14
Vì Tô Khởi phá thai nên cô phải nằm một thời gian ngắn.
Bởi vì ta không trở về Linh Sơn cùng với các sư đệ khác mà lên đường sau đó một tháng.
Khi bước đi, nàng đã xua đuổi những tà linh đang cố gây rắc rối cho những người gần đó.
Tô Khởi chiếu cố đám con nít.
Tất cả người thân của bé gái này đều qua đời vào đêm hôm đó, và không ai biết họ của đứa trẻ là gì.
Sơn Nại đã chết để bảo vệ đứa trẻ này.
Vì vậy nàng quyết định đặt cho đứa trẻ này cùng họ với Sơn Nại, họ Diệp.
“Gọi là—Diệp vân chiêu.”
Từ giờ trở đi, nàng sẽ là đệ tử thân truyền của ta.
Ta sẽ cố gắng hết sức để biến nàng thành một người phụ nữ chính trực, nhân hậu và dũng cảm.
Tô Khởi và ta mang theo bé Vân chiêu và trừ yêu trên đường đi.
Khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ.
Có một cậu bé mặc quần áo rách rưới đang quỳ dưới đất. Trên ngực anh còn có một tấm biển ghi:
“Bán thân để chôn mẹ.”
Nhiều người tụ tập xung quanh, gõ nhẹ vào dòng chữ trên tấm biển và phá lên cười.
Nói một đứa con trai thì làm sao có thể dễ dàng bắt chước con gái bán thân chôn mẹ được?
Điều này khiến Tô Khởi suýt nữa phải xắn tay áo đánh người.
Nhưng có hai người phụ nữ đến, người đàn bà dẫn đầu đã đưa cho cậu bé một thỏi bạc và chôn cất mẹ cậu.
Ta vốn không chú ý nhiều đến nó.
Ta chỉ muốn để lại một nửa lộ phí của mình cho cậu bé để cậu có thể sống sót sau này.
Kết quả là ta nghe thấy có người gọi tên cô gái —— “Khúc Thục Dung. “
Ta chợt nhớ đến hình ảnh vị hoàng đế hấp hối trong ngục tối đó, cắn tay mình bằng máu và vẽ từng mảnh máu lên bức tường lốm đốm.
Quả thực, nàng ấy trông rất giống người trước mặt.
Nhưng ta không bận tâm.
Khúc Thục Dung hình như đã mở một quán trọ ở thị trấn này, và ta mang theo một đứa bé vì đã muộn, không tiện cho đứa bé nên ta đến quán trọ nàng ấy mở để nghỉ qua đêm.
Quán trọ không lớn nhưng xung quanh được trang trí rất đẹp.
Là phu nhân của ông chủ, Khúc Thục Dung hầu hết thời gian đều tự mình làm mọi việc.
Nụ cười trên khuôn mặt nàng ấy trông như thời gian đã trôi qua một cách yên bình.
Nàng ấy là một người đẹp không thể điềm tĩnh và ta đã nói chuyện với nàng ấy trong hai ngày.
Có lẽ do ta nghỉ ở đó và mang theo một bé gái, tiểu cũng rất nhiều.
Nàng nói: “Năm đó ta đã yêu sai người, nhưng rồi hối hận kịp thời. Ở cái trấn nhỏ này mở một cái khách sạn, rảnh rỗ thì tới du ngoạn, mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ hái sen, mùa thua hái quả, mùa đông chơi tuyết. Cuộc sống rất hạnh phúc.”
Như vậy cũng tốt.
Ta đang định tiếp tục lên đường thì cậu bé mà ta đã giúp trước đó sau khi biết ta là đệ tử của Tiên Giáo đã quỳ xuống trước mặt ta và thỉnh cầu ta đưa nó vào Tiên Môn.
Ta không trực tiếp đồng ý mà chỉ nói:
“Ta có thể đưa ngươi lên núi. Về việc ngươi có đủ tư cách trở thành đệ tử của tông môn của ta hay không thì dựa vào chính ngươi.”
Hắn mừng đến chảy nước mắt, quỳ gối dập đầu với ta ba cái.
Tô Khởi vội vàng kéo hắn đứng lên, hỏi hắn:
“Ngươi tên là gì?”
“Thẩm Ký Bạch”
15
Ba tháng sau, cuối cùng ta cũng quay trở lại Tông môn.
Sư phụ nhìn thấy ta, trong mắt không hề đẫm lệ như dự đoán, mà là một tay ôm cằm, nói đùa:
“Ta không bao giờ nghĩ rằng, ngươi là đứa thông minh nhất lại có một ngày rơi vào tay một người đàn ông tệ bạc.”
Ta luôn có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, sau khi ta trở về tông môn, mỗi khi ta dạy kiếm pháp cho các sư đệ sư đệ, bọn họ đều nhẫn nhịn, ta chạy trốn.
Nhưng cũng bởi vì những người này không nhịn được mà hỏi ta về những chuyện ở nhân gian.
Mỗi lần ta đến đây. Mỗi lần như vậy ta đều muốn có một chỗ hở để chui vào.
Ta quyết định tu hành Vô Tình Thuyết này, chân chính tu luyện thành công thực sự không có nhiều.
Nhưng ta tin chắc, ta sẽ là nữ để tử đầu tiên tu luyện thành công Vô Tình Thuyết.