Ta là trưởng nữ của gia tộc nhà họ Thôi, con gái của Lễ bộ Thị lang, thuở nhỏ lớn lên ở nhà ngoại.
Năm mười bảy tuổi, bọn họ đón ta hồi kinh, ai nấy đều vẻ mặt từ ái, hòa nhã. Thế nhưng, sau lưng lại là một màn lạnh lẽo tàn khốc—
Tổ mẫu thờ ơ xa cách, phụ thân chán ghét khinh khi, kế mẫu Tô thị giấu dao trong nụ cười.
Huynh trưởng cùng mẹ ruột nghiêm khắc răn ta:
“Thôi Âm, muội nên an phận thủ thường, nếu không, ta quyết không dung tha.”
Muội muội cùng cha khác mẹ, thiên chân vô tà*, cười nói dịu dàng:
“Tỷ tỷ lớn lên nơi trang viên thôn dã, y phục trên người đều đã lỗi thời. Ta tìm được mấy bộ cũ, tỷ mặc tạm đi.”
Bọn họ thậm chí còn muốn đem ta gả cho kẻ phong lưu bại hoại của phủ Quận công — Kẻ từng đánh chết chính thê của mình.
(“Thiên chân vô tà” (天真无邪) là một thành ngữ Hán Việt, mang ý nghĩa ngây thơ, trong sáng, không vướng bụi trần hay tà niệm.)
…
Trước khi hồi kinh, ta vốn định treo cổ tự tận, chỉ là lúc đó nha hoàn Hoè Hoa liều mạng ôm lấy chân ta, khóc lóc gào lên:
“Tiểu thư! Tiểu thư đừng chết! Kinh thành có người từ Thôi gia đến đón rồi, chúng ta vào kinh tìm chút vui vẻ đi!”
Ta mắc bệnh, là chứng cuồng loạn, đối với thế gian này chẳng hề có hứng thú. Mỗi khi phát điên, ta chỉ có thể tìm kiếm khoái cảm bằng cách giết người.
Vậy thì… hy vọng bọn họ có thể mang đến cho ta niềm vui.