2
Ta lần đầu gặp nàng ấy, là sau buổi yến thọ của Thái hậu.
Thái tử là đường huynh của ta, khi ấy còn là Tam hoàng tử.
Thượng thư tiểu thư lúc đó chưa gả cho tâm hoàng tử nhờ một bức thêu song diện tú mà được Thái hậu khen ngợi.
Biết rằng nàng ta không phải người chịu ngồi làm thêu thùa, Tam hoàng tử hỏi nàng ta bức thêu ấy là của ai.
“Nếu ngài đã hỏi, thì ta miễn cưỡng nói cho ngài biết, ta không có bản lĩnh ấy, là sư phụ của ta, Vệ tiểu thư nhà Tiêu Hầu phủ, đã giúp ta thêu.”
Tam hoàng tử có chút kinh ngạc: “Là vị Hầu phu nhân xuất thân bán bánh đó sao? Nàng ta lại có đôi tay tài hoa như vậy?”
Thượng thư tiểu thư trừng mắt nhìn Tam hoàng tử: “Phu nhân gì chứ, tỷ ấy có tên có tuổi, là Vệ Sơ Vũ có cốt cách thanh tao.”
Vệ Sơ Vũ cốt cách thanh tao – một câu ta chỉ vô tình nghe qua, nhưng chẳng hiểu sao lại ghi tạc trong lòng.
Thật sự gặp lại nàng ấy, là trên chuyến thuyền xuôi về Giang Nam.
Nàng ấy mặc một chiếc áo dài màu nhạt, chỉ mang theo một bọc hành lý nhỏ.
Khi người chèo thuyền gọi một tiếng “Vệ tiểu thư”, mọi người đều nhìn nàng ấy với ánh mắt đồng cảm.
Chuyện nhà Tiêu gia náo động khắp nơi, ngay cả hôm đó trên lầu Hồng Yến, cũng vì Tiêu gia ném tiền vô độ mà khách khứa ngập tràn.
Những cuộc vui ấy đều là của bọn họ.
Còn nàng ấy, chẳng còn gì cả.
3
Lần thứ ba gặp nàng ấy, cây trâm của nàng ấy đã chĩa vào cổ ta.
Ta hỏi nàng ấy có biết ta là ai không.
Nàng ấy chẳng nhớ ta là người cùng đi xuống thuyền với nàng, lại càng không nhớ hôm ấy trời đổ mưa, ta đã để một cây dù ngọc bên cạnh nàng.
Nàng ấy nói: “Ngươi không biết ta là ai, sao ta phải biết ngươi là ai? Đi!”
Ta thầm thấy buồn cười, ra hiệu cho ám vệ thu hồi đao kiếm.
Như ý nàng ấy muốn, ta đưa nàng đến cổng thành.
Nàng ấy nhảy khỏi xe ngựa, muốn chạy về phía Nam xa hơn.
Bóng dáng cô độc, chỉ một mình trên đường, chính là nàng.
Nhưng một con đại bàng bị gãy cánh, chỉ chạy được mười bước đã đổ máu.
Khi nghe tiếng bước chân phía sau, ta viện cớ đưa nàng về nhà, đến nơi nàng ở.
Nàng ấy chẳng có gì, nghèo túng không một vật đáng giá.
Phía sau nhà lại còn có kẻ đang ẩn nấp, muốn lấy mạng nàng.
Nàng ấy, thực không dễ dàng gì.
Ta lần đầu tiên trong đời cảm thấy thương xót cho một người không liên quan đến mình.
Ta nói là đi bốc thuốc cho nàng, nhưng trước tiên lại giết mấy kẻ kia đã.
Xác của chúng ta ném vào giường trong khách điếm của Hầu phủ Tiêu, sau đó ta mới trở về căn nhà nhỏ của nàng, mang theo một hộp thuốc trị sẹo.
Ta vốn không phải kẻ lương thiện, nhưng ta không đành lòng nhìn một người lương thiện như nàng lại rơi vào kết cục bi thảm.
Ngày ấy trên thuyền, nàng co ro ở góc, mơ màng ngây dại, còn ta đứng đầu thuyền nghe đủ mọi lời đồn thổi.
Người ta nói, khi Tiêu gia gặp nạn, chính ba lò bánh của nàng đã nuôi sống ba thế hệ trong gia đình đó.
Người ta nói, khi Tiêu gia được rửa oan, nàng vì xuất thân thấp kém mà không thể hòa nhập với giới quyền quý, sống rất khó khăn.
Người ta nói, nàng đã trao đi cả tấm chân tình, đổi lại chỉ là sự phản bội đau đớn.
Người ta nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ đọng lại một câu: nàng quá thuần khiết, thiện lành, nhưng thiếu đi sự toan tính.
Nàng đích thực là thiện lành. Thiện lành đến mức ta chỉ nhìn thấy vết thương trên tay nàng, để ý thấy vết nứt trên cây trâm của nàng, ta liền mang thuốc trị sẹo, sửa trâm cho nàng, thế mà nàng đã rơi nước mắt.
Đôi mắt tròn đen lay láy như cún con, liên tục rơi những giọt lệ trân châu, thật đáng thương.
Lúc ấy, ta mới chợt nhận ra, không phải là ta cho nàng quá nhiều, mà là nàng nhận được quá ít.
Cũng từ ngày đó, ta bắt đầu thương nàng.
Thương nàng đã cho đi bao nhiêu mà cuối cùng chẳng có gì cả.
Thương nàng đến mức ta ngồi trong trà lâu gần tiệm bánh của nàng, chỉ để nhìn nàng.
Nhìn nàng làm ăn khó khăn, vậy mà vẫn mang bánh nóng hổi cho kẻ ăn xin.
Nhìn nàng thân thể yếu đuối, vậy mà vẫn giúp hàng xóm nâng chậu gỗ đầy đậu hũ.
Nhìn nàng luôn giữ nụ cười khi đối mặt với những kẻ gây khó dễ, đối mặt với mọi chỉ trích, đối mặt với tất cả khổ đau của cuộc sống.
Nhìn nàng, chịu đựng biết bao cay đắng, bước qua con đường dài đến thế, lòng nhân từ của nàng bị giẫm đạp đến nhường ấy mà vẫn giữ được sự thuần thiện.
Nhìn nàng đạp lên mọi khó khăn mà sống, nở nụ cười kiên cường rực rỡ như bông hoa.
Ta mới chắc chắn rằng, nàng thực sự là một người tốt đẹp đến vậy.
Tốt đẹp đến nỗi trần thế dùng đau đớn để thử nàng, nàng lại đáp lại bằng tiếng hát.
Tốt đẹp đến mức khiến một kẻ tàn nhẫn như ta, người từng tay cầm đao kết liễu mạng sống, cũng trở nên mềm lòng, yêu thương một cái bánh.
4
Ngày đó, ta đang chơi cờ trong sân, đại ca nói: “Sợ là trời sắp mưa rồi.”
Đột nhiên, ta nghĩ đến nàng, nghĩ đến giỏ bánh của nàng chưa bao giờ có cái ô.
Ta bỏ ván cờ vừa dẫn trước, ôm lấy một chiếc ô, vội vã lao ra ngoài.
Khi ta đến trước tiệm bánh của nàng, nàng vừa khóa cửa, thì tiếng mưa rào ào ạt cũng vừa kịp rơi xuống.
Nàng bất lực thở dài, chuẩn bị dầm mưa về nhà, đằng sau nàng là ta, đang giương một chiếc ô đủ lớn để che gió chắn mưa cho nàng.
Ồ, ta không phải yêu bánh, ta là yêu cô nương làm bánh này.
Ta từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, phóng túng, không biết e dè, nhưng trong chuyện yêu nàng, ta lại thật cẩn trọng.
Nàng ấy đã chịu tổn thương quá lớn, đương nhiên sẽ “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Ta sợ rằng tình yêu của mình sẽ khiến nàng đau đớn, làm nàng bối rối.
Không giống như sự e ngại của ta, đại tẩu và mẫu thân ta quả là những người đáng sợ khi đã nhìn thấu mọi điều.
Hai người ấy đã đi một vòng quanh kinh thành, nghe từ miệng các phu nhân quyền quý câu chuyện về một Vệ Sơ Vũ – một người nhẫn nhịn thiện lương, dũng cảm mưu trí, được đại nho khen ngợi, được Thái hậu ban thưởng, là một mẫu mực của nữ tử lương thiện cứng cỏi mà thuần hậu trên đời.
Nhưng đồng thời, họ cũng biết rằng nàng đã từng kết hôn, từng mất con, thậm chí từng tổn thương thân thể.
Mẫu thân ta thở dài: “Nàng ấy thật đáng thương, chẳng bao giờ được ai yêu thương đúng nghĩa.”
Đại tẩu ta lau nước mắt: “Một mình uống thuốc để sảy thai, đau đớn biết bao, nàng ấy làm sao chịu nổi?”
Rồi hai đôi mắt giận dữ cùng nhìn chằm chằm vào ta: “Chẳng phải vì đệ/con vô dụng sao?!”
Ta ư?
Hai người họ yêu thương nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, một cách trắng trợn.
Ta chần chừ mãi không dám tiến lên, đại ca hỏi ta: “Đệ có bận tâm việc muội ấy từng gả người, hay ngại rằng muội ấy lớn hơn đệ vài tuổi?”
“Đệ sao có thể bận tâm đến những điều ấy? Đệ chỉ là…”
Ta chỉ là, sợ rằng nếu ta đến quá gần, nàng ấy sẽ càng chạy xa hơn.
“May mà đệ không phải là kẻ nông cạn. Mạnh gia, từ phụ thân đến ta, đều là những người chung tình. Đệ chớ làm mất mặt gia phong, đừng phụ lòng một cô nương tốt như thế.”
Đại ca cũng nói, nàng ấy là một cô nương tốt.
5
Sơ Vũ còn dũng cảm hơn ta tưởng.
Nàng ấy không chạy trốn, khi ta hốt hoảng mang vòng tay đến, nàng ấy chỉ ngần ngừ một chút rồi đeo vào tay: “Mắt nhìn cũng không tệ. Lần sau đừng sai người đến mua bánh nữa, các ngươi ăn không hết đâu.”
Ta cười, nàng ấy cũng cười.
Ta hỏi nàng ấy, có sợ không.
Nàng ấy nói: “Tình yêu đâu có cắn người. Ta đã yêu lầm một người, chẳng lẽ liền mất đi khả năng yêu và được yêu sao?”
“Nếu hắn thực sự có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, thì đúng là ta thua hoàn toàn rồi.”
Sự rộng lượng của nàng ấy đã thành toàn cho tình yêu của ta.
Sau đó, nàng ấy có nhắc đến lò bánh tổ truyền mà nàng để lại ở kinh thành.
Ta có cả vạn cách để đưa nó về Giang Nam, nhưng cuối cùng ta vẫn đích thân dẫn nàng ấy quay lại kinh thành một chuyến.