14
Ta ngẩn người, không phải vì tiếc số tiền đã nuôi đệ ấy.
Dù sao thì bây giờ ta cũng có nhiều tiền.
Chỉ là…
Nhìn vào đôi mắt đầy kỳ vọng đó.
Ta lộ vẻ khó xử.
Ta đang đi trốn, thêm một người thì thêm một phần nguy hiểm.
Hơn nữa, đề phòng người khác không thể thiếu, nếu đệ ấy thấy nương ta còn sống, ta phải giải thích thế nào.
Trong sự im lặng của ta, gương mặt của Gia Sinh trở nên ảm đạm: “Đường ra khỏi huyện không dễ đi, để ta tiễn tiểu thư một đoạn.”
Đệ ấy đã hiểu ý ta, ta không từ chối lời đề nghị cuối cùng của đệ ấy.
Và quyết định này đã cứu mạng ta.
Ra khỏi huyện vài chục dặm, gặp phải bọn cướp núi.
Một cô nương trẻ mang theo số tiền lớn như ta, chắc chắn đã bị chúng để mắt từ lâu.
Chúng chuẩn bị kỹ càng, thậm chí đến người bảo vệ ta cũng không thể chống đỡ.
Bọn cướp vung dao lớn chém vào mặt ta, bóng đen như ngọn núi phủ xuống trước mặt.
Ta bị Gia Sinh ôm chặt trong lòng, nghe thấy tiếng dao cắt vào da thịt cùng tiếng rên rỉ kìm nén của người trước mặt.
Mùi máu tanh lan tỏa.
Ta run rẩy nắm lấy Gia Sinh: “Gia Sinh.”
Cơ thể đệ ấy căng cứng, bảo vệ ta toàn thân, nhưng không thể trả lời ta, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp gáp đau đớn.
Ta đưa tay đỡ lấy cơ thể của Gia Sinh và hét lên: “Ta sẽ đưa hết tiền cho các người, muốn gì ta cũng đưa, xin đừng làm tổn thương ai nữa!”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng.
Bọn cướp đã giết người không chớp mắt, chúng muốn tiền, cũng muốn mạng.
Đúng lúc đó, một đội quan sai xuất hiện, bọn cướp dường như không muốn đối đầu với quan sai, tức giận bỏ chạy.
Ta ôm chặt Gia Sinh ngồi trên đất, máu của đệ ấy nhuộm đỏ cả người ta.
Ta sợ đến mất hồn, nước mắt giàn giụa: “Cầu xin các vị quan gia, cứu đệ ấy, cứu đệ ấy.”
Một chiếc xe ngựa dừng lại không xa, người đánh xe vén rèm, từ bên trong bước ra một người thanh mảnh.
( truyện đăng tại page Bơ không đường, đứa nào reup là chó)
15
Mắt ta mờ đi.
Nghe thấy bước chân vững chãi dừng lại bên cạnh, giọng nói lo lắng vang lên: “Việc tiêu diệt bọn cướp ở đây cần được đưa lên lịch trình, trước tiên hãy cầm máu cho người bị thương.”
Quan sai nhận lệnh, đỡ lấy Gia Sinh đã ngất xỉu từ tay ta, trên lưng đệ ấy có một vết dao chém từ xương bả vai đến thắt lưng, máu thịt lộ ra.
Ta không dám nhìn thêm.
Ngồi bệt trên đất, chân tay ta mềm nhũn không đứng lên nổi.
Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mắt ta.
“Cô nương có bị thương không?”
Ta chớp mắt, nước mắt rơi xuống, đột nhiên nhận ra giọng nói ấm áp này vô cùng quen thuộc.
Ta ngước nhìn lên, là một gương mặt có chút bệnh hoạn.
Ta ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức quay đầu đi, nhận lấy khăn tay lau mặt.
“Không sao, đại nhân không cần lo lắng.”
“Cô nương cũng may mắn, đại nhân nhà ta đi nhậm chức, vừa hay đi qua đây nên mới có thể cứu được các vị.”
Một quan sai nói vậy.
Ta cúi đầu cảm ơn.
Lý Tú Tài cũng thi đậu rồi sao?
Ta lén nhìn, ngài ấy gật đầu chào ta nhẹ nhàng.
Có vẻ ngài ấy không nhận ra ta.
Ta thở phào, có vẻ mấy năm sống trong nhung lụa không uổng phí.
“Cô nương định đi đâu, nếu thuận đường thì có thể đi cùng ta, một mình cô nương bên ngoài quá nguy hiểm.”
Ta nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của Gia Sinh, gật đầu.
Lý Tú Tài phân một quan sai giúp ta lái xe.
Đến thị trấn kế bên, Lý Tú Tài đi đến phủ nha, tôi đưa Gia Sinh vào y quán, thuê vài đứa trẻ lang thang truyền tin về việc sơn tặc chặn đường giết chết một nữ thương nhân trẻ.
Thị trấn này cách tiệm thêu không xa, sớm muộn gì tin tức cũng sẽ đến đó.
Sau khi mọi việc xong xuôi, ta trở lại y quán, nằm cạnh giường của Gia Sinh và mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ta chưa từng thấy cảnh máu me như vậy, một ngày kinh hoàng khiến ta liên tục buồn nôn, thái dương cũng đau nhức dữ dội.
Khi tỉnh lại, họng ta khô rát, đầu đau như búa bổ, toàn thân mỏi mệt.
Ta nằm trên giường, y nữ đang bắt mạch cho tôi.
“Cô nương bị sốt do kinh hãi, suy nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi tốt.”
“Ta cảm ơn rồi nhắm mắt lại, đầu đau nhức kinh khủng, không chỉ là đau đớn về thể xác, mà còn phải lo nghĩ về tương lai.
Gia Sinh vì đỡ đao cho ta mà nguy kịch, ta không thể bỏ mặc đệ ấy.
Lý Tú Tài trở thành quan phụ mẫu ở đây, để an toàn, ta cũng không thể ở lại đây lâu.
Cần phải thay đổi danh tính mới, rồi đi tìm nương.
Mọi thứ dồn lại, cuối cùng trong đầu ta hình thành một câu oán hận—
Lăng Diễn, huynh tìm ta làm gì?
16
Bệnh tật làm giấc ngủ không yên, ta đổ mồ hôi trộm và hay mộng mị.
Ta như mơ thấy Lăng Diễn giữa cơn gió tuyết, huynh ấy từng bước tiến về phía ta.
Mỗi bước đi để lại dấu chân đầy máu trên tuyết.
Huynh ấy đưa tay về phía ta: “Vũ Thư, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng.”
Ta giật mình tỉnh giấc, tim đập mạnh.
Ta ôm ngực trấn tĩnh, trong đầu vẫn còn mơ hồ hiện lên ánh mắt sâu thẳm của Lăng Diễn.
Nghỉ ngơi một lát, ta vỗ mặt cho tỉnh táo, y nữ vào báo cho ta biết Gia Sinh đã tỉnh.
Ta kéo thân thể ốm yếu đi gặp đệ ấy, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Đệ ấy nằm sấp, lưng quấn đầy băng gạc dày, còn thấy được màu máu.
Ánh mắt đệ ấy chăm chú nhìn ta: “Tiểu thư, người bị thương sao? Sao sắc mặt tệ thế?”
Ta ngồi xuống bên giường đệ ấy, cười bất lực: “Đệ suýt mất mạng, còn quan tâm đến sắc mặt của ta sao?”
Môi đệ ấy tái nhợt, mím chặt, khuôn mặt đầy vẻ hối hận: “Ta không bảo vệ được tiểu thư.”
Đại phu nói nhờ thân hình Gia Sinh khỏe mạnh, nếu nhát đao đó rơi vào người khác, không chết vì mất máu cũng không thoát khỏi tai họa.
“Sau khi hạ sốt vì nhiễm trùng nên mới vậy, ta rót một ly nước ấm cho đệ.
Ban đầu chỉ là cho đệ ấy một con đường đi, với ta chỉ là một lời nói, đâu ngờ rằng lại khiến đệ ấy đền đáp bằng cả mạng sống.
“Bây giờ đệ không còn là người làm của ta nữa, mạng của ta là mạng, mạng của đệ cũng vậy.”
Đệ ấy nắm chặt cốc nước, giọng thấp đến mức không nghe thấy: “Mạng ta như cỏ rác, không đáng nhắc tới.”
Ta cảm thấy nghẹn ngào, nắm chặt váy áo trên đầu gối.
“Đừng nói bậy, mạng của đệ như đá cứng, gió mưa không thể lay chuyển, đừng để ta nghe thấy những lời tự coi thường bản thân như vậy nữa.”
Nếu sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, trong lòng không có ý định sống, tìm cái chết quá dễ dàng.
Ta cúi nhìn Gia Sinh, đệ ấy từ từ uống nước, mặt tái nhợt, thần sắc tê dại.
Trong khoảnh khắc, ta lại thấy hình ảnh của cậu thiếu niên nhút nhát ngày nào.
“Gia Sinh, ta còn thiếu một thị vệ, đệ dưỡng thương cho tốt, sau này còn phải bảo vệ ta.”
Đệ ấy dừng uống nước, ngẩn người chớp mắt một cái, ngước lên nhìn ta, mắt không hề chớp.
“Tiểu thư, ngươi…”
“Ta nói là, sau này đệ theo ta.”