6
Ta là kẻ bụng dạ nhỏ nhen, nhất định phải trả thù đám người vô ơn phụ nghĩa đó.
Năm Sơ Vũ xuôi về Giang Nam, Tề Hoàn đã sai không ít người đến ám sát nàng ấy.
Ta ném thư cùng thủ cấp của bọn chúng lên giường của Tiêu Nhiễm, hắn chỉ đứng đó suốt một đêm, rồi quay về kinh thành.
Hắn nói với tùy tùng rằng, hắn sẽ trở lại để cưới Tề Hoàn đúng ngày đã định.
Hắn thật khiến ta thất vọng.
Vậy nên ta cho hắn biết rằng, đất Giang Nam này không phải là nơi mà Tiêu hầu cứ muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Hắn đã rời đi với cánh tay trái tàn phế.
Ta cũng khiến hắn nhớ kỹ, rằng đất của Giang Nam, hắn nhất định phải tránh xa.
Từ đó, không còn ai dám gây phiền phức cho Sơ Vũ nữa.
Ta dẫn nàng ấy trở lại kinh thành, bởi ta biết, nơi ấy, ngoài đám người bạc bẽo, vẫn còn có những người mà nàng nhớ thương.
Họ là những chủ mẫu đã vì nàng mà đứng lên, đòi lại công bằng cho nàng.
Họ đã gây náo loạn trong buổi tiệc đón gió của Tề Hoàn, đã buông lời mỉa mai trong hôn lễ của nàng ta, khiến Tiêu Nhiễm khó chịu.
Chỉ là để xả giận thay cho Sơ Vũ.
Mẫu thân ta nói, họ chính là những người phụ nữ đầy nghĩa khí, không thể đoạn tuyệt giao tình.
Sơ Vũ đã cùng phu nhân đại nho uống trà, gặp lại Thượng thư phu nhân, còn đi báo bình an với một vài phu nhân mà ta không nhớ tên.
Họ rất yêu mến nàng ấy.
Ai mà không thích nàng được cơ chứ?
Giờ đây, Tiêu gia cũng biết thế nào là yêu mến.
Nhưng thứ họ yêu, là một Sơ Vũ rực rỡ, đầy vẻ vang hiện tại, chứ không phải cô nương nghèo khổ từng đơn độc rời kinh thành để trở về Giang Nam năm xưa.
Đời này không có thuốc hối hận, nhưng lại có thuốc độc thấu ruột.
7
Tề Hoàn một lần nữa ra tay độc ác với Sơ Vũ.
Trong đêm ấy, ngọn lửa không thiêu đến nàng ấy, mà rơi xuống chính đại viện của Tiêu gia.
Không thể vì ngươi không thành công mà cho rằng ngươi chưa hề ra tay.
Vậy nên ta đã cầu xin Thánh thượng, trong lúc kết án Tề đại nhân, hãy đưa cả đứa con gái ngoan của ông ta cùng đi.
Gia đình, tất nhiên là phải chỉnh tề cùng nhau mới tốt.
Chứng cứ để hạ gục Tề gia là do ta thu thập.
Từ ngày Sơ Vũ gả cho ta, mọi uất ức của nàng, ta đều không cho phép tiếp tục tồn tại.
Vậy nên, Tiêu gia phải sụp đổ!
Sơ Vũ không hề hay biết gì về chuyện này.
Nàng ấy chỉ biết ôm lấy Vân Nhi, ngày qua ngày chờ đợi ta trở về.
Ngày Tiêu gia bị tịch thu gia sản, ta thật sự rất hả dạ.
Đó là những ngày tháng mà Sơ Vũ đã cùng bọn họ chịu đựng, những phúc lành mà Sơ Vũ không bao giờ được hưởng, Tiêu gia cũng nên trả lại hết.
Lần này, Tiêu gia không còn một Vệ gia nào khác để nương tựa, không mái nhà che đầu, không có chỗ dung thân, tiếng xấu muôn đời, ô nhục mãi mãi.
Kéo dài cuộc sống trong sự hối hận và cay đắng mãi mãi, có thể tưởng tượng ra những ngày tháng gian nan ấy sẽ như thế nào.
Ngày ta cùng Sơ Vũ về Giang Nam, Tiêu Lâm Nguyệt, gọi Sơ Vũ.
Ta biết nàng ta là do Sơ Vũ một tay nuôi lớn, vừa là muội muội, vừa như con gái.
Ta không ưa người Tiêu gia, nhưng nếu Sơ Vũ muốn cứu nàng ta, ta vẫn tôn trọng và ủng hộ.
Chỉ là, ta sẽ dùng mười hai phần sức lực để bảo vệ nàng ấy, không bao giờ để nàng ấy phải chịu đựng uất ức như trước nữa.
Nhưng Sơ Vũ không có ý định đó.
Ánh mắt nàng ấy sáng rực, kéo tay ta đặt lên bụng nàng ấy, giọng dịu dàng lại thêm phần nhẹ nhàng:
“Tẩu tẩu của ngươi vừa mới bị chặt đầu, thân xác còn đang ấm, chớ gọi lung tung?”
“Lạc Xuyên, chàng sắp làm cha rồi.”
8
Rất lâu sau, Thái tử đăng cơ, ta lại vào kinh một lần nữa.
Sơ Vũ không nỡ xa con gái, nên không theo ta.
Ta nhìn thấy Tiêu Nhiễm, hắn đang bán bánh nướng trên con phố xập xệ kia.
Nghe nói muội muội của hắn bị hủy dung chịu không nổi khổ cực, bán mình vào kỹ viện, trải qua mấy ngày sung sướng, rồi chết vì bệnh hoa liễu.
Xác nàng ta được gói trong một tấm chiếu rơm, vứt vào bãi tha ma là kết thúc.
Tiêu Nam Phong vẫn chưa từ bỏ dã tâm, một mình vào quân doanh, muốn lấy công lao chiến trường để khôi phục tiền đồ cho Hầu phủ.
Nhưng chung quy, hắn chỉ là chiếc gối thêu hoa, đẹp mắt mà vô dụng. Chưa đầy ba tháng đã trở thành kẻ tàn phế, bị ném trở về kinh thành.
Mẫu thân của Tiêu gia, kẻ luôn khinh thường người khác, đã hối hận không kịp, viết không biết bao nhiêu phong thư gửi cho Sơ Vũ, tất cả đều bị ta ném vào lửa thiêu sạch.
Sau đó, nghe nói bà ta bị những phu nhân quý tộc kinh thành trêu đùa, lừa mua về làm nô bộc.
Để giúp Sơ Vũ hả giận, và cũng để lấy lòng Thái tử, bọn họ bày đủ mọi trò nhục nhã bà ta.
Còn Tiêu Nhiễm, hắn cầm chút bạc bồi thường, mở một tiệm bánh, dùng kỹ nghệ của Sơ Vũ để nuôi hai đứa con phế của mình.
Khi ta cưỡi ngựa ngang qua, nhìn thoáng một cái, liền thấy ngay bánh của hắn kém xa bánh của Sơ Vũ không chỉ một chút.
Nhìn thấy ta, hắn rõ ràng ngây người.
Kể từ sau khi thành thân cùng Sơ Vũ, ta thay đổi hoàn toàn phong thái cũ, trở nên nghiêm chỉnh, hết lòng phấn đấu, được đại nho khen ngợi là kẻ “đại khí vãn thành”, đáng để dạy dỗ.
Hắn ghen tị với ta, một cách lộ liễu và chẳng hề che giấu.
Hắn ghen tị với bộ y phục ta mặc trên người, từng đường kim mũi chỉ đều do Sơ Vũ tự tay thêu, chứa chan tình yêu của hiền thê.
Hắn từng có điều đó, nhưng hắn lại đánh mất.
Trước mặt hắn, ta ra sức khoe khoang.
Kiểu sỉ nhục và đè nén này khiến ta thấy hả dạ hơn là giết hắn.
Hắn phải sống trong ân hận, không thể đạt được gì, mãi mãi không toại nguyện, mới là sự báo ứng của hắn, là sự trả giá mà ta dành cho hắn.
Còn Sơ Vũ của ta, nàng chưa bao giờ để tâm đến điều đó.
Nàng, từ bản thân, đã là một người rất tốt, rất tốt rồi.
End