Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY Chương 8 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

Chương 8 CÁCH BỨC TƯỜNG CUNG TÌNH KHÓ TỎ BÀY

8:24 chiều – 17/11/2024

Giọng nói của ta nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Vi Cửu Chiêu nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lên niềm hy vọng và vui mừng. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, ta tiếp tục, giọng điềm đạm:

“Nhưng ta tuyệt đối không gả cho hoàng đế.”

“Nơi Bắc Triều không thiếu nam nhân, cớ gì ta phải gả cho ngươi?”

Nụ cười vừa mới hiện lên trên gương mặt Vi Cửu Chiêu chợt khựng lại, giọng hắn trở nên nghẹn ngào, không thốt nên lời. Giản Đình nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa sự hoài nghi và khó đoán. Ta hít một hơi sâu.

“Nếu phải gả, ta thà gả cho hắn.”

Ta nhìn về phía Giản Đình, ánh mắt chập chờn như sóng biển, làm lay động lòng người. Vi Cửu Chiêu bỗng tay run, làm rơi tách trà, nước trà làm bẩn bộ y phục sang trọng của hắn. Hắn như không tin vào tai mình.

Không ai ngờ sự việc lại đi theo chiều hướng này.

Ta nhướng mày nhìn hắn, giọng cứng rắn chưa từng thấy: “Ta sẽ trở lại Bắc Triều cùng các ngươi, nhưng chỉ có một điều kiện này mà thôi.”

“Vậy xem bệ hạ sẽ chọn như thế nào – là vì dân chúng Bắc Triều hay vì tư lợi của chính mình.”

Ánh mắt kiên định của ta làm Vi Cửu Chiêu ngỡ như bị nhấn chìm trong bóng tối. Cổ họng hắn đắng chát, xen lẫn chút vị máu tanh. Không gian trong đại sảnh như đóng băng lại, bầu không khí nặng nề đến mức khó thở.

Giản Đình mấp máy môi, định nói điều gì đó. Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói khàn khàn của Vi Cửu Chiêu cất lên: “Ta… tôn trọng ý nguyện của Thánh nữ điện hạ.”

Ta nghe xong, không rõ vì sao trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm: “Vậy, đa tạ bệ hạ đã thành toàn.”

Giản Đình liếc nhìn Vi Cửu Chiêu, người đang ngồi gục xuống với ánh mắt thất thần, không thể che giấu nỗi đau và sự tổn thương. Trong sự đe dọa thẳng thừng của ta, Vi Cửu Chiêu đã phải thỏa hiệp.

Hôn thư của ta lại được soạn ra một lần nữa. Nhưng lần này, thiệp đỏ ấy rơi vào tay Giản Đình.

Không ai biết được trong lòng ta thực sự nghĩ gì, cũng không ai nhìn thấu những nỗi niềm giấu kín tựa mây đen trong lòng ta.

Trong khi đó, Bảo Châu bận rộn chuẩn bị hành lý để sớm khởi hành đến Bắc Triều, miệng không ngừng làu bàu.

“Đúng là xui xẻo, chẳng hiểu rước phải thứ đen đủi gì, sao cứ mãi không thoát được.”

“Thật đáng thương cho tiểu điện hạ nhà chúng ta, hết lần này đến lần khác phải nhảy vào hố lửa.”

“Đã thế còn có người vong ân bội nghĩa, bạc tình bạc nghĩa…”

Ta thấy nàng cứ lải nhải không ngừng, bèn xoa xoa trán: “Được rồi, được rồi, ngươi cứ đi vòng vòng như thế, ta chóng mặt mất.”

Nghe vậy, Bảo Châu dừng lại: “Điện hạ, người thật sự muốn đến Bắc Triều sao?”

Ta ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt thoáng vẻ kiên quyết: “Ta không thể đứng nhìn dân chúng vô tội vì hạn hán mà không thu hoạch được gì, phải sống trong cảnh khổ sở.”

“Bảo Châu, đây là việc ta phải làm. Nếu có thể mang lại lợi ích cho bách tính, thì có sao đâu?”

Chương 22

Vào đêm trước ngày khởi hành đến Bắc Triều, Giản Đình lại một lần nữa tự ý đến viện của ta.

“A Khánh.”

Nghe thấy giọng nói của chàng, trong lòng ta không lấy làm ngạc nhiên, thậm chí ta không buồn quay đầu lại.

Giản Đình nhìn bóng dáng đơn độc của  tadưới ánh trăng, lòng bỗng dâng lên vài phần chua xót. Chàng bước đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai sẽ phải khởi hành đến Bắc Triều rồi.”

Ta cúi đầu, giọng nói không lộ chút cảm xúc: “Vậy ngươi đến đây làm gì?”

“Ta có điều muốn nói với nàng.”

Giọng nói của chàng nhẹ nhàng, khiến ta ngước mắt lên nhìn: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại muốn gả cho ngươi, phải không?”

“Giản Đình, không có lý do gì cả. Hai mươi bốn roi mà ngươi kiên cường chịu đựng đủ để khiến ta tin tưởng ngươi một lần.”

Ta khẽ mỉm cười, lời nói nhẹ tênh của ta rơi vào lòng chàng, giải đáp những thắc mắc trong lòng Giản Đình.

Chàng khẽ thở dài: “A Khánh, ta không muốn nàng phải chịu ủy khuất như vậy.”

Ta nhìn về phía hồ: “Ngươi không phải ta, làm sao biết việc gả cho ngươi là ủy khuất của ta?”

“Giản Đình, đây là điều ta cam tâm tình nguyện.”

Gió thổi qua mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng nhỏ.

Đoàn người khởi hành thật uy nghiêm, ta ngồi một mình trong chiếc kiệu lộng lẫy. Xe ngựa của Vi Cửu Chiêu đi ở phía trước, xe ngựa của Giản Đình theo sau.

Ta nhìn phong cảnh dọc đường, càng gần đến Bắc Triều, ta lại càng thấy không khí như nghẹt thở.

Cảm giác bất an và bài xích không rõ từ đâu khiến ta cảm thấy không thoải mái.

Bảo Châu nhận ra sự khác lạ của ta, liền quan tâm hỏi: “Điện hạ, người không khỏe sao?”

Ta khẽ lắc đầu: “Không sao, đi đường dài khó tránh khỏi mệt mỏi. Ta không có gì.”

Nghe vậy, Bảo Châu không nói thêm nữa, chỉ là khi nhìn thấy con đường càng lúc càng quen thuộc, lòng không khỏi bồi hồi.

Đi lại con đường này lần nữa, liệu kết cục có thay đổi?

Trong lòng nàng thầm cầu nguyện, chỉ mong ông trời sẽ đối xử tử tế với tiểu điện hạ ngốc nghếch của nàng.

Sau một ngày một đêm hành trình, ta cuối cùng cũng nhìn thấy cổng cung điện Bắc Triều lộng lẫy, lòng ta khẽ rung lên.

Những ký ức rời rạc lóe lên trong đầu ta, tất cả đều nhắc nhở rằng nơi đây có quá nhiều kỷ niệm không vui.

Ở cổng cung, đã có không ít người chờ sẵn, trong số đó có Diệp Minh Nhi.

Khi thấy chiếc kiệu hoa lệ, ánh mắt của Diệp Minh Nhi chợt tối lại trong giây lát.

Vi Cửu Chiêu và Giản Đình lần lượt xuống xe ngựa, Giản Đình dừng lại bên cạnh kiệu của ta đợi ta.

Vi Cửu Chiêu quay đầu nhìn lại, nhưng không kịp suy nghĩ gì, Diệp Minh Nhi đã vội vã tiến lên.

“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ hồi cung, những ngày qua thần thiếp thật sự rất nhớ bệ hạ”

Giọng nói của nàng ta nũng nịu, khiến Vi Cửu Chiêu không thoải mái, nhưng hắn vẫn kiềm chế, không đẩy nàng ta ra.

Ta vẫn thích trang phục Nam Cương, mặt  tađược che bởi tấm khăn mỏng, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.

Giản Đình chìa tay ra, ta nắm lấy tay chàng và bước xuống một cách vững vàng.

Diệp Minh Nhi cảm thấy có điều gì đó quen thuộc nhưng không dám khẳng định. Ánh mắt nàng ta chằm chằm nhìn ta, và  ta như cảm nhận được ánh nhìn đó, quay sang nhìn lại.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trong lòng Diệp Minh Nhi bỗng nhiên run rẩy.

“Chẳng phải nàng ta đã chết rồi sao?”

Chương 23

Ta không bận tâm đến ánh mắt kỳ lạ của Diệp Minh Nhi, lặng lẽ đi theo bên cạnh Giản Đình. Vi Cửu Chiêu muốn mở lời giữ ta ở lại trong cung, nhưng lại khó nói nên lời.

Không rõ vì sao, ngoài Giản Đình ra, ta đối với mọi người khác đều mang sự đề phòng. Cung điện khiến ta cảm thấy áp bức, một sự quen thuộc đầy ràng buộc và khó chịu.

Dù vậy, ta vẫn phải chịu đựng buổi yến tiệc tiếp đón đêm nay.  Ta vốn không thích nơi tràn đầy sự tâng bốc và giả tạo này. Những toan tính giữa con người thường ẩn giấu trong chén rượu, bát đũa, len lỏi mà không dễ nhận ra. Một chút sơ sẩy có thể khiến người ta rơi vào bẫy.

Trong tiệc, một số đại thần lại đề nghị việc Vi Cửu Chiêu lập hậu. Vi Cửu Chiêu theo bản năng nhìn về phía ta, chợt thấy ta và Giản Đình trò chuyện thân mật, khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Sau khi khai tiệc, nhiều người lần lượt nâng chén chúc mừng Giản Đình, chàng đều đáp lại từng lời. Ta nhân cơ hội tìm lý do ra ngoài hít thở, rồi lặng lẽ rời khỏi yến tiệc.

Hoàng cung địa thế quanh co, ta đi một hồi lâu mà không để ý, bỗng nhận ra mình đang đứng trước một cung điện đổ nát như phế tích. Ta cố gắng nhìn kỹ tấm biển mờ nhạt, lẩm bẩm: “Phượng Nghi Cung…”

Dù đã hoang tàn, vẫn có thể thấy được nét phồn hoa xưa kia. Ta bước vào trong, không gian hoang lạnh và đượm buồn, như chưa từng có ai chăm sóc từ lâu. Càng đi sâu vào, đầu ta càng nhói đau, cảm giác như có thứ gì đó đè nén.

Ta vô thức vịn vào bức tường, đằng sau chợt vang lên một giọng điệu đầy cay nghiệt: “Ngươi vẫn còn sống ư?”

Quay đầu lại, ta thấy Diệp Minh Nhi đứng không xa, ánh mắt u ám nhìn ta chằm chằm. Ta không muốn dây dưa, lập tức định quay đi.

Không ngờ Diệp Minh Nhi lại nắm chặt tay ta, giận dữ nói: “Ngươi đứng lại! Ngươi trở về đây rốt cuộc là có ý gì? Ta nói cho ngươi biết, ngôi vị hoàng hậu chỉ thuộc về ta!”

Ta cau mày giằng ra: “Ngươi làm gì thế? Buông ta ra! Ngươi dám vô lễ với thánh nữ sao? Hoàng hậu gì đó, ta không biết ngươi đang nói gì cả.”

Diệp Minh Nhi giữ chặt lấy ta, tát mạnh một cái khiến khăn che mặt của ta rơi xuống. Ta kinh ngạc nhìn Diệp Minh Nhi, “Ngươi điên rồi sao?”

Lúc Giản Đình tìm đến, liền thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, lập tức tiến đến chắn trước ta: “Không biết quý phi nương nương có chuyện gì mà phải làm đến thế?”

“Hôn thê của hạ thần chính là tiểu điện hạ, xin quý phi nương nương tự trọng.”

Nói xong, Giản Đình kéo ta rời đi mà không quay đầu lại.

Đi được một đoạn, Giản Đình mới dừng lại: “A Khánh, nàng không sao chứ?”

“Ta không sao, nhưng sao ngươi lại đến đây?”

Giản Đình dịu dàng đáp: “Ta thấy nàng đi lâu mà chưa quay lại, sợ nàng lạc đường nên mới ra tìm.”

Ta chỉnh lại khăn che mặt: “Là ta sơ ý. Thôi, chúng ta quay lại đi.”

“Không cần, chúng ta về thẳng phủ tướng đi.”

Giản Đình mỉm cười nói: “Nàng không thích những buổi tiệc như thế, không cần miễn cưỡng mình.”

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Nghe hai từ “về nhà,” trái tim  ta  bỗng chợt cảm thấy ấm áp lạ thường. Như bị một lực vô hình thôi thúc, ta khẽ nắm lấy bàn tay Giản Đình đang đưa ra. Làn hơi ấm lan tỏa trong lòng, ấm áp vô ngần.

Từ trong bóng tối cách đó không xa, Vi Cửu Chiêu bước ra, nhìn bóng dáng hai người tay trong tay rời đi. Ánh mắt hắn thoáng qua nét đau đớn, cảm giác bất lực như thấm sâu vào từng thớ thịt, mạch máu.

“Chẳng lẽ thực sự không thể trở về như xưa sao?”

Chương 24

Mọi việc chuẩn bị hôn lễ đều do Lễ Bộ sắp xếp, ta ngày ngày ở lại trong viện của Tướng phủ, không màng đến chuyện bên ngoài. Giản Đình đã chuẩn bị cho ta không ít đồ vật nhỏ để ta giải khuây lúc rảnh rỗi, khiến những ngày qua ta sống khá thoải mái.

Điều duy nhất khiến ta không vui là những giấc mộng chập chờn không thể an giấc mỗi đêm. Lại thêm một đêm giật mình tỉnh dậy,  ta mở trừng mắt, bật dậy khỏi giường. Tay ta chống lên mép giường, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Trong đầu ta hiện lên những hình ảnh quen thuộc mà xa lạ, từ từ trở nên rõ ràng hơn, kéo theo ký ức về trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả. Cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng khiến lòng nàng trỗi dậy một nỗi sợ và bất an tột độ.

Không kịp suy nghĩ nhiều, ta vội vàng xuống giường và chạy thẳng ra ngoài. Trên con đường quen thuộc đến viện của Giản Đình, ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng chàng, trong lòng trào dâng một cảm giác tủi thân.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, ánh mắt Giản Đình bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của ta.

“A Khánh? Sao nàng lại…” Chưa kịp nói hết câu, ta đã lao vào lòng chàng, giọng nghẹn ngào không ngừng: “A Đình, ta nhớ ra hết rồi. Ta sợ…”