“Trẫm cảnh cáo ngươi, đừng mong mơ tưởng đến điều vốn không thuộc về ngươi.”
Nói rồi, hắn bỏ đi, lướt qua vai Giản Đình, để lại Giản Đình nhìn theo bóng lưng hắn rời xa, bất lực lắc đầu.
Tâm trạng vui vẻ của ta hoàn toàn bị Vi Cửu Chiêu phá hỏng. Bảo Châu thấy thế liền nhẹ nhàng an ủi:
“Điện hạ, đừng bận tâm đến những chuyện không vui nữa. Qua vài ngày nữa, bọn họ sẽ trở về thôi.”
Ta nghe vậy thì lẩm bẩm:
“Bảo Châu, ta cứ có cảm giác như mình đã quen biết vị Tể tướng Bắc triều kia từ rất lâu rồi.”
Chương 18
Thấy Bảo Châu thoáng biến sắc, nhưng rồi ta cũng làm ra vẻ nhẹ nhõm mà nói: “Có lẽ là do nhất kiến như cố mà thôi, điện hạ. Nô tì thấy người đó có vẻ là người tốt.”
Ta phẩy tay: “Tốt xấu ra sao đều không liên quan đến ta. Phụ vương đã nói, dù cả đời không gả cho ai cũng chẳng sao.”
Bảo Châu bật cười: “Điện hạ thật là không biết e thẹn.”
Bỗng một người bước vào báo: “Điện hạ, lệnh cho người đến tiền sảnh diện kiến.”
Nghe vậy, ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn: “Ta? Có chuyện gì?”
Người truyền lời lắc đầu, ta nhìn Bảo Châu, cả hai cùng ngầm hiểu ý nhau rồi theo người đó đến tiền sảnh.
Khi đến nơi, nhìn thấy phụ vương và mẫu phi đang ngồi trên cao, ta cung kính hành lễ, nhưng lập tức ta nhận ra Vi Cửu Chiêu và Giản Đình đang ngồi một bên, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bất an.
“Thu Khánh, đây là đế quân của Bắc triều và tể tướng đại nhân.”
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của phụ vương, ta miễn cưỡng cúi chào.
Phụ vương lên tiếng: “Thu Khánh, Bắc triều đang có dấu hiệu hạn hán lớn, mấy năm nay mưa rất ít. Hai vị lần này đến là muốn một lần nữa xin cầu mưa từ Nam Cương.”
Lại là một lần nữa?
Từ “một lần nữa” khiến ta băn khoăn. Pháp thuật cầu mưa của Nam Cương từ lâu nay đều dùng Thánh nữ làm trung gian, mà ta hiện là Thánh nữ duy nhất của thế hệ này. Nếu trước đây Bắc triều đã từng xin cầu mưa, có nghĩa là ta đã quên điều gì đó.
Ta liếc nhìn phụ vương, ánh mắt phụ vương không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, chỉ còn lại sự thương xót và không đành lòng. Phụ vương đang cân nhắc giữa hạnh phúc của con gái và nỗi khổ của bách tính. Có lẽ ông quyết định trao lại quyền lựa chọn cho ta.
Ta nhìn Vi Cửu Chiêu với ánh mắt phức tạp. Ta không muốn đi cùng hắn.
“Nam nhân của Bắc triều luôn tam thê tứ thiếp, huống chi là hoàng đế.” Ta khẽ cất lời. “Ta cũng từng nghe một câu, nói rằng hoàng đế hậu cung giai lệ ba nghìn người. Nhưng ở Nam Cương, nữ nhân chúng ta tuyệt đối không bao giờ cùng người khác chung chồng.”
Vi Cửu Chiêu lảng tránh ánh nhìn của ta, không dám đối diện.
“Ta không biết vì sao ta đã quên đi một số chuyện, nhưng chắc hẳn ngươi đã từng đến cầu mưa một lần. Nếu không phải do ngươi phụ bạc ta, ta cũng sẽ không thành ra như hiện tại.”
Lời lẽ của ta rành mạch. Khi giải trừ vong tình cổ, nữ nhân Nam Cương sẽ quên hết mọi ký ức liên quan đến cổ độc này. Nhưng ta đủ thông minh để nhận ra điều bất thường từ lần đầu gặp Vi Cửu Chiêu và Giản Đình.
“Khánh Nhi, nghe ta giải thích.” Vi Cửu Chiêu muốn lên tiếng phân trần, nhưng ra không chút khoan nhượng, cắt ngang lời hắn: “Đủ rồi, không còn gì để giải thích cả.”
“Ngươi đã bội ước, ngươi là kẻ tội đồ của Tông Miếu Nam Cương, ngươi còn dám đến đây tìm ta sao?”
Lời ta như một nhát dao đâm thẳng vào tim Vi Cửu Chiêu.
“Khánh Nhi, hãy cho ta một cơ hội nữa, ta nguyện làm tất cả vì nàng.” Vi Cửu Chiêu trong ánh mắt còn ẩn chứa vài phần van nài, nhưng ra vẫn không chút động lòng.
Thấy tình hình căng thẳng, Giản Đình toan lên tiếng hòa giải thì nghe ra lạnh nhạt cất lời: “Tội đồ phải chịu hình phạt trước Tông Miếu, dưới sự chứng giám của tổ tiên, mới có thể xin cầu nguyện.”
Ta nhìn thẳng vào Vi Cửu Chiêu: “Ngươi dám chịu không?”
Vi Cửu Chiêu khẽ khựng lại trước lời nàng.
“Chỉ cần nàng có thể tha thứ cho ta, quay trở về bên ta, ta nguyện ý làm tất cả.”
Chương 19
Khi đến Tông Miếu, Vi Cửu Chiêu không khỏi xúc động, ký ức từ mười ba năm trước ùa về trong tâm trí. Năm ấy, hắn cũng đã trải qua thử thách nơi đây, lập lời thề không đổi thay. Giờ đây, trở lại chốn cũ, cảnh vật vẫn còn đó nhưng tâm thế đã hoàn toàn khác xưa.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, tay nắm chặt lấy roi, các ngón tay đã hơi tái đi.
“Nghi thức chuộc tội này đòi hỏi ngươi phải chịu đủ hai mươi tư roi từ nhành liễu ngâm nước muối, sau đó phải quỳ trước Tổ Tiên ba ngày ba đêm để sám hối.” Ta nói bằng giọng đều đều không chút cảm xúc: “Ngươi thật sự muốn chịu đựng sao?”
Vi Cửu Chiêu không chút do dự quỳ xuống bồ đoàn. Ta đưa roi cho Bảo Châu, nàng cầm lấy rồi tiến đến sau lưng Vi Cửu Chiêu, cúi đầu: “Xin thất lễ, bệ hạ.”
Khi Bảo Châu vừa nâng roi lên, Giản Đình đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!”
Ta khẽ nhướng mày: “Sao? Tể tướng đại nhân định đổi ý sao?”
Giản Đình bước lên, giọng điềm đạm nhưng kiên định: “Hình phạt nặng nề như vậy, hãy để tại hạ thay bệ hạ chịu đựng.”
“Bệ hạ là thiên tử, nếu trở về Bắc triều với thương tích khắp người, e rằng sẽ gây ra không ít chuyện phiền toái.”
Vi Cửu Chiêu không hài lòng: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không có quyền quyết định thay trẫm.”
Giản Đình vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào ta không chút nao núng.
Ánh mắt ta lóe lên một thoáng phức tạp: “Nếu ngươi đã nói vậy, bổn điện hạ cũng sẽ thuận theo.”
Vi Cửu Chiêu lập tức hoảng hốt: “Không được! Thu Khánh, đây là tội nghiệt của ta, ta phải tự mình gánh chịu.”
Giản Đình không để hắn nói thêm, dứt khoát điểm huyệt làm hắn ngất đi. Hành động này khiến ngay cả ta cũng không khỏi bất ngờ: “Ngươi làm gì vậy?”
Giản Đình đáp, giọng nhẹ nhàng: “Nếu Bắc triều phải hứng chịu hậu quả từ hình phạt này, cả Nam Cương và điện hạ cũng sẽ gặp phiền phức.”
Ta ngập ngừng: “Vậy, ngươi là vì ta sao?”
Giản Đình quỳ xuống chỗ của Vi Cửu Chiêu, thản nhiên đáp: “Phải, cũng có thể không phải.”
“Ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Bảo Châu nhìn ta với vẻ khó xử, ta quay lưng, giọng pha chút nén lòng: “Ra tay đi.”
Ngay khi roi đầu tiên quất xuống, tiếng rên đau đớn nặng nề của Giản Đình khiến lòng nàng nhói lên, nhưng đã ra tay thì không còn đường lui, ta không thể ngăn lại nữa.
Hai mươi tư roi kết thúc, lưng Giản Đình đã đầy những vết roi rướm máu, vải áo đẫm máu nhuốm màu đậm sẫm. Khi ta quay lại nhìn chàng, mặt chàng đã tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta cau mày hỏi nhỏ: “Ngươi ổn chứ?”
Giản Đình cố gượng nở nụ cười: “Không sao, điện hạ không cần lo lắng, cứ tiếp tục đi.”
Bảo Châu đem nước muối và nhành liễu lại gần, nhìn những vết thương rướm máu không đành lòng, cánh tay run rẩy hạ nhẹ hơn chút. Khi muối chạm vào vết thương, Giản Đình hít một hơi lạnh, cố nén cơn đau không phát ra tiếng.
Khi thấy Giản Đình sắp gục ngã, ta vội chạy đến đỡ lấy chàng: “Giản Đình!”
Dù ánh mắt chàng dần trở nên mơ hồ, vẫn cố nở nụ cười: “Ta… không sao…”
Lời chưa dứt, chàng đã ngất lịm đi. ta không khỏi sững sờ, không dám manh động.
“Bảo Châu, mau tìm đại phu đến!”
Bảo Châu lập tức rời khỏi Tông Miếu. Ta nhìn Giản Đình trong lòng, khuôn mặt tiều tụy đầy vẻ đau đớn, nước mắt không kìm được mà rơi.
“Sao ngươi lại cố chấp đến mức này… thật ngốc nghếch…”
Chương 20
Khi Giản Đình tỉnh lại, trời đã sang ngày hôm sau.
Trong phòng chỉ còn lại ta. Chàng cố gắng mở miệng nói nhưng cảm thấy cổ họng khô khốc, chẳng thể phát ra âm thanh nào. Ta nhận thấy chàng tỉnh, bèn cất tiếng: “Ngươi tỉnh rồi.”
Giản Đình nhìn ta, dường như có điều muốn nói, Ta đoán được suy nghĩ ấy, khẽ mỉm cười: “Ngươi yên tâm, bệ hạ nhà ngươi vẫn ổn, ta không làm khó hắn.”
Nghe ta nói, Giản Đình nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt ngập tràn lòng biết ơn, còn lòng ta lại có chút phức tạp. Nhìn sâu vào mắt chàng, ra băn khoăn một lúc rồi cũng cất lời: “Giản Đình, vì sao ngươi lại lo lắng cho ta nhiều đến thế?”
“Giữa ta và ngươi rõ ràng…”
Lời ra còn bỏ lửng, ra cũng không muốn nói hết. Giản Đình nghe xong, trên gương mặt nhợt nhạt thoáng nở nụ cười: “A Khánh, dù hiện tại nàng đã quên nhiều chuyện… Nhưng mười ba năm gắn bó giữa ta và ngươi, từng khắc từng lời đều khắc sâu trong lòng ta.”
Mười ba năm… Nghe con số ấy, ta lặng thinh, đôi mắt cụp xuống. Trong ngần ấy năm dài đằng đẵng ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng quyết định quên đi tất cả?
Ta đứng dậy, khẽ nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây.” Giản Đình vẫn bắt gặp vẻ thẫn thờ trong ánh mắt ta, nhưng đành để ta tự mình tìm ra câu trả lời. Chàng lúc nào cũng vậy, như một người dẫn lối, chỉ đường rồi lặng lẽ để người đi một mình. Dù vậy, trong lòng chàng vẫn không thể rời đi được, không đành lòng thấy ta buồn phiền.
Trở về tiểu viện, ta cảm thấy có một nỗi nặng nề không sao gánh nổi đang đè nặng lên vai. Thứ sức nặng ấy đến từ Vi Cửu Chiêu, đến từ Giản Đình, và từ chính bản thân ta. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng thở dài của ta vang lên.
“Con gái yêu…”
Nghe thấy giọng của mẫu phi vang lên sau lưng, ta lập tức thấy mắt cay cay. Quay lại nhìn người mẹ cũng đang đỏ hoe mắt, giọng ta khẽ run: “mẫu phi”
Mẫu phi nghẹn ngào, không dám nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của ta, cúi đầu thở dài: “Tất cả là lỗi của chúng ta…”
Nghe mẫu phi nói trong tiếng nấc, ta òa vào lòng bà, hai mẹ con cùng nhau ôm lấy, không kìm được mà rơi nước mắt.
“Nếu con chỉ là một cô nương bình thường thì đã không phải chịu cảnh này.”
Mẫu phi vuốt nhẹ tóc ta, ta cất giọng khản đặc: “Mẫu phi, đây là điều con phải làm, đúng không?”
Mẫu phi không trả lời, chỉ có nước mắt làm mờ đi đôi mắt của bà.
Mấy ngày trôi qua, ta chưa một đêm nào ngủ yên, tâm trí lạc vào những giấc mơ hư ảo không rõ hình ảnh, chỉ để lại những cơn đau âm ỉ trong lòng. Đêm nào ta cũng giật mình tỉnh dậy, lòng bàng hoàng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác ấy, nhưng tự sâu thẳm nàng biết nó hẳn có liên quan đến những ký ức đã quên.
Suy nghĩ miên man, ta bất giác thấy mắt nhòe lệ, vội đưa tay lau đi, nhưng lại bị cuốn vào một nỗi trăn trở không dứt. Trong đầu ta hiện lên hình ảnh của Vi Cửu Chiêu và Giản Đình, khiến tâm trí nàng đan xen những suy nghĩ phức tạp.
Ta kéo chăn lên người, cố gắng tự sưởi ấm, mong xua tan cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Ánh trăng sáng trong ngoài khung cửa chiếu vào căn phòng, phản chiếu vẻ mặt ta trầm tư, giọng nói khẽ vang lên trong màn đêm yên ắng:
“Ta thật sự… phải quay về sao?”
Chương 21
Vài ngày trôi qua, ta vẫn không bước chân ra khỏi phòng, chỉ lặng lẽ một mình trong viện, không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Chỉ đến khi Vi Cửu Chiêu và Giản Đình chuẩn bị khởi hành trở về Bắc Triều, ta mới xuất hiện.
Hầu hết mọi người đều chờ đợi lựa chọn và câu trả lời của ta.
Ta nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt rất lâu. Vi Cửu Chiêu ngồi bên cạnh, không giấu nổi vẻ căng thẳng. Ta khẽ nâng mắt, đối diện với ánh nhìn của Giản Đình trong giây lát rồi lập tức dời ánh mắt đi.
Ta không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng hiện tại, ta không còn đường lui nữa.
“Ta có thể cùng các người trở về Bắc Triều.”