Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Xin chào

Chương 2

7:41 chiều – 25/01/2025

3.

Từ đó về sau, ta biết thằng ngốc ấy tên là Lam Quan.

Hắn không phải người Hoài Lý, Ung Châu, cũng chẳng phải xuất thân từ gia đình đàng hoàng. Hắn từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi, bị bọn buôn người bắt cóc rồi đem bán tới Ung Châu.

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, hóa ra là một đứa trẻ có dung mạo xinh đẹp xuất chúng. Vì vậy, hắn lập tức lọt vào mắt xanh của quản gia nhà họ Triệu trong thành, được mua về làm gia đồng.

Tên Lam Quan này, là do Triệu lão gia—một người mê thơ văn—tự mình đặt cho hắn, nhưng sau đó, bọn họ lại nhẫn tâm đuổi hắn ra ngoài. Vì hắn là một thằng ngốc, việc gì cũng làm không xong, nhưng lại ăn rất nhiều.

Không những thế, hắn còn trời sinh sức lực phi thường, nhưng đầu óc có bệnh. Khi bị đói, hắn đã dùng tay không bóp chết con chó lớn của nhà lão gia, lột da ăn thịt. Bọn họ đánh hắn thừa sống thiếu chết, rồi vứt ra khỏi phủ. Từ đó, Lam Quan lưu lạc ở ngôi miếu đổ nát nơi làng quê, đã được hai năm.

Hắn có thể sống sót cho đến giờ, tất cả nhờ vào tài giết chó, làm thịt mèo. Đôi lúc, hắn còn chui vào rừng, bắt được rắn rồi nướng ăn.

Ta và hắn trở thành bạn rất tốt.

Hắn ngốc nghếch cười gọi ta là Âm Âm.

Sau đó, chúng ta thường xuyên lang thang khắp mười lăm huyện của Ung Châu. Có lần nhiều nhất trong một ngày, chúng ta đã trộm giết mười con chó.

Ta còn nhặt được một con mèo trắng như tuyết ở thành Hoài Lý.

Con mèo đó trắng muốt, sạch sẽ không chút bụi bẩn. Trên cổ nó đeo một chiếc vòng bạc, trên đó khắc một chữ “Diêu”.

Diêu gia, ta biết rõ.

Nếu nói về ngoại tổ Lê gia, tại Ung Châu cũng được xem là phú hộ nổi danh. Nhưng so với Diêu gia, e rằng chẳng bằng nổi một ngón tay.

Tại kinh thành, trong cung có một vị Diêu Quý phi, được thánh sủng, là sinh mẫu của Thập Tam Hoàng tử. Diêu gia ở dưới chân Thiên tử, nhà cao cửa rộng, danh tiếng lẫy lừng.

Tại quê nhà ở Ung Châu, họ cũng là danh môn vọng tộc. Đến cả tri phủ tới cửa, cũng phải khom lưng cúi đầu.

Con mèo mà ta nhặt được, là của Nhị tiểu thư Diêu gia, nàng là em ruột của Diêu Quý phi đương triều.

Khi đó, ta chẳng nghĩ ngợi nhiều, đem con mèo nhốt vào bao tải, mang về, trực tiếp giết thịt. Mổ bụng, lột da, trộn cùng thịt chó, rồi cùng Lam Quan đẩy xe chở vào thành, bán cho một tửu lâu.

Số tiền bán được, hai chúng ta chia đều.

Ta vốn không phải người tốt, từ nhỏ đã không phải. Tâm địa ta tàn nhẫn, lạnh lùng. Duy chỉ có chút chân thành, ta dành cho mẫu thân.

Bà nói muốn dẫn ta sống những ngày tháng tốt đẹp. Vậy nên, ta thật lòng cũng muốn giúp bà sống cuộc đời như ý.

Ta dùng tiền bán thịt chó, mua một con gà quay mang về cho bà. Nhưng khi ta về tới nhà, bà liền ném con gà xuống đất, cầm một nhánh cây quất ta mà mắng: 

“Con mấy ngày không về, thì ra lại đi làm những việc trộm cắp, xấu xa như vậy?! A Âm, con mới bao nhiêu tuổi? Sao lại sống thành ra thế này?!”

Bà vừa khóc vừa mắng, khiến ta vô cùng bực bội. Cuối cùng, ta giật lấy cây roi, ném xuống đất, nhặt con gà lên, phủi sạch bụi, rồi xé một cái đùi gà ăn.

Ăn xong, ta nhìn bà đang ngồi bệt dưới đất, khóc nức nở, không nhịn được mà nói:

“Mẹ, mẹ hãy chấp nhận đi. Đời người sống tới đâu, phải học cách sống theo cách ở đó. Con không làm được con gái nhà quan ở kinh thành. Mẹ cũng không còn là tiểu thư Lê gia nữa. Vậy thì học cách chấp nhận đi. Chúng ta sống tốt ngày qua ngày. Con làm việc không phải là giết người phóng hỏa. Con cũng chẳng có bản lĩnh đó. Mẹ đừng kỳ vọng quá cao vào con. Ở cái thời thế này, no đủ cơm áo là đủ rồi.”

“Không phải vậy đâu, A Âm. Con không nên thế này. Đây không phải con đường mà con nên đi.”

Mẹ ôm mặt, nước mắt chảy xuống qua kẽ ngón tay: 

“Là lỗi của mẹ. Lẽ ra mẹ nên treo cổ chết ở Thôi gia ngay từ đầu. Như vậy đã không khiến con phải sống cuộc đời tủi nhục này… A Âm, con hãy quay về Thôi gia đi. Trở về kinh thành tìm cha con. Dù gì đi nữa, con cũng là con gái của Thôi gia. Họ sẽ không bỏ mặc con.”

Nghe xong, ta bật cười: 

“Thôi đi, mẹ à. Hà tất phải vậy? Mẹ rõ ràng biết, dù con có quay về Thôi gia, thì những ngày tháng đó cũng chẳng tốt đẹp gì.”

“Đều là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ…”

Bà khóc lớn, không ngừng nghẹn ngào. 

Ta bất đắc dĩ thở dài, xé thêm cái đùi gà còn lại, đưa cho bà: 

“Ăn đi. Ăn xong cái đùi gà này, con sẽ tha thứ cho mẹ.”

4.

Ta và Lam Quan bị người Diêu gia bắt giữ.

Sự tình bắt đầu như thế này:

Hôm đó, Lam Quan như thường lệ mang thịt giao đến tửu lâu, khi gặp ta ở đầu hẻm thì bị một đám lưu manh nơi phố chợ cướp bóc. Không chỉ cướp sạch túi tiền, chúng còn lục soát trên người ta và lấy đi chiếc vòng bạc mà ta luôn cất giữ trong ngực.

Đó là vòng bạc từng đeo trên cổ con mèo trắng như tuyết của Diêu gia.

Mấy ngày sau, ta và Lam Quan bị bắt tới phủ Diêu gia.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Diêu Cảnh Niên – Diêu nhị tiểu thư, em gái ruột của Diêu Quý phi.

Đáng lẽ nàng phải ở kinh thành, nhưng vì được tổ mẫu nuôi dưỡng từ nhỏ, nên mấy năm trước đã theo tổ mẫu trở về quê nhà ở Ung Châu an dưỡng tuổi già.

Nàng lớn hơn ta hai tuổi, đôi mắt phượng dài, hơi nhếch lên, mang khí thế áp người.

Năm mười hai tuổi, nàng đã là một tiểu thư thế gia cao quý, đoan trang đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đúng vào mùa hè, Diêu Cảnh Niên lười biếng tựa trên ghế Thái sư, bên cạnh hai nha hoàn, một người phe phẩy quạt, người kia bóc nho.

Nàng khẽ nâng mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy hứng thú: 

“Con mèo của ta đâu?”

Ta và Lam Quan bị ép quỳ dưới chân nàng, không cách nào trốn thoát.

Ta thẳng thắn nói: 

“Chết rồi. Lúc ta nhặt được nó, nó đã chết. Ta còn tốt bụng đào hố chôn cho nó nữa.”

“Ồ? Chôn ở đâu?”

“Dưới một gốc liễu trong rừng ngoại thành. Nhưng sau đó, lại bị một con chó hoang bới lên gặm mất. Ta đã giết con chó đó để báo thù cho nó.”

Ta nói dối không chớp mắt, Diêu Cảnh Niên cười nhìn ta, không hề tức giận, cũng chẳng nổi nóng: 

“Giết mèo của ta, còn dám lừa ta. Con nhóc xảo quyệt, đầu óc cũng không tệ. Ngươi tên gì?”

“Lê Hoa.”

“Người Lê gia?”

“Đúng vậy, ngoại tổ của ta là Lê Lộc, ông đã qua đời từ lâu. Nhưng hai cữu cữu của ta vẫn còn sống, Đại cữu tên Lê Chí Cao, Nhị cữu tên Lê Bách Viễn. Nếu muốn tính sổ, ngươi cứ tìm bọn họ. Là do họ dạy dỗ không nghiêm, muốn giết hay chém thì tìm họ mà trút giận.”

Diêu Cảnh Niên bật cười, nheo mắt nhìn ta, dáng vẻ y hệt hồ ly:

“Thật thú vị, ngươi cũng biết cách phủi sạch mình thật đấy.”

Nàng nhìn ta chăm chú, lại liếc sang Lam Quan, hỏi: 

“Đứa trẻ này là gì của ngươi?”

“Gặp trên đường, không thân.” Ta thản nhiên đáp.

“Âm Âm, thân….” Lam Quan nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy ấm ức.

Ta trừng mắt với hắn:

“Câm miệng!”

Hắn bĩu môi, im lặng không nói nữa.

Diêu Cảnh Niên tiếp tục nhìn ta cười, giọng đầy thú vị:

“Mèo của ta chết rồi, luôn phải có người trả giá chứ. Thế này đi, trong hai ngươi, chỉ có một người có thể bước ra khỏi viện này. Tự mình chọn đi.”

“Ta, để ta đi.”

Ta không chút do dự, tự mình xung phong, chẳng thèm liếc mắt nhìn Lam Quan: 

“Hắn là kẻ ngốc, chết cũng chẳng hiểu vì sao. Không bằng để ta sống lay lắt còn hơn.”

“Âm Âm, không ngốc…” Lam Quan nhìn ta, nước mắt rưng rưng, khuôn mặt đầy tủi thân.

Diêu Cảnh Niên bật cười thành tiếng, quả nhiên, lại nghiêm mặt nói: 

“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Miệng lưỡi lanh lợi, tâm địa xảo trá, còn muốn yên ổn rời đi?”

……

Ta bị giữ lại ở Diêu phủ mười ngày, làm mèo của Diêu Cảnh Niên.

Nàng sai người đuổi Lam Quan ra ngoài, sau đó đến một tiệm trang sức trong thành, đặt làm một chiếc vòng bạc mới, khắc chữ “Diêu”, đeo vào cổ ta.

Nàng gọi ta là Tiểu Bạch, còn nói rằng từ nay trở đi, trước mặt nàng, ta chỉ được gọi bằng cái tên đó.

Quý nữ thế gia quả nhiên rất biết cách chơi.

Khi nàng phơi nắng trong sân, ta phải quỳ cạnh nàng như một con mèo, để bất cứ lúc nào nàng cũng có thể duỗi tay xoa đầu ta.

Đồ ăn dành cho ta là cá khô, thỉnh thoảng có thêm cá nướng.

Hằng ngày, nàng đều bắt ta ngâm trong bồn tắm, kỳ cọ sạch sẽ, thơm tho, rồi đưa ta lên giường nàng, nhưng chỉ được phép cuộn tròn ở cuối giường, làm ấm chân cho nàng.

Mỗi khi nàng nói chuyện với ta, ta không được phép dùng tiếng người, chỉ có thể đáp lại bằng tiếng “meo meo meo.”

Thật ra, những ngày đó trôi qua rất thoải mái. Nếu không phải vì nhớ đến mẫu thân, ta quả thực chẳng muốn rời đi.

Mười ngày sau, ta đến gặp tổ mẫu của Diêu Cảnh Niên, liếm mu bàn tay bà và kêu một tiếng “meo.” Vị lão phu nhân mặt mày phúc hậu lập tức biến sắc, quát lớn: 

“Truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Mau đuổi nó ra khỏi đây!”

Lúc này, Diêu Cảnh Niên đã dần mất hứng thú với ta, bèn bĩu môi, bảo nha hoàn bên cạnh: 

“Đuổi nó ra ngoài đi.”

Ta vẫn ôm lấy chân nàng, kêu “meo meo meo”, không chịu rời đi. Nàng quát lớn, đá ta một cái:

“Cút!”

Khi bị đuổi khỏi Diêu phủ, ta vẫn làm ra vẻ không cam lòng. Nhưng vừa ra tới ngoài, ta liền thấy Lam Quan đang ngồi chồm hỗm bên ngoài.

Hắn đợi ta suốt mười ngày, mỗi ngày đều xông vào Diêu phủ, rồi lại bị đánh đuổi ra.

Nhìn thấy ta, hắn với khuôn mặt bầm tím, nước mắt lưng tròng, tủi thân nói: 

“Âm Âm, thân…”

“Meo!”

Suốt mười ngày, ta chưa từng nói tiếng người, vừa mở miệng liền phát ra tiếng mèo kêu. Sau đó, ta mới kịp phản ứng, nhổ toẹt một cái, rồi nói với hắn: 

“Thân cái đầu ngươi!”

Đừng nói hắn, ngay cả mẫu thân ta cũng gần như phát điên.

Trước đây, ta không về nhà quá ba ngày, bà đã lo lắng chạy đến nha môn. Lần này, bà còn đến cả Lê gia, muốn nhờ Đại cữu cữu giúp đỡ tìm người. Kết quả, không cần nghĩ cũng biết, bà còn chưa gặp được Đại cữu cữu đã bị đuổi thẳng ra.

Nếu ta không trở về, có lẽ bà thật sự sẽ phát điên.

5.

Năm Thừa Khánh thứ mười chín, thiên hạ đại hạn.

Năm đầu tiên, giá một đấu gạo tương đương một tấm lụa.

Năm thứ hai, châu chấu bay kín trời, đường xá đầy xương trắng.

Quán Trung đói kém, một hộc lúa trị giá vạn tiền, bách tính phải bán cả cốt nhục của mình, thảm cảnh không lời nào tả xiết.

Ban đầu, trong thành vẫn còn nơi phát cháo cứu trợ, nhưng sau đó loạn lạc nổi lên, các lão gia có tiền đều giam chặt lương thực, đóng kín cửa nhà.

Lam Quan đã lâu không xuất hiện ở huyện Mật. Ta nghi ngờ không biết liệu hắn có bị hại khi ra ngoài kiếm ăn hay không. Nghe nói ở huyện Kiên Âm kế bên, đã xuất hiện cảnh người ăn thịt người. Thời buổi này, ai nấy đều lo cho thân mình, ta cũng chẳng rảnh bận tâm đến hắn.

Đại cữu cữu nhà ta từng giúp đỡ vài lần, nhưng sau đó cũng bỏ mặc chúng ta sống chết. Dẫu ta gõ cửa đến tận tối, khản cả giọng, Lê gia cũng chẳng ai đoái hoài.

Ta và mẫu thân đã ba ngày không có gì ăn.

Trên đường trở về, ta nghe thấy từ trong các kỹ viện, thanh lâu trong thành vẫn vọng ra tiếng cười nói vui vẻ.

Trước cửa, một tú bà trang điểm đậm đà, môi đỏ như máu, cười nói với ta: 

“Sống không nổi nữa à? Vào đây, vẫn còn một miếng cơm ăn, muốn đến hay không?”

Cơn đói cào xé, khát vọng ăn uống khiến người ta phát cuồng. Ta như một cái xác không hồn, đi đi dừng dừng, chẳng biết đã bao lâu.

Trên đường, có một con chó hoang mắt đỏ cứ bám theo ta.

Thật đúng là thiên đạo luân hồi.

Trước đây, vì mưu sinh, ta từng giết thịt chúng. Giờ đây, chúng ăn quen xác chết bên đường, lại nhắm vào ta.

Trời đất vốn chẳng có lòng nhân từ, dưỡng nuôi vạn vật, người hay chó cũng chẳng khác biệt gì.

Ở thời buổi này, ai cũng dựa vào bản lĩnh của chính mình mà sống. Nếu ta ngã xuống, lập tức sẽ bị chúng cắn xé ăn sạch. Vậy nên, ta cố gắng lê về đến trang viên, rồi kiệt sức mà ngất lịm.

Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy mẫu thân.

Bà đang bưng một bát cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho ta, đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt đầy ngây dại.

Giọng ta khản đặc, khó khăn hỏi bà: 

“Gạo từ đâu ra?”

Bà lau nước mắt, đáp: 

“Là cữu cữu con hôm qua nhờ người lén mang đến.”

À, hóa ra ta quá ngu ngốc, còn đi gõ cửa nhà họ.

Giữa cảnh loạn lạc trong thành, có quá nhiều dân đói, làm sao họ dám mở cửa. Việc cữu cữu có thể lén mang gạo đến trang viên đã là rất khó khăn.

Nhờ bát cháo đó, ta cầm cự được hai ngày, khôi phục lại tinh thần.

Việc đầu tiên sau khi hồi sức là tiếp tục ra ngoài, bên hông giắt theo một con dao chuyên giết chó.

Trong năm mất mùa, người ta lại càng ăn khỏe, thế nào cũng cảm thấy đói cồn cào. Hai đấu gạo cữu cữu mang tới chẳng thể trụ được bao lâu.

Mẫu thân khóc lóc, níu ta lại: 

“A Âm, con ngoan ngoãn ở nhà đi, gạo ăn hết, cữu cữu con sẽ lại nhờ người mang tới.”

“Người nhịn đói bảy ngày sẽ chết. Đừng trông mong vào bọn họ.” Ta đáp.

Ta phải ra ngoài, tìm đường sống.

Nơi ta nhắm đến là Diêu phủ.

Năm xưa, ta từng giết con mèo của Diêu nhị tiểu thư. Với thân phận của nàng, dù nàng có đánh chết ta, cũng chẳng ai nói được gì. Nhưng nàng đã tha mạng cho ta. Vậy nên ta dám chắc rằng, trong lòng nàng vẫn ẩn chứa lòng thiện lương.

Chiếc vòng bạc từng đeo trên cổ ta, gia nhân đã mang trả lại nàng.

Khi nàng gặp ta, vẫn như trước, cao ngạo ngồi trên công đường.

Nàng nheo mắt nhìn ta, dung nhan ngày càng rực rỡ, tựa như một con hồ ly: 

“Tiểu Bạch, ngoài kia dân đói đầy đường, người chết đói cũng vô số. Cớ gì bổn tiểu thư phải cứu ngươi?”

“Vì ta là mèo của tiểu thư. Từ nay về sau, ta chỉ nguyện đi theo lệnh tiểu thư.”

Ta quỳ trước mặt nàng, thấy nàng cong môi, cười nhẹ:
“Ngươi chẳng có ích lợi gì, ta cần ngươi làm gì?”

“Tiểu thư xuất thân danh môn, không phải phàm nhân chốn trần thế, nên nhìn xa trông rộng. Tiểu Bạch tuy bất tài vô dụng, nguyện học theo Phùng Hoan phụng sự Mạnh Thường Quân, dốc sức như chó ngựa vì tiểu thư. Tương lai tích trữ lương thực phòng khi đói kém, chỉ mong tiểu thư an tâm vô lo.”

Ta đầy vẻ chân thành, Diêu Cảnh Niên nhìn ta cười, chậc một tiếng:

“Ngươi vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ, nói những lời lớn lao này, không sợ bị gãy lưỡi sao?”

“Ta thề, từng lời đều thật lòng. Nếu trái lời, trời đánh chết ta.”

Nàng bật cười lớn, lại nhìn ta nghiêm túc nói: 

“Ngươi có chút bản lĩnh, ta đương nhiên biết. Dù gì ngươi cũng dám giết cả mèo của ta.”

Nàng cúi xuống, đưa tay nhéo má ta, vẻ mặt phức tạp:
“Tiếc là, ta không phải Mạnh Thường Quân. Xuất thân danh môn, nhưng cũng chỉ là một nữ nhi, thật chẳng thú vị gì. Ngươi giết mèo của ta, thật sự nghĩ rằng ta không đau lòng sao? Chỉ là từ nhỏ lớn lên bên tổ phụ, thường nghe ông giảng đạo làm quan, rằng làm quan phải lấy bách tính làm gốc. Ngươi, một tiểu cô nương, vì miếng ăn mà giết chó, làm thịt mèo. Nếu ta giết ngươi, tổ phụ dưới suối vàng nhất định sẽ trách ta.”

“Tiểu Bạch, ta chẳng phải người tốt. Giúp ngươi cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Đừng nói gì đến chuyện tích lương phòng đói. Thế đạo này khó khăn, ngươi cứ sống cho tốt đi.”

Diêu Cảnh Niên, mười bốn tuổi, xuất thân thế gia, mang khí chất cao ngạo của một quý nữ. Dù nàng không thừa nhận, nhưng ta biết, nàng là người có lòng nhân từ.

Năm đại hạn, Diêu gia Ung Châu là gia tộc quyên lương nhiều nhất, cũng là gia tộc dựng lều phát cháo đến phút cuối cùng. Nhưng trong năm đói kém này, bách tính không thể thoát khỏi tai họa, cũng chẳng ai có cách nào hơn.

6.

Diêu Cảnh Niên đã hứa với ta rằng, nếu thiếu lương thực, có thể đến tìm nàng.

Trên đường về, ta ghé qua vùng quê huyện Mật một chuyến, hy vọng tìm được Lam Quan, nhưng chẳng thấy tung tích gì, ta nghĩ hắn thật sự đã gặp chuyện.

Mang tâm trạng nặng nề trở về trang viên, từ xa ta đã thấy cửa nhà đóng chặt.

Ta cau mày, tiến đến đẩy cửa, cảnh tượng đập vào mắt khiến máu toàn thân ta dồn lên đầu, mắt đỏ ngầu, tức giận đến cực điểm.

Trên giường, mẫu thân ta bị một nam nhân đè dưới thân, đang làm chuyện nhơ nhuốc. Tiếng rên rỉ dâm loạn khiến da đầu ta tê dại, đôi mắt bừng lên sát ý.

Ta rút dao giết chó bên hông, lao thẳng đến chém hắn!

Mẫu thân nhìn thấy ta, sợ hãi trừng lớn mắt, vội vàng ghì chặt lấy cổ hắn. Hắn còn chưa kịp quay đầu, đã bị ta chém đứt nửa cái đầu, chết ngay trên thân bà.

Người đó là quản sự trang viên, tên Tiền Chương.

Một kẻ béo phệ, xấu xí, bỉ ổi.

Trên trang viên của Lê gia, mẫu thân ta vốn là chủ nhân nhưng lại chẳng thể làm chủ, nhiều năm nay mặc cho hắn hành hạ.

Hắn nghe lệnh từ Đại cữu mẫu ta và những kẻ trong nhà. Mọi sổ sách, ruộng đất đều trực tiếp giao cho Lê gia.

Ta không ngờ, việc Lê gia gửi lương thực cho chúng ta là thật, nhưng lại thông qua hắn để giao đến tay mẫu thân.

Hắn từ lâu đã có ý đồ đồi bại với mẫu thân, lợi dụng cớ này để hãm hại bà không chỉ một lần.

Mẫu thân, vì mấy đấu lương thực, lại nhẫn nhịn chịu đựng.

Bà lại có thể nhẫn nhịn…

Con dao nhuốm máu trong tay suýt nữa đặt lên cổ bà.

Trong ánh mắt sợ hãi của bà, ta nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi đầy oán hận, nhẫn tâm, cùng sát ý lạnh lẽo. Bà sợ ta, sắc mặt tái nhợt như người chết, toàn thân run rẩy, không thốt nổi một lời. 

Sau đó, ta xoay người, rời khỏi căn phòng.

Cả người ta như chìm trong điên loạn của sự tuyệt vọng.

Trong đầu, những ký ức lướt qua như đèn kéo quân, tất cả đều là cảnh sau khi chuyển đến trang viên năm ta bảy tuổi, bị gia đình quản sự ức hiếp.

Hắn có một người vợ mưu mô, độc ác. Bà ta thường lén lút nói xấu sau lưng, cùng đám tá điền đồn thổi rằng: 

“Mẫu thân ta, dù xuất thân tiểu thư danh giá, trông có vẻ đoan trang, nhưng thật ra chỉ là một ả kỹ nữ.”

Ta từng cảnh cáo bà ta một lần, rằng nếu còn dám nói bậy, ta sẽ giết bà ta. Bà ta ngoài mặt tỏ vẻ kính cẩn, nhưng sau lưng lại không hề thay đổi, vẫn tiếp tục vu khống.

Ta biết, bà ta dựa vào sự chống lưng của Đại cữu mẫu, nên chẳng hề sợ chúng ta. Lẽ ra ta nên giết bà ta từ lâu, vậy mà không hiểu vì sao lại nhẫn nhịn đến giờ.

Hôm nay, cuối cùng ta cũng cầm dao đến gõ cửa nhà bà ta.

Lúc đó trời đã tối, người phụ nữ ấy nghĩ rằng chồng mình trở về, liền mở cửa. Nhìn thấy ta, bà ta sững sờ. 

Ta không nói lời nào, một nhát dao dài đâm thẳng vào bụng bà ta. Bà ta kinh hãi hét lên một tiếng, xoay người định bỏ chạy. Ta từ phía sau, lại một nhát dao nữa.

Cảm giác giết người và giết chó hoàn toàn khác nhau. Mỗi nhát dao ta đâm, trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ thường.

Cuối cùng, ta nheo mắt đầy tàn nhẫn, cắt ngang cổ bà ta.

Năm đại hạn, nhà bà ta lại giấu nhiều lương thực đến vậy.

Quả nhiên, ấm no rồi lại nghĩ đến chuyện dâm dục.

Công việc béo bở của gã quản sự trang viên này, chẳng khác gì nuôi sẵn hai con chuột béo chờ ngày ta làm thịt.

Tốt lắm.

Từ nay, ta không cần đến vay lương thực của Diêu nhị tiểu thư nữa.

Ta toàn thân đầy máu trở về gian nhà nhỏ của chúng ta. Thi thể Tiền Chương vẫn nằm trên giường của mẫu thân, cả căn phòng nồng nặc mùi máu tanh.

Mẫu thân ta, đã treo cổ tự vẫn.

Đêm tối phủ xuống, cả trang viên chìm trong tĩnh lặng. Ta đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn vào trong.

Trong phòng không ai thắp đèn.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai thắp đèn chờ ta nữa.

Thi thể treo lơ lửng trên xà nhà, mái tóc xõa rũ xuống, che đi gương mặt của bà. Ta không nhìn rõ khuôn mặt ấy.

Ta bật cười.

Ta không còn mẹ nữa.

Chỉ còn lại chính mình.