10
Người đến gặp ta là đại nương.
Ta nhìn thấy nương ta, bà trông khá khỏe mạnh.
“Thư Nhi, con làm rất tốt, Lăng Diễn không chỉ không hận Tô gia, mà trong lòng vẫn nhớ đến Yên nhi.”
Đại nương mỉm cười nhẹ nhàng, bà mở khay.
Trên khay đầy ắp thỏi bạc.
“Nhưng con cũng biết, Yên nhi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, không thể chịu nổi việc chia sẻ, con có thể hiểu được chứ?”
Ánh mắt ta lướt qua hàng thỏi bạc, nắm chặt tay nương: “Con biết chừng mực.”
Nụ cười của đại nương sâu thêm, bà bảo người hầu mang khay bạc cho ta.
“Ta biết con là đứa trẻ ngoan, nghe lời. Ta đã chuẩn bị danh tính mới cho con và nương con, các người có thể đến nơi khác sinh sống, chỉ là kinh thành… không nên trở lại nữa.”
Ta nhận lấy hai văn tự mới, trên đó ghi hai cái tên lạ lẫm.
Đại nương thổi trà nóng, khi cúi đầu nụ cười biến mất: “Con biết ta tin Phật, nhưng cha con thì không, nếu ta không xử lý tốt việc của các con, lần sau người con gặp sẽ là cha con.”
Vậy lần sau người ta gặp sẽ là Diêm Vương.
Không quan tâm đến sự đe dọa của bà, được cùng nương đi nơi khác sinh sống đã là viễn cảnh tốt nhất mà ta mong đợi.
Tàn nhẫn như Tô Đình, ông ta giết con gái ruột cũng không phải không thể, giết tận gốc mới là cách làm của ông ta, chỉ có đại nương mới có thể kiềm chế được ông ta phần nào.
Tô Đình giết người, thê tử ông ta cứu người, thật là một cặp đôi kỳ lạ.
“Tô phu nhân yên tâm, ta không màng đến sự phồn hoa của kinh thành, chỉ muốn cùng nương sống yên bình đến cuối đời, không có ý định khác.”
Bà rất hài lòng với sự nghe lời của ta, sai người đưa ta và nương rời đi.
Ta kìm nén những cảm xúc không rõ ràng trong lòng, cùng nươn lên thuyền đi về phía nam.
Gió sông thổi qua, lòng ta trở nên nhẹ nhõm, nụ cười hiện trên khuôn mặt.
“Biển rộng cho cá nhảy, trời cao cho chim bay.”
Câu thơ này do Lăng Diễn dạy, giờ ta đã hiểu.
Những rắc rối của Lăng gia, Tô gia không còn liên quan đến ta.
Coi như ta biến mất không dấu vết, Tô gia sẽ tìm ra lý do hợp lý.
Khả năng cao là họ sẽ lại đổ tội cho ta, như là bỏ trốn với nhân tình gì đó.
Họ rất giỏi trong việc này.
Còn về Lăng Diễn…
Gió xuân đắc ý, người đẹp trong vòng tay, có lẽ huynh ấy không còn thời gian để ý đến thê tử nghèo khổ này nữa.
11
Khí hậu Giang Nam dễ chịu, người dân chất phác, ngay cả lời mắng mỏ bằng giọng Ngô vẫn êm tai.
Ta đổi của hồi môn thành ngân phiếu, mở một tiệm thêu cho nương ở một thị trấn.
Phương pháp thêu của bà khác hẳn với nơi đây, kinh doanh rất tốt.
Các thương nhân giàu có và gia đình danh giá địa phương đều đến đặt hàng thêu.
Ngôi nhà nhỏ chúng ta tạm trú dần trở thành một biệt phủ, thuê được nha hoàn .
Không cần phải lao động tay chân nữa.
Đôi tay thô ráp được chăm sóc hàng ngày trở nên mềm mại trắng trẻo, lưng và vai mệt mỏi những năm trước cũng được điều trị, không còn đau nhức.
Nương ta rảnh rỗi thích nhìn ta, giơ tay vuốt ve khuôn mặt ta: “Thư Nhi của nương cũng đẹp, trước kia khổ sở nên mới gầy gò như con khỉ con.”
Ta nhìn vào gương đồng, thấy mình có sắc mặt rất tốt, trắng hồng rạng rỡ.
Người trước kia gặp ta bây giờ chưa chắc đã nhận ra.
Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chưa từng tìm hiểu xem những người trong quá khứ bây giờ sống ra sao.
Giang Nam nuôi dưỡng con người, nam nhân ở đây cũng nổi bật và duyên dáng. Nương ta muốn tìm cho ta một người con rể ở rể.
Ta không có ý kiến gì, cả ngày vui vẻ cùng nương xem tranh chân dung của các nam nhân.
Nhìn thích người nào, sau đó mới tìm hiểu kỹ hơn.
Tiếc rằng hầu hết trong ánh mắt họ đều không che giấu sự tính toán, lộ rõ rằng họ đang nhắm đến tài sản của nương ta.
Xem đi xem lại, không có ai vừa ý.
Nương ta thở dài: “Có chút bản lĩnh thì ai lại muốn làm rể nhà người khác chứ, đến đưa tranh toàn là mấy người không ra gì.”
Ta khinh thường lấy một bức tranh ra cho nương xem: “Người này bốn mươi tuổi mà răng không còn chiếc nào.”
Nương ta cũng chê, vo bức tranh lại và ném đi.
Chỉ trong chớp mắt, ta thoáng thấy một gương mặt quen thuộc trong bức tranh.
Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Ta nhìn chăm chăm hồi lâu, nương ta đến xem: “Người này à, cha nương mất sớm, bị đại tẩu ngược đãi, tính tình cũng tốt, nhưng còn nhỏ, mới mười sáu.”
Nương ta không đồng ý lắm.
Ta chỉ vào bức tranh: “Là người này, con muốn gặp thử.”
Người đến còn trông trẻ hơn trong tranh.
Thân hình mảnh mai, không cao, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt to mang chút rụt rè và lấy lòng
Nhìn kỹ lại thì không giống lắm.
Chỉ có hình dáng mắt là hơi giống, Lăng Diễn dù trong tình huống nào cũng sẽ không lộ ra biểu cảm này.
Ta đẩy đĩa bánh đến trước mặt người đó: “Ăn nhiều vào, ngươi gầy quá.”
Không biết từ lúc nào, giọng ta đã mang theo chút yêu thương.
Nương nói đúng, đệ ấy còn quá nhỏ.
Ban đầu ta có chút tò mò, muốn gặp người giống Lăng Diễn, nhưng giờ chỉ thấy mình đang gặp một cậu bé tội nghiệp.
Đệ ấy ăn rất nhẹ nhàng, rõ ràng trong mắt có sự khao khát đồ ăn, nhưng vì ta ở trước mặt nên cố nhịn.
Ta chống cằm nhìn đệ ấy, cơ thể đệ ấy càng thêm căng thẳng.
Sự thư thái của ta và sự căng thẳng của đệ ấy tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Ta rời mắt, nhìn về phía người kể chuyện dưới lầu.
Nửa năm nay, có một vở kịch rất được yêu thích.
Người đọc sách có gia cảnh sa sút nhưng thi đỗ trạng nguyên, phu nhân không rõ tung tích, huynh ta gặp nhiều khó khăn trong triều đình, tìm kiếm bí mật nhưng không có kết quả.
Hầu như mỗi ngày đều có chương hồi mới, người kể chuyện giữ chân khán giả bằng câu hỏi: “Hôm nay trạng nguyên phu nhân đã được tìm thấy chưa?”
12
Ta nghe rất say mê, luôn cảm thấy có chút giống tình cảnh của ta và Lăng Diễn.
Trạng nguyên trong truyện si tình, trạng nguyên ngoài đời cũng si tình.
Chỉ là đối tượng si tình không giống nhau.
Ta thở dài.
Đệ đệ ăn bánh đối diện dừng lại, lặng lẽ đặt đồ xuống: “Ta no rồi.”
Đệ ấy có lẽ đã hiểu lầm.
Ta mỉm cười với đệ ấy: “Không sao, còn nhiều lắm.”
Đệ ấy mím môi, lắc đầu, đẩy đĩa bánh trước mặt ra xa.
Chiếc đĩa trượt ra tạo ra tiếng kêu, ống tay áo của đệ ấy bị kéo lên một đoạn, để lộ vết bầm trên cánh tay.
Ta nhíu mày.
Cha nương mất sớm, ca ca đại tẩu ác độc.
“Gia Sinh.” Đệ ấy nhìn ta, vẻ mặt lo lắng.
Ta chắc chắn không nhớ nhầm tên.
“Tiệm thêu của chúng ta còn thiếu người, bao ăn ở, lương tháng cũng tốt, đệ có muốn làm không?”
Nếu ta từ chối thẳng thừng, khi về nhà đệ ấy chắc chắn sẽ bị hành hạ vì ta không chọn đệ ấy.
Nhưng ta cũng không thể tùy tiện chọn đệ ấy làm phu quân, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng gia đình của đệ ấy đã rất khó đối phó, nếu thực sự chọn Gia Sinh, không tránh khỏi phải đối phó với họ.
Cách làm này vừa giúp được đệ ấy không bị hành hạ vừa không chuốc họa vào thân.
Gia Sinh nhìn ta, ánh mắt buồn bã như ngay lập tức sáng lên.
“Đa tạ, đa tạ tiểu thư.”
Ngày hôm sau đệ ấy đến tiệm thêu,ma ma sắp xếp chỗ ăn ở cho đệ ấy.
Ăn no mặc ấm và nghỉ ngơi đủ, Gia Sinh lớn rất nhanh, nét mặt dần mở ra, đứng trước cửa tiệm thêu còn thu hút được một số cô nương vào.
Quả là một sự đầu tư có lời.
Ta cũng theo các cô thợ thêu, không thua kém ai, thời gian rảnh rỗi còn thêu một số mẫu hoa nhỏ xinh để tặng.
Nương vẫn tiếp tục sắp xếp các buổi mai mối cho ta, năm này qua năm khác nhưng không có ai phù hợp.
Ngược lại, đi trà quán nhiều, ông chủ trà quán lại để ý đến nương ta.
Ta đi trà quán gặp mai mối, nghe kể chuyện đều không phải tốn tiền.
Lại lời rồi.
Ba năm yên bình trôi qua, một nhóm học giả trở về sau khi công bố kết quả kỳ thi mùa xuân.
Trên đường đi qua đây, họ nghỉ chân ở trà quán, nghe người kể chuyện nói về việc trạng nguyên tìm thê tử ba năm chưa có kết quả, có một người ngạc nhiên thốt lên:
“Người này… sao nghe giống Lăng đại nhân quá vậy?”
Ta đang gặm hạt dưa thì dừng lại.
“Kể từ khi Lăng đại nhân vào nội các, đã bắt đầu tìm kiếm thê tử khắp nơi, bao nhiêu tiểu thư nhà quan thích ngài ấy, ngài ấy đều từ chối.
“Nghe nói là thê tử của Lăng đại nhân đã cùng ngài ấy vượt qua khó khăn, vị thê tử đó rất yêu Lăng đại nhân, nhưng sau khi Lăng đại nhân đỗ trạng nguyên thì vị thê tử đó liền không rõ tung tích.”
Yêu sâu đậm gì chứ?
Ta sao lại không biết?
“Ta biết chút nội tình, thê tử của Lăng đại nhân trước khi cưới ngài ấy đã có một người yêu, nhưng không môn đăng hộ đối, Tô gia là nhà quan, sao có thể tùy tiện gả con gái,vị đó mới phải cưới Lăng đại nhân, nhân lúc Lăng đại nhân đi thi, người yêu của vị đó liền tìm cơ hội đưa vị đó bỏ trốn.”
Quả là một nội tình.
Ta không nhịn được cười khẽ.
Nghe thấy vậy, mấy học giả nhìn ta, nho nhã hỏi: “Cô nương cớ gì lại cười?”
Ta phất tay: “Ta cũng biết chút nội tình, thực ra là Lăng đại nhân sau khi đỗ trạng nguyên không chờ đợi mà vội vàng cầu hôn người trong lòng, thê tử ngài ấy biết được, lòng nguội lạnh nên mới ra đi.”
Một học giả khác cười dở khóc dở: “Cô nương nghe nội tình từ đâu vậy, Lăng đại nhân chưa bao giờ cầu hôn ai khác, ngược lại sau khi được chọn làm trạng nguyên, ngài ấy đã bàn bạc với Tô gia, muốn tổ chức lại một đại hôn hoành tráng cho thê tử mình.”
Ta ngẩn ngơ, vẻ mặt trống rỗng.
“Hơn nữa, những năm qua, Lăng đại nhân từ chối tái hôn vì ngài ấy cho rằng thê tử tào khang không thể bị đuổi đi, khi thê tử còn sống chết chưa rõ, ngài ấy không thể lấy người khác.”
Lăng Diễn chưa cưới Tô Vũ Yên?
( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)
13
Sau một lúc bàng hoàng, mồ hôi lạnh lập tức rịn ra sau lưng ta.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy học giả, ta nhanh chóng quay về nhà.
Lăng Diễn tìm ta không phải là điều tốt.
Tô gia luôn nhớ đến chàng rể vàng này, nếu huynh ấy công khai đến tìm ta, với tính cách của Tô Đình, tìm được ta thì ta sẽ chết chắc.
Ta chết sạch sẽ, vị trí thê tử Lăng Diễn trống trải, Tô Vũ Yên mới có thể an ổn ngồi vào.
Lúc ngài ấy đỗ trạng nguyên, ta không nghĩ đến việc ở lại kinh thành làm thê tử trạng nguyên của huynh ấy.
Nhưng sau khi Lăng Diễn về nhà, ta suy nghĩ rất nhiều, ở bên huynh ấy không chắc đã là hưởng phúc.
Nếu ta kiên quyết ở bên huynh ấy, sự an toàn của nương không đảm bảo, Tô gia cũng sẽ coi ta là cái gai trong mắt, đến lúc đó,Tô đại phu nhân không chắc ngăn được Tô Đình muốn giết ta.
Hơn nữa, Lăng Diễn mới vào quan trường, căn cơ chưa vững, cần người giúp đỡ, có nghĩa là huynh ấy không thể vì ta mà đối đầu với Tô gia.
Cách tốt nhất là nhận tiền của Tô phu nhân và chạy trốn.
Có thể bây giờ Lăng Diễn đủ sức đối đầu với Tô Đình để bảo vệ ta, nhưng người tìm thấy ta trước chưa chắc đã là huynh ấy.
Lăng Diễn cũng chưa chắc sẽ chọn ta thay vì Tô Vũ Yên.
Ta không muốn đánh cược vào tình cảm của huynh ấy dành cho ai hơn.
Những quan chức này thật đáng chết, tại sao lại phải liên lụy đến người dân bình thường như ta.
Ta không muốn quay lại những ngày tháng đầy nguy hiểm trước kia.
Ta vội vàng thu dọn hành lý, nha hoàn tưởng ta phát điên, gọi nương ta đến.
Nương ta bối rối nắm lấy tay ta: “Thư Nhi, con làm gì vậy, định đi xa à?”
Ta mím môi, nắm chặt tay nương: “Nương, không phải chỉ mình con, mà là chúng ta.”
Hai văn tự mà Tô phu nhân đưa năm đó ta đã tiêu hủy từ lâu.
Ta đã tiêu tiền mua danh tính mới.
Chỉ để Tô gia không thể tìm ra dấu vết của chúng ta.
Nhưng bây giờ sống ở đây quá lâu, để lại nhiều dấu vết.
Đặc biệt là những sản phẩm thêu của nương, nếu truyền đến kinh thành, rất có thể bị người Tô gia phát hiện.
Ta và nương phải lẩn trốn.
Sau khi bình tĩnh lại, ta đặt hành lý xuống.
Vội vàng bỏ trốn không có tác dụng, tự mình rối loạn chỉ để lại nhiều sơ hở hơn.
Tô Đình và Lăng Diễn không ai là kẻ ngu ngốc.
Chi bằng, lấy cái chết để tìm đường sống.
Mùa xuân khô hanh, dễ gây cháy, nhưng nhà và tiệm thêu của ta đều ở nơi đông người, dễ gây tổn thương cho người khác.
Vậy còn có cái chết nào hợp lý nữa?
Những ngày sau đó, ta như người mất hồn, suy nghĩ cách nào để tự tử.
Hai mẹ con cùng chết thì quá kỳ lạ, có thể gửi nương đi trước.
Gần đây nương ta bị ho, ta dùng lý do cấp cứu để tổ chức tang lễ hoành tráng cho nương.
Toàn huyện đều chứng kiến ta mặc tang phục, giữ linh cữu nương suốt bảy ngày.
Thực ra, ta đã sớm đưa nương đến một ngôi làng nhỏ phong cảnh hữu tình.
Sau đó, ta bán tiệm thêu với lý do không muốn ở lại nơi buồn phiền, có rất nhiều người muốn mua tiệm thêu.
Giá bán khá tốt, các thợ thêu cũ cũng không mất việc.
Bán hết tài sản, trong tay ta có một khoản tiền lớn.
Dùng danh tính hiện tại sớm muộn gì cũng không giữ được.
Khi chuẩn bị lên xe rời đi, bỗng có người gọi ta từ phía sau.
“Tiểu thư.”
Ta dựa vào xe quay lại.
Gia Sinh đứng sau lưng ta, mím môi, muốn nói lại thôi.
Đệ ấy giờ đã rất cao, vóc dáng phát triển ngoài dự đoán.
Ma ma nói đệ ấy không uổng công ăn uống.
Hiện tại Gia Sinh rất khỏe mạnh, ta đứng bên cạnh chỉ cao đến vai đệ ấy.
Cảm giác như chỉ cần một cú đấm có thể giết chết ta.
Đệ ấy như vậy chắc không còn lo bị tẩu tử hành hạ nữa.
“Chủ mới của tiệm thêu đã hứa không thay thế đệ, đệ cứ yên tâm làm việc.”
Đệ ấy lắc đầu, đối mặt với ta không còn sự nhút nhát trước đây, nhưng vẫn căng thẳng, không hài hòa với vóc dáng to lớn: “Tiểu thư, sau này người định đi đâu?”
“Ta định về quê nương trước.”
Ta bịa đại.
“Vậy tiểu thư, có thể mang theo ta không?”