, từ miệng nha đầu mới được phân đến hầu hạ – Thúy Điệp – ta biết được kết cục của Phù Hạ.

Nàng ta đã bị đánh chết ngay trong viện.

Thấy sắc mặt ta tái nhợt, Thúy Điệp lúc này mới ngừng lại, mang theo vẻ hài lòng, rời đi tìm bà vú Triệu lĩnh thưởng.

Nàng ta nào hay, đây đã là lần thứ ba ta nghe nàng kể về cái chết của Phù Hạ.

10

Lần đầu tiên, sau khi ta bị Tiêu Phi lạnh nhạt, Phù Hạ không thể tiếp tục kiềm chế tham vọng muốn trèo cao của mình.

Người ta thường nói: thà lấy nữ tỳ của đại gia tộc, còn hơn cưới nữ nhi của tiểu hộ.

Phù Hạ vốn là gia sinh tử của phủ hầu, lại trưởng thành bên cạnh lão phu nhân, cầm kỳ thi họa tuy không tinh thông, nhưng cũng biết đôi phần, tâm cao hơn trời.

Chẳng qua vì e ngại chủ mẫu uy nghiêm, cũng như kết cục của vị trắc thất trước, nàng ta mới tạm thời thu lại dã tâm.

Nhiều năm trôi qua, chủ mẫu vẫn chưa trở về, trong phủ thậm chí còn lan truyền tin đồn phu nhân đã chết.

Lúc này, một nữ tử quê mùa, ngay cả chữ cũng không biết như ta lại có thể thuận lợi nhập phủ, khiến Phù Hạ nhìn thấy hy vọng.

Tâm tư của nàng ta, trước mặt ta, chẳng hề che giấu.

Tiếc thay, Tiêu Phi chưa từng nhìn nàng ta lấy một lần.

Thực ra, trong mắt hắn cũng chưa từng có ta – Vu Liên Nhi.

Hắn chỉ mượn ta, để nhớ về một người khác – Thẩm Thanh Lan.

Thanh Lan, tự Lục Khanh.

Phù Hạ không biết, dù nàng ta có đẹp đến đâu, đối với những kẻ quyền thế mà nói, cũng chỉ như một con súc vật được nuôi trong nhà, chẳng hơn chẳng kém.

Phải, súc vật, đến cả thú cưng cũng không tính.

Ai lại đi để tâm đến một con gà có bộ lông đẹp trong chuồng gà chứ?

 

Phù Hạ không hiểu, nàng ta cho rằng mình đã nắm được lợi thế trong tay, liền dùng những món trang sức trộm được từ chỗ ta để hối lộ bà vú Triệu.

Những y phục, trâm cài mà Tiêu Phi ban cho ta, đều được chế tác theo đúng kiểu dáng mà Thẩm Thanh Lan từng mặc.

Lần cuối cùng những món này xuất hiện trước mặt bà vú Triệu, chính là trên người vị trắc thất đã bị trầm ao năm đó.

Bà vú Triệu là người theo Vĩnh An hầu phu nhân – Sở Tư Ninh – từ trong cung xuất phủ, há lại dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt?

Nàng ta trước tiên gọi người đánh Phù Hạ thừa sống thiếu chết, moi ra tất thảy lai lịch của ta, rồi dẫn người hùng hổ xông vào Lục Khanh Uyển.

Lần ấy, Tiêu Phi không kịp đến.

Ta bị bà vú Triệu cưỡng ép rót thuốc, sau đó sai người lấy nước giếng lạnh dội ướt sũng, rồi nhốt vào phòng chứa củi.

Giữa cơn sốt cao, cơ thể run rẩy rét buốt như sắp lìa đời.

Tiểu nha đầu Thúy Điệp lén lút mò vào phòng củi, thì thầm kể ta nghe kết cục của Phù Hạ.

Cuối cùng, nàng ta bắt chước giọng điệu của bà vú Triệu mà rằng:

“Người sinh ra vốn đã có tôn ti trật tự, kẻ tiện hèn lại dám vọng tưởng thứ không thuộc về mình, chết cũng đáng.”

Nàng ta còn bảo ta rằng, thưởng phạt của quý nhân, đều là ân huệ.

11

Lần thứ hai, ta không còn trốn tránh sự thân cận của Tiêu Phi.

Sau một đêm triền miên, y phục, trang sức mà ta dùng đều được nâng lên một bậc.

Tưởng rằng ta có đủ thời gian để ứng phó với bà vú Triệu, nào ngờ, Phù Hạ từ sớm đã âm thầm sai huynh trưởng của nàng ta điều tra về gia đình ta, thậm chí còn tìm đến tỷ tỷ ta.

Nếu ta có bảy phần giống Thẩm Thanh Lan, thì tỷ tỷ ta có đến tám phần.

Chính vì thế, để lấy lòng Tiêu Phi, huynh trưởng của Phù Hạ đã dùng sự an nguy của ta để ép buộc tỷ tỷ trở thành ngoại thất của hắn.

Lần cuối cùng ta gặp nàng, là trong hoa viên của Vĩnh An hầu phu nhân.

Tóc nàng bị cạo sạch, đầu bị khoét rỗng để làm chậu hoa, chôn vùi giữa đất bùn, phía trên trồng một gốc phượng tiên đỏ rực.

Một phụ nhân ung dung đoan trang, dung mạo có vài phần giống Vĩnh An hầu phu nhân – Sở Tư Ninh – vừa thưởng thức móng tay sơn đỏ tươi, vừa tùy tiện phán quyết số mệnh của ta.

“Trước khi xử trí, hãy bóc mặt nàng ta xuống, nhìn thật chướng mắt.”

12

Lần thứ ba, trước khi diện kiến Vĩnh An hầu Tiêu Phi, ta tìm một người.

Cựu Thái tử Thái phó – Thẩm Thái.

Trải qua bao lần tử vong, ta đã chẳng còn là thiếu nữ ngây ngô ngày trước, ta hiểu rõ, ta và người nhà, dưới mắt những kẻ quyền quý, chẳng khác nào bầy kiến hôi.

Trong thư phòng Tiêu Phi, ta phát hiện một phong mật hàm hắn gửi cho đương kim hoàng đế, trong đó ghi chép về hành tung của cựu Thái tử.

Thẩm Thái đương nhiên sẽ không tùy tiện tiếp kiến một nữ tử thôn dã như ta.

Nhưng nhờ mật hàm mà Tiêu Phi trình báo hoàng đế, ta biết được rằng, kẻ không còn được trọng dụng như Thẩm Thái, mỗi mùng một và rằm đều đến trang viên ngoài thành tạm cư.

Ta cải trang thành thiếu niên, cố ý làm gãy chân, ngã ngay trên con đường dẫn đến trang viên của hắn.

Quả nhiên, Thẩm Thái đúng như lời đồn, là kẻ nhân từ, không làm ngơ bỏ mặc, mà sai quản gia đến hỏi han.

Ta nhân cơ hội, nhét mẩu giấy viết sẵn vào tay người nọ, đồng thời dùng khẩu hình nhắc nhở, bên cạnh Thẩm Thái có nội gián.

Ngày thứ hai khi ta ở trong trang viên Thẩm gia, một tiểu tư theo hầu bên Thẩm Thái bị đánh chết, tội danh là xâm phạm nữ quyến trong trang.

Dù lời ta bịa ra khó mà đứng vững, nhưng ta không chỉ giúp Thẩm Thái diệt trừ một nội gián, còn dâng lên một con tin quý giá, một quân cờ tốt, hắn há lại bỏ qua?

Ta tin rằng, trước khi mục tiêu hoàn thành, Thẩm Thái sẽ giữ cho người nhà ta chu toàn.

Lần này, ta không bị Tiêu Phi rước về phủ bằng kiệu nhỏ, mà là được anh hùng cứu mỹ nhân, đưa về từ tay đạo tặc.

Thân phận của ta là một cô nhi từ xa đến kinh thành, muốn tìm thân thích nương nhờ.

Bối cảnh đã có Thẩm Thái an bài, ta chỉ cần đóng trọn vai thế thân của Thẩm Thanh Lan.

Khác với hai kiếp trước, lần này, ta cố tình vô ý hủy đi một bức họa của Thẩm Thanh Lan, khiến Tiêu Phi tức giận.

Quả nhiên, khi ta bị lạnh nhạt, Phù Hạ nhịn không được, bèn trộm trang sức của ta, chạy đi tìm bà vú Triệu.

Chỉ là lần này, nàng ta trộm đi không phải hàng nhái.

Có lần Tiêu Phi say rượu, bảo ta nghiêng tựa lên tháp mà vẽ tranh, lúc hứng khởi, hắn từ mật các lấy ra một cây trâm trúc bích ngọc, cài lên mái tóc búi hờ của ta.

Trải qua bao kiếp sinh tử, lại thêm thời gian ở trang viên Thẩm gia được huấn luyện, ta không chỉ có bảy phần tương tự Thẩm Thanh Lan, mà ngay cả khí chất cũng đến chín phần tương đồng.

Một đêm trầm luân, Tiêu Phi hoàn toàn không để ý rằng cây trâm đã bị ta mang đi.

Bà vú Triệu tự xưng là trung thành, thứ bà ta khinh bỉ nhất chính là loại người phản chủ như Phù Hạ.

Vì vậy, bất kể là kiếp nào, kết cục của nàng ta cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Mà huynh trưởng của nàng, vì âm thầm điều tra ta, rốt cuộc cũng chết trong một tai nạn ngoài ý muốn do Thẩm Thái sắp đặt.

13

Bà vú Triệu cao cao ngồi nơi chủ vị, khẽ thổi lớp bọt trà trong chén, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.

Nếu không biết rõ thân phận, ắt hẳn ai trông thấy cũng lầm tưởng bà ta là chủ mẫu của một đại hộ hiển quý.

Dưới chỗ ngồi ấy, ta quỳ rạp trên đất, dáng vẻ thấp hèn cùng kinh hoàng thể hiện đến cực hạn.

Sáng nay vừa tỉnh dậy, đầu giường ta đã cắm một thanh chủy thủ.

Thứ chủy thủ ấy trơn nhẵn sắc bén, không có hoa văn trang trí cầu kỳ, rõ ràng là một vũ khí chuyên dùng để giết người.

Nhớ lại lời nha đầu kia nói, ta lặng lẽ đến nội viện, tìm bà vú Triệu quy thuận.

Bà ta nhấp một ngụm trà, lúc này mới bắt đầu quan sát ta.

“Ngươi nói, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo?”

“Vâng, ta biết tung tích của chủ mẫu đại nhân.”

Soảng!

Chén trà tinh xảo trên bàn rơi xuống, vỡ vụn.

Mặc kệ cổ tay bị nước trà nóng hổi làm bỏng, bà vú Triệu túm lấy tóc ta, mạnh mẽ giật ngược ra sau.

“Nói rõ những gì ngươi biết, nếu có nửa phần dối trá, ta khiến ngươi sống không bằng chết.”

Rốt cuộc, ta lại lần nữa diện kiến nữ nhân ấy.

Mỹ phụ nhân quyền quý bậc nhất Lương quốc – Trưởng công chúa Sở Hoài Ngọc.

Cũng chính là người từng biến tỷ tỷ ta thành chậu hoa để mua vui.