Năm thứ sáu gả cho Tiêu Nhiễm, ta cuối cùng cũng có thai.
Nhưng hắn lại đón bạch nguyệt quang về.
Bạch nguyệt quang chỉ nói một câu “Tiêu Nhiễm, chàng còn nhận ra thiếp, nhận ra hôn ước của chúng ta không?”, Tiêu Nhiễm liền muốn nhường cho nàng ta vị trí chính thất.
Mẹ chồng mà ta đã chăm suốt sáu năm, cũng bảo ta nên biết đủ và biết hài lòng.
Tiểu cô ta nuôi dưỡng từ nhỏ lại chê ta là con gái thương nhân, không xứng với gia môn của huynh trưởng muội ấy.
Ngay cả đứa đệ đệ mà ta đã liều mạng cứu cũng nói rằng ta bốn năm không có con, có bỏ ta cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ta hỏi Tiêu Nhiễm: “Chàng cũng nghĩ vậy sao?”
Sự im lặng của hắn khiến tim ta đau nhói.
Ta để lại một lá thư hòa ly, mang theo một gói thuốc p h á t h a i và rời đi.
Ba năm sau, ta ngồi trên xe ngựa cùng phu quân, lướt qua Tiêu gia đã bị tịch thu tài sản.
Có người lớn tiếng gọi ta là “Tẩu tẩu.”
Ta không quay đầu lại: “Tẩu tẩu của ngươi vừa mới bị c h ặ t đ ầ u, thân xác còn đang ấm, chớ gọi lung tung?”