Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỆ SƠ VŨ Chương 7 VỆ SƠ VŨ

Chương 7 VỆ SƠ VŨ

9:01 chiều – 10/11/2024

Lời nói ấy khiến nhiều người không nhịn được mà bật cười.

Vân Nhi rúc khuôn mặt bầu bĩnh của mình vào tay ta, cọ cọ rồi nói: “Nhị tẩu, Nhị ca nghe lời tẩu, ca ca đã tiến bộ rồi. Lúc người ta bắt nạt tẩu, ca ca chưa đánh gãy tay kẻ đó.”

Mặt người nhà Tiêu gia bỗng trở nên xanh xám, ánh mắt đổ dồn vào cánh tay trái của Tiêu Nhiễm.

Tề Hoàn giận đến lệch cả mũi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nhiễm, nàng ta không dám tỏ vẻ gì thêm.

25

 

Khi yến tiệc kết thúc, Mạnh Lạc Xuyên như thường lệ, vươn tay dài ôm ta vào lòng, bế ta ra khỏi phủ và đưa lên xe ngựa.

“Trời lạnh giá thế này, đường trơn trượt, nàng mà ngã một cái, ta sẽ xót đến chết đấy”

Mọi người đều nghẹn lời.

Giữa mùa xuân ấm áp, làm gì có băng giá, lại càng chẳng có đường trơn trượt?

Chàng chính là người như vậy, từ khi ta sảy thai và cơ thể yếu đi, chàng coi ta như búp bê sứ.

Dưới chân có vũng bùn, chàng cũng phải kinh động mà bế ta bước qua.

Lý do thì đầy vẻ mỹ miều, nói là để ta không phải bước trên đường đời gập ghềnh.

Ta cười chàng không biết xấu hổ, chàng bật cười sảng khoái: “Yêu thương phu nhân của mình mà cũng là xấu hổ sao? Vậy để ta xấu hổ đến chết cũng được.”

“Phu nhân thế này, có muốn xấu hổ cũng không được.”

Ba huynh muội Tiêu gia đứng bên đường đối diện nhìn cảnh tượng đó, không khỏi đỏ mắt.

“Nàng khi còn ở Hầu phủ, hắn từng bảo vệ nàng như vậy chưa?”

Ta ngước mắt nhìn Tiêu Nhiễm, nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng rất khẽ: “Chưa từng.”

Tiêu Nhiễm nhớ lại.

Năm đó trời mưa lớn, Sơ Vũ đi bốc thuốc cho mẫu thân hắn, đi suốt ba canh giờ vẫn chưa về.

Khi nàng về đến nhà, toàn thân ướt sũng.

Khi ấy, hắn đang bận sửa quạt gấp cho một đám công tử ăn chơi, mưa gió dội vào sảnh, và hwns quên mất người thê tử của mình.

Sơ Vũ trở về với đôi chân đầy bùn, chóp mũi đỏ ửng, không biết vì lạnh hay vì khóc.

Lòng hắn co thắt lại.

Nhưng Sơ Vũ thậm chí không hỏi một câu “Vì sao chàng không đến đón thiếp”, mà chỉ vội vàng vào bếp nấu thuốc cho mẹ hắn.

Nàng quá lương thiện, trong mắt nàng có nỗi khổ của tất cả mọi người, duy chỉ không có chính nàng.

Khi đó, hắn cảm thấy thật áy náy, thầm hứa sẽ dùng đôi tay quyền lực để bảo vệ nàng trọn đời bình yên.

Nhưng về sau, rõ ràng hắn có thể giống như Hoài nam vương, che chắn cho nàng khỏi gió mưa bão tố.

Thế nhưng hắn lại đưa Tề Hoàn vào phủ, cùng cả gia đình, dồn tất cả mưa gió số mệnh lên đầu Sơ Vũ.

Hắn quên mất rằng nàng cũng cần được bảo vệ và yêu thương.

Hắn cứ nghĩ Sơ Vũ mềm mại như khối bột, mặc ai nhào nặn cũng không có chút giận dỗi.

Hắn quên mất nàng đã không còn gì, chỉ có bản thân và cái nhà này.

Vậy nên hắn đã kiêu ngạo biết bao, dẫn dắt mọi người cùng nhau phản bội nàng, còn cho rằng nàng sẽ hiểu, sẽ nhẫn nhịn, có thể nghiến răng nuốt xuống.

Hóa ra, hắn không xứng với nàng.

Đến hôm nay, hắn mới biết, bản thân không biết yêu, cũng chẳng xứng đáng được yêu.

“Về thôi, trời lạnh rồi.”

Lạnh sao?

Là sự thật đã khiến hắn run rẩy.

26

“Nghe nói Sơ Vũ đã quay về?”

“Con dẫn Nam Phong và Lâm Nguyệt đi cầu xin nó một phen.”

“Nó là người mềm lòng, dễ lay động nhất.”

“Cái quầy bánh dầu mỡ kia, ai muốn giúp chứ? Giả vờ ốm đau, nó sẽ lo lắng đến sợ hãi, chẳng cần ta phải làm gì.”

“Nam Phong và Lâm Nguyệt là do nó một tay nuôi lớn, chỉ cần đến khóc lóc kể lể vài câu về những khổ cực mấy năm qua, dù không quay lại, nó cũng sẽ giúp một tay.”

“Nó không muốn làm thiếp, đợi khi cung đình có quyết định, nhiều lắm thì giữ con mà bỏ mẹ. Một đôi con cái của Tiêu gia được đặt dưới danh nghĩa nó, xem như Hầu phủ bồi thường cho nó.”

“Một đứa con gái bán bánh, được gả vào Hầu phủ, tổ tiên nó có thắp cao hương đến mấy cũng chẳng tới lượt!”

Tiêu Nhiễm không thốt được lời nào.

Dường như hôm nay, hắn mới thấy rõ sự nông cạn, chua ngoa và hạ lưu của nữ nhân cao môn quyền quý.

Cuối cùng, hắn hiểu rõ Sơ Vũ đã chịu bao nhiêu oan ức trong Hầu phủ.

Bị coi thường, bị hạ thấp, bị bỏ mặc, bị bòn rút đến cạn kiệt.

Cuối cùng lại để lại một câu: “Nàng không xứng đáng.”

Ngày nàng rời đi, chỉ mang theo vài chiếc trâm cài tóc đơn giản, rõ ràng không bằng cả tỳ nữ lĩnh tháng lương trong Hầu phủ. Sáu năm cống hiến, đổi lại hai bàn tay trắng, đầu rơi máu chảy.

Vậy mà họ còn vọng tưởng dùng quá khứ để cầu nàng quay lại.

Đó là những ký ức tốt đẹp đến mức không nỡ buông bỏ sao?

Tiêu Nhiễm không dám nghĩ sâu thêm, khép mắt lại, rồi “ầm” một tiếng, đẩy cửa chạy về sân viện của mình, không hề quay đầu.

Bên ngoài, Lâm Nguyệt nhìn mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng, nở một nụ cười mỏng manh mà bi thương: “Tỷ ấy đã gả cho Nhị công tử của Hoài Nam phủ, sống rất hạnh phúc.”

“Còn muốn tỷ ấy hầu hạ mẫu thân? Đúng là nằm mơ!”

“Mẫu thân chính là kẻ ích kỷ nhất Hầu phủ, là ma cà rồng không thèm quan tâm cả con gái của mình.”

Tiêu Lâm Nguyệt quay người rời đi, trở về viện của mình, ôm bát đậu xanh, nhất định phải nấu cho ra một nồi chè đậu xanh.

Nhưng chè đậu xanh nấu trong cơn sốt ruột, ăn vào lại đắng ngắt.

“Không đúng, không đúng, hương vị sai rồi.”

“Rõ ràng tỷ ấy đã dạy ta, không phải như thế này. Không phải!”

Nhưng dù nấu bao nhiêu lần, hương vị vẫn không đúng.

Tiêu Lâm Nguyệt gào lên điên loạn, đập vỡ bát và lò lửa.

Như muốn quăng bỏ hết những thất bại và cuộc đời mà mình không muốn chấp nhận.

Cuối cùng nàng nhận ra, vị đắng chính là nước mắt của mình rơi vào đó.

Tiêu Lâm Nguyệt không chịu nổi khổ, nhưng lại luôn tự chuốc khổ vào mình.

Tiêu Lâm Nguyệt không kìm nổi, ôm lấy bản thân mà khóc òa.

Sơ Vũ, như mẹ như chị, đã dốc lòng nuôi lớn nàng, tốn biết bao công sức, chưa từng giữ lại chút gì cho riêng mình.

Sao nàng có thể ngu muội đến mức trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát tỷ ấy?

Nàng dồn hết hận thù vào Tề Hoàn, lao vào sân của nàng ta mà điên cuồng đánh đập.

Tề Hoàn mang đầy một bụng tức giận từ buổi yến tiệc, chưa có nơi trút giận, vừa thấy Tiêu Lâm Nguyệt liền không hề nương tay.

Hai người quần nhau dữ dội, cả hai lăn vào nồi nước trà đang sôi, bị dội nước nóng đầy mặt.

Trong tiếng kêu la thảm thiết, cả hai đều bị hủy dung mạo, nhà họ Tiêu rơi vào cảnh hỗn loạn.

Nhưng tất cả điều đó không liên quan gì đến ta. Phu quân của ta đã vào cung để từ biệt Đức phi.

Chàng sẽ đưa ta về Giang Nam. Đêm qua Hầu phủ cháy lớn, chàng nói chàng sợ dịch bệnh trong kinh thành.

27

Tai họa của Tiêu gia đến quá bất ngờ.

Việc Quý phi dùng thuật tà chú nguyền rủa Đức phi và Thái tử đã bị phơi bày.

Hoàng đế vốn ghét cay ghét đắng tà thuật, liền ra lệnh cho Quý phi tự kết liễu bằng rượu độc.

Gia tộc nhà mẹ của Quý phi, Tề gia, cũng bị liên lụy. Dưới sự điều tra gắt gao của Đại Lý Tự, mọi chuyện tham ô hối lộ, kết bè kết đảng đều bị phơi bày.

Tội tru di cửu tộc, Tiêu gia không tránh khỏi, gia sản cũng bị tịch thu.

Nhưng chịu cực hình lại chính là Tề Hoàn.

Họ nói rằng Tề Hoàn lợi dụng danh tiếng của Quý phi, tự ý lập quỹ riêng, vơ vét của cải, chết cũng không đáng tiếc.

Chỉ là ác giả ác báo, chẳng liên quan gì đến ta.

Khi ta ôm Vân Nhi, ngồi trên xe ngựa rộng rãi trở về Giang Nam, làn gió nhẹ cuốn rèm lên, lộ ra nửa bên mặt ta.

Giữa đám đông, có tiếng kêu kinh ngạc: “Tẩu tẩu!”

Là giọng Tiêu Lâm Nguyệt, mang theo tiếng khóc và van nài.

Tiêu Lâm Nguyệt đang cầu xin ta cứu giúp.

Ta biết muội ấy đã bị hủy dung và bị từ hôn.

Với tính cách cao ngạo của muội ấy, sẽ chẳng có nơi nào chứa chấp muội ấy.

Tiêu Lâm Nguyệt muốn một con đường sống, một con đường sống cao sang, được làm tiểu thư áo gấm lụa là.

Mạnh Lạc Xuyên và Vân Nhi đều nhìn về phía ta, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của ta.

Ánh mắt họ kiên định, như thể ta có làm gì đi nữa, thì cũng đều đúng.

Thấy ta không lên tiếng, Mạnh Lạc Xuyên vươn bàn tay dài của mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên tai ta: “Nàng muốn làm gì thì cứ làm.”

“Ta, Mạnh Lạc Xuyên, muốn nàng làm một con đại bàng tự do, chứ không phải là con sẻ trong lồng.”

Ánh mắt chàng lộ rõ sự kiên định nói một là một, như thể dù có phải vào núi đao biển lửa, chàng cũng sẽ theo ta đi.

Nhưng ta, làm sao nỡ?

Ta nhẹ nhàng đưa tay chàng, từng chút từng chút, áp lên bụng mình, khẽ đặt lên phần bụng nhỏ của ta.

 “Tẩu tẩu của ngươi vừa mới bị chặt đầu, thân xác còn đang ấm, chớ gọi lung tung?”

“Nhưng chàng đấy, sắp làm cha rồi, đừng cứ dính vào chuyện máu tanh, để ta phải lo lắng.”

Phiên ngoại: Mạnh Lạc Xuyên

1

Tề gia diệt vong, Tiêu gia bị tịch thu gia sản, là do ta làm.

Sơ Vũ lương thiện, nàng ấy không thể làm chuyện tàn nhẫn, nhưng ta thì khác.

Đội trên đầu danh tiếng ngỗ ngược, ta thay phụ thân và huynh trưởng thanh trừng chướng ngại khắp nơi, đôi tay đã nhuốm đầy máu.

Sơ Vũ không biết, Tiêu gia vô liêm sỉ đến mức nào, mà ta thì đã gặp nàng ấy từ rất lâu.