47
Khi vết thương sau lưng đã đủ lành để mặc áo, ta tiến cung thỉnh an.
Vừa vào cung đã thấy hoàng thượng si mê vuốt ve ngọc tỷ.
Ta: “… Mấy ngày không gặp, trông bệ hạ có vẻ đã mập lên một chút, hay là đã hồi xuân?”
Hoàng đế quay đầu, nói: “Độc đã vào tận phổi rồi, sống thêm vài năm nữa là may. Nhưng đại tỷ bảo, đời người không tính bằng dài ngắn, chỉ cần tâm an là muôn an.”
Nói xong lại si mê vuốt ve ngọc tỷ.
Ta hơi tức giận: “An là phong hiệu của ta mà!”
Hoàng đế nói: “Nhưng là đại tỷ chúc phúc cho đệ.”
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thôi được, không so đo với một kẻ ốm yếu như ngươi.”
Nói xong, ta định đi tìm đại tỷ của ta.
Hoàng đế bỗng nhiên hỏi: “Nhị tỷ, sau này tỷ định thế nào? Về phong địa sao?”
Ta đáp: “Trận chiến này đã khiến quân đội bảo vệ kinh sư tan tác bốn bề. Ta dĩ nhiên phải ở lại giúp đại tỷ tái thiết phòng thủ thành rồi mới đi.”
Ta nghĩ thầm: Ta và hắn không giống nhau, hắn chỉ biết làm phiền đại tỷ, còn ta thì biết lo lắng cho tỷ.
“Vậy còn Nhiễm Mục, nhị tỷ định sắp xếp thế nào?”
“Hắn à…”
Thật ra, để hắn ở lại trấn thủ kinh sư là hợp lý nhất.
Chỉ có điều, thật đáng xấu hổ, trong số các nhân tài mà ta cất công tìm kiếm bao năm nay, chỉ có hắn là người luôn không phục ta nhất.
Lần này hắn phát hiện ra bản thân bị ta lừa, chắc chắn sẽ tức giận lắm.
Nghĩ lại, hình như đã mấy ngày rồi ta chưa gặp hắn.
Ta giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Có lẽ hắn đã bỏ đi rồi.”
Hoàng đế cười nói: “Nhị tỷ, hắn không bỏ đi. Hắn vừa vào cung đấy.”
Ta: “?”
48
Tẩm điện Cần Chính.
Khi ta vội vã đến nơi…
Thì thấy Thẩm Thanh Bích đang đứng đó với vẻ mặt đầy bối rối.
Nhiễm Mục thì đang túm cổ một người sợ đến mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Ta nhìn kỹ, chẳng phải đây là đệ nhất mỹ nam kinh thành, Trì Uyên sao?!
Mấy ngày nay Nhiễm Mục mất tích, hóa ra là đi bắt hắn ta sao?!
Thẩm Thanh Bích nhìn thấy ta, như thấy cứu tinh.
“Ninh Ninh! Muội đến thật đúng lúc!”
Ta vội chạy lại mà chưa hiểu gì: “Sao vậy?”
Nhiễm Mục nói: “Thuộc hạ đã mang phò mã của Trưởng công chúa về rồi!”
Thẩm Thanh Bích quay mặt đi: “Đây không phải phò mã của bổn cung.”
“Vậy làm một bậc diện thủ cũng được. Ngài xem, dung mạo hắn thật đẹp đẽ…”
Thẩm Thanh Bích chịu không nổi nữa: “Bổn cung đã nói rồi! Hắn là con của tội thần!”
Trì Uyên sợ đến nỗi mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương: “Trưởng công chúa, thần vô tội…”
Sắc mặt Thẩm Thanh Bích càng lúc càng đanh lại.
Nhiễm Mục nói lớn: “Nếu Trưởng công chúa không thích tên này, thuộc hạ sẽ đi bắt thêm vài kẻ khác để ngài lựa chọn!”
Mặt Thẩm Thanh Bích xanh rì.
Ta chẳng hiểu gì: “Ngươi làm sao vậy! Chuyện của đại tỷ ta khi nào đến lượt ngươi lo?!”
Nhiễm Mục đáp: “Nhưng…”
Ta đá hắn một cước: “Cút!”
Hắn nhìn ta với vẻ phức tạp, rồi đột nhiên buông lời mắng thẳng: “Kẻ lừa đảo.”
Ta: “…”
Sau đó hắn mới chịu bỏ đi, để lại Trì Uyên sợ hãi co rúm.
Ngay giây tiếp theo, Thẩm Thanh Bích liền nói: “Mau giải hắn ta vào đại lao!”
Trì Uyên thét lên thảm thiết, nhưng cũng vô ích.
Trong mắt Thẩm Thanh Bích, hắn ta là nỗi nhục lớn nhất đời tỷ, chỉ muốn hắn ta biến mất ngay lập tức.
49
Thẩm Thanh Bích bảo ta ngồi xuống bên cạnh, giải thích cho ta rõ.
“Chuyện Trì Kha bí mật thông đồng với phủ Trung Dũng hầu, ta thực sự không hay biết, nếu không sao lại để bản thân rơi vào vòng xoáy tranh đấu này…”
Chuyện này ta đã sớm hiểu.
Sự tồn tại của Trì Uyên chỉ là một cơ hội mà nhà họ Trì tạo ra để giúp Thái hậu.
Còn về bức tranh chân dung trong phòng nàng, đó là do nhà họ Trì gửi đến khi chọn phò mã.
“Đó là do Trì Kha cầu xin gửi tới, nói là hắn đã thầm mến ta từ lâu…”
Tỷ ấy có chút ngượng ngùng.
Có lẽ tỷ ấy cũng từng thoáng xiêu lòng vì nhan sắc của hắn, mà cũng là chuyện thường tình.
Ta nói chuyện này có gì đâu mà bận tâm.
“Không phải con tiện nhân Gia Thục xô tỷ xuống nước, thì bọn chúng cũng sẽ tìm cơ hội khác thôi. Tỷ bận rộn nên mới không chú ý.”
Thẩm Thanh Bích thở dài.
Tỷ ấy bỗng hỏi: “Ninh Ninh, muội đã lừa gạt hắn chuyện gì vậy? Sao Nhiễm tướng quân lại oán hận muội đến thế?”
Ta: “…”
“Nhiễm tướng quân là anh hùng hào kiệt, muội nên đối đãi thật lòng với người ta.”
“…Ồ.”
Thôi được, nếu đại tỷ đã nói vậy.
50
Ta tìm khắp nơi, mãi đến khi trăng lên cao mới thấy Nhiễm Mục đang ngồi uống rượu trên nóc nhà.
Thấy ta, hắn vẫn còn giận dỗi.
Ta lúng túng nói: “Ngươi đi bắt cái tên đó làm gì, lại khiến đại tỷ ta thêm phiền não…”
Nhiễm Mục quay lại, ánh mắt sắc như dao nhìn ta.
Ta: “… Được rồi, không nhắc tới đại tỷ nữa.”
Hắn nói: “Thẩm Thanh Ninh, thực ra ta đã sớm biết người lừa ta. Công chúa nào lại suốt ngày bám lấy ta để học binh pháp, học cách xung phong ra trận chứ?”
Nhiễm Mục là hậu duệ của dòng dõi chiến thần Nhiễm thị triều trước, mang trong mình binh pháp của gia tộc.
Mấy năm nay, ta đã kéo hắn đi luyện tập đến mức thông thạo mọi chiêu thức.
Nhưng tổ tiên hắn đã chiến đấu cả đời, rồi bị triều đình phản bội, suýt nữa bị tru diệt cả dòng họ, nên từng thề rằng con cháu Nhiễm thị mãi mãi không vào triều.
Ta nói: “Lần này là ta có lỗi với ngươi, suýt nữa khiến ngươi cùng ta chết ở kinh thành.”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Phụ thân ta sớm đã cảnh báo, hoàng tộc các ngươi không có trái tim. Không ngờ con cháu Nhiễm thị, rốt cuộc vẫn sụp đổ dưới tay hoàng tộc.”
Ta lúng túng đáp: “Từ giờ sẽ không lừa ngươi nữa.”
Hắn lại trách ta: “Những con ngựa tốt nhất của ta đã bị người đưa vào kinh thành chiến đấu, mất không ít con.”
“Chuyện đó, ta cũng đau lòng lắm.”
Hắn quay đầu nhìn ta: “Nuôi lại từ đầu?”
Ta đáp: “Được thôi. Với lại, binh pháp Nhiễm thị của ngươi lợi hại như thế, cũng không nên mai một, chi bằng truyền dạy cho các tướng sĩ. Đợi kinh thành ổn định, chúng ta sẽ về phong địa chăn ngựa.”
Hắn nghiến răng ken két nhìn ta.
Ta bảo nhất định phải giúp đại tỷ xây dựng lại phòng thủ thành.
Hắn tiếp tục nghiến răng ken két.
Ta cứ thế nhìn hắn.
Cuối cùng hắn cũng nói: “Được.”
“Gì cơ?”
“Cùng người xây lại phòng thủ kinh thành, sau đó người dẫn ta về chăn ngựa.”
Ta vỗ mạnh vào vai hắn: “Yên tâm, vụ chăn ngựa là chắc chắn. Ta sẽ xin đại tỷ thêm một vùng đất phong, từ nay núi non trập trùng sẽ đầy ngựa của chúng ta!”
Hoàn