Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY Chương 9 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

Chương 9 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

8:25 chiều – 17/11/2024

Thân người Giản Đình cứng lại, không dám nhúc nhích. Chỉ đến khi cảm nhận được giọt lệ nóng bỏng rơi xuống da thịt, chàng mới như chợt tỉnh, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.

“A Khánh, mọi thứ qua rồi, đừng sợ. Ta vẫn luôn ở đây.”

Cảm xúc của ta vẫn chưa ổn định, nước mắt thấm ướt y phục của chàng. Nhìn thấy ta chỉ mặc y phục mỏng manh, chàng liền kéo ta vào phòng.

“Nếu nàng thực sự sợ, tối nay cứ ở lại đây, ta sẽ ngồi bên cạnh nàng, được chứ?”

Ta đỏ hoe đôi mắt, khẽ gật đầu. Chiếc giường và chăn đệm đượm hơi thở của Giản Đình khiến ta cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Giản Đình ngồi bên giường, đắp kín chăn cho ta: “Hãy yên tâm ngủ đi.”

Dần dần, ta nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Nhìn thấy gương mặt dần thư thái của ta, lòng Giản Đình không khỏi rung động. Chàng đưa tay nhẹ nhàng chạm lên gò má ta, ước ao thời gian có thể dừng lại mãi tại khoảnh khắc này.

Lúc tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Giản Đình. Ta ngồi dậy, ngoài cửa sổ ánh sáng đã rực rỡ. Ta không ngờ mình lại ngủ lâu như thế.

Khi Bảo Châu bước vào, nàng khẽ nói: “Điện hạ, Giản đại nhân đã lên triều rồi.”

Ta gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nhìn xuống chiếc chăn, siết chặt tay lại.

Khi hỷ phục được đưa tới,  ta nhìn bộ y phục lộng lẫy treo trước mặt, ký ức từ trước tràn về. Trong gương bỗng xuất hiện bóng dáng của Giản Đình, đưa ta trở về thực tại: “Huynh về rồi.”

Giản Đình mỉm cười đáp: “Nàng nghỉ ngơi tốt chứ?”

Ta khẽ gật đầu: “Tốt lắm.”

Nhìn vào hình ảnh của mình cùng Giản Đình trong gương, đôi mắt ta không khỏi đong đầy thêm vài phần ấm áp.

Giản Đình dường như có điều muốn nói, vẻ mặt lại lộ chút đắn đo. Ta quay lại, ánh mắt đầy thắc mắc: “Có chuyện gì sao?”

Giản Đình ngồi xuống bên cạnh ta, giọng nói pha chút trầm buồn và bất lực.

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, nói khẽ: “Có gì không thể nói chứ? Chúng ta sắp thành thân rồi, phu thê như một, có chuyện gì cứ cùng nhau gánh vác.”

Giản Đình nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “A Khánh, gần đây sức khỏe của A Chiêu ngày càng tệ. Thái y trong cung nói có lẽ là do bệnh tim.”

Chương 25

Nghe lời của Giản Đình, sắc mặt ta khẽ sững lại, rồi ta cúi mắt xuống.

“Hắn sống ra sao chẳng liên quan gì đến ta, tất cả đều là do hắn tự chuốc lấy, tự làm tự chịu mà thôi.”

Ta nhìn thẳng vào mắt Giản Đình: “Con người thường chỉ biết hối hận sau khi đã mất đi, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Hắn đã làm thì đã làm, đó là sự thật không thể thay đổi.”

“Lúc đầu, huynh cũng đã từng thấy ta như thế nào rồi, đúng không?”

Giản Đình không muốn nhớ lại cảnh ta đau đớn chịu đựng sự dày vò của cổ độc ở Phượng Nghi Cung, khi đó ta cô độc và bất lực biết bao.

Ta hít một hơi sâu: “A Đình, ta đã quyết định gả cho huynh, thì không còn đường quay lại nữa.”

“Phụ vương ta từ nhỏ đã dạy, tên đã bắn đi không thể quay lại.”

“Giữa ta và hắn đã sớm chấm dứt, không còn gì để nói nữa.”

Ta nói như vậy, ánh mắt chân thành và kiên định. Giản Đình trong lòng như bị một cảm xúc mãnh liệt lay động, nắm chặt tay ta: “A Khánh, có nàng ở bên, đời này ta không còn hối tiếc gì nữa.”

Ngày đại hôn, khắp Tướng phủ đều treo đầy lụa đỏ, vui vẻ nhộn nhịp. Trong khi Giản Đình bận rộn tiếp đón quan khách ở tiền viện, ta đang ở hậu viện trang điểm. Trong gương đồng, chiếc mũ phượng vàng óng ánh rực rỡ làm người ta không thể rời mắt, họa tiết hoa điểm tô nơi ấn đường vừa đủ tinh tế.

Bảo Châu giúp ta chỉnh lại đồ trang sức, mỉm cười: “Điện hạ quả thật tuyệt sắc, mặc gì cũng đều đẹp.”

Ta nghe vậy bật cười: “Chỉ có ngươi khéo nói thôi.”

“Tiểu Điện hạ của chúng ta nhất định sẽ là cô nương hạnh phúc nhất.”

Bảo Châu nhẹ giọng, ánh mắt long lanh ngấn lệ. Ta vỗ nhẹ tay nàng: “Được rồi, ngày vui thì không được rơi nước mắt.”

“Tất cả đã qua rồi, Bảo Châu, đây là một khởi đầu mới.”

Bảo Châu gật đầu thật mạnh, rồi tất tả chạy đi lo chuyện khác.

Trong phòng bỗng chỉ còn lạita . Ta ngắm nhìn bản thân trong gương, cho đến khi bóng dáng một người xuất hiện sau lưng, làm nàng sững người.

“Hôm nay nàng rất đẹp.”

Nghe tiếng nói của hắn, ta nhìn gương mặt hốc hác, gầy gò của hắn mà không nói lời nào.

Hắn cúi đầu, khẽ cười chua xót: “Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn đến để nhìn nàng lần cuối.”

“Chúc nàng và A Đình bách niên giai lão.”

Ta lúc này mới hồi thần: “Cảm… cảm ơn.”

Nghe giọng nói xa cách, khách sáo của ta, lòng hắn nhói đau.

Nhìn ta trong bộ y phục tân nương, hắn chợt hồi tưởng lại mười mấy năm trước. Khi đó, hắn và ta là một đôi uyên ương. Bây giờ, ta đã không còn thuộc về hắn nữa.

Hắn thì thầm: “A Khánh, chúc nàng hạnh phúc.”

Ta nghe câu đó, như cảm thấy một điều gì đó trong lòng mình nhẹ nhàng buông xuống.

Ta đáp: “Hy vọng ngươi cũng vậy.”

“Chúng ta đều không nên dừng lại ở những ký ức cũ nữa.”

“Hãy hướng về phía trước, buông bỏ quá khứ là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”

Trong khi ta không thể thấy, đôi mắt của hắn đã đỏ lên. Hắn đứng nhìn ta và Giản Đình bái đường, uống rượu giao bôi, rồi dõi theo họ bước vào động phòng.

Gió chiều thổi qua, mang theo chút hơi lạnh.

Dù ở lại Phượng Nghi Cung bao năm, ngay trong hoàng thành, hắn cũng biết rõ bức tường thành cao này khó có thể vượt qua đến nhường nào. Gặp gỡ đã khó, chia xa còn khó hơn.

Mỗi khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đó là lúc những nỗi nhớ và tình cảm không thể nói ra của hắn lại dâng tràn.

Dù ở cách xa, dù cách bởi bức tường hoàng cung cao sừng sững, hắn biết rằng lòng mình mãi mãi kẹt lại ở mười năm ấy, trọn đời trọn kiếp không thể thoát ra.

End