Sau khi Lăng gia sa sút, Đại tỷ của ta không muốn gả sang để chịu khổ, nên ta, Nhị tiểu thư không được cưng chiều, phải thay thế gả đi.
Đêm tân hôn, sau khi Lăng Diễn vén khăn voan lên, huynh ấy im lặng hồi lâu.
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của huynh ấy , “Đêm đã khuya, nghỉ sớm đi.”
Sau đó, ban ngày huynh ấy đi dạy học ở trường làng, tối đến lại thắp đèn đọc sách, chỉ để duy trì danh tiếng gia tộc.
Còn ta không biết chữ, không thể cùng huynh ấy bàn luận về thơ ca văn chương.
Chỉ có thể mỗi ngày bận rộn với việc ăn uống, không để huynh ấy phải lo lắng về việc nhà.
Sau này khi Lăng Diễn đỗ trạng nguyên, lại có tin huynh ấy hoà ly ta ,cầu hôn Đại tỷ.
“Đại tiểu thư Tô gia xinh đẹp cao quý, đáng được vạn người cưng chiều, nay Lăng mỗ đã đỗ đạt, từ nay quyết không để nàng ấy phải chịu khổ.”
Họ xứng đôi vừa lứa, là duyên trời định.
Đêm đó ta liền đi xa xứ, biến mất không để lại dấu vết.
Tân khoa trạng nguyên tìm thê tử đầu đến phát điên, cuối cùng tìm thấy người nơi góc khuất.
Huynh ấy nước mắt lăn dài, nhìn ta chăm chú: “Nàng toàn tâm toàn ý vì ta, không chê nghèo hèn, không chán ghét cực khổ…”