Năm thứ sáu gả cho Tiêu Nhiễm, ta cuối cùng cũng có thai.
Nhưng hắn lại đón bạch nguyệt quang về.
Bạch nguyệt quang chỉ nói một câu “Tiêu Nhiễm, chàng còn nhận ra thiếp, nhận ra hôn ước của chúng ta không?”, Tiêu Nhiễm liền muốn nhường cho nàng ta vị trí chính thất.
Mẹ chồng mà ta đã chăm suốt sáu năm, cũng bảo ta nên biết đủ và biết hài lòng.
Tiểu cô ta nuôi dưỡng từ nhỏ lại chê ta là con gái thương nhân, không xứng với gia môn của huynh trưởng muội ấy.
Ngay cả đứa đệ đệ mà ta đã liều mạng cứu cũng nói rằng ta bốn năm không có con, có bỏ ta cũng chẳng phải chuyện lạ.
Ta hỏi Tiêu Nhiễm: “Chàng cũng nghĩ vậy sao?”
Sự im lặng của hắn khiến tim ta đau nhói.
Ta để lại một lá thư hòa ly, mang theo một gói thuốc p h á t h a i và rời đi.
Ba năm sau, ta ngồi trên xe ngựa cùng phu quân, lướt qua Tiêu gia đã bị tịch thu tài sản.
Có người lớn tiếng gọi ta là “Tẩu tẩu.”
Ta không quay đầu lại: “Tẩu tẩu của ngươi vừa mới bị c h ặ t đ ầ u, thân xác còn đang ấm, chớ gọi lung tung?”
1
Tháng Bảy nóng bức, ta bận rộn trong bếp nhỏ cả nửa ngày, xách hai hộp đồ ăn, vội vã đến viện của Tiêu Lâm Nguyệt.
Tiểu cô Tiêu Lâm Nguyệt sợ nóng, nhưng cơ thể yếu không thể dùng đá lạnh, ta nấu một bát chè đậu xanh cùng bánh đậu đỏ tự tay ta làm, giúp muội ấy giải nhiệt và thoả mãn cơn thèm ăn.
Muội ấy vừa thèm ăn vừa kén chọn, bánh người khác làm muội ấy chỉ cắn một miếng rồi nhổ ra “phì phì.”
Nhưng bánh ta làm, bất kể là gì, muội ấy đều ăn hết sạch.
Năm ta đính hôn với huynh trưởng của muội ấy, muội ấy chỉ mới ba tuổi, vì gia đình gặp nạn mà muội ấy đói đến nỗi chỉ còn da bọc xương, tiếng khóc như tiếng mèo con.
Chính là ta từng thìa từng thìa canh gà, nấu cháo, kiên trì đút cho muội ấy ăn.
Những năm qua, ta không có con nên luôn coi Tiêu Lâm Nguyệt như con gái mà nuôi dưỡng, Lâm Nguyệt cũng luôn bám lấy ta.
Chỉ là giờ muội ấy đã lớn, bận học và phải giữ lễ nghi, nên đã lâu không đến viện của ta.
Khi ta mang món muội ấy yêu thích, mồ hôi đầy đầu đến viện của Tiêu Lâm Nguyệt, mới phát hiện muội ấy đáng lẽ đang luyện chữ đã không có ở đó.
Bất đắc dĩ, ta lại xách hộp đồ ăn, vội vàng đến viện của Tiêu Thanh Phong, đệ đệ của phu quân ta.
Tiêu Nam Phong và Tiêu Lâm Nguyệt là huynh muội song sinh, đang trong giai đoạn học văn luyện võ.
Nó thích ăn chè đậu xanh có thêm đường, nhưng phải kèm bánh dầu vị tiêu muối.
Bánh này phải ăn khi nóng, vỏ ngoài giòn thơm vị mè, cắn một miếng thì giòn bên ngoài mềm bên trong, hương dầu lan toả.
Ăn nhiều thì ngấy, nên cần có chè đậu xanh mát lạnh kèm theo.
Chè đậu xanh trông có vẻ đơn giản nhưng phải nấu nhỏ lửa hai tiếng.
Nó hiểu lễ nghĩa, mỗi lần gặp ta đều chắp tay cúi chào, hỏi han sức khoẻ của ta.
Người ta cười nó vì tỏ ra cung kính trước một cô nương thương nhân.
Nó liền đỏ mặt phản bác ngay: “Trưởng tẩu như phụ mẫu, huống chi tẩu tẩu của ta còn có ơn dưỡng dục đối với ta và muội muội, đâu phải kẻ thích nịnh nọt như các ngươi có thể hiểu được tình nghĩa?”
Hoàng hôn đỏ rực chiếu lên gương mặt trẻ trung của cậu, nhuộm một ánh sáng rực rỡ.
Quay đầu lại, nó thấy ta đang đứng bối rối ngoài hành lang, liền mỉm cười đón ta: “Nam Phong nhất định sẽ cố gắng học hành, chờ ngày thi đỗ, xin cho tẩu một chức cao, để đánh vào mặt bọn họ thật đau.”
Chức cao thấp ta không màng, điều ta quan tâm là Tiêu Nam Phong mà ta đã khâu hơn trăm cái túi lọc gió cho, gửi vào trường để học hành, không làm ta thất vọng.
2
Khi ta mồ hôi nhễ nhại chạy đến viện của Tiêu Thanh Phong, vẫn không thấy bóng người nào.
Thị tùng của Tiêu Nam Phong nói với ta, tiểu thư và thiếu gia đều đã đến viện của lão phu nhân.
Mẹ chồng?
Từ khi sinh cặp song sinh tiểu thư và tiểu thiếu gia, thân thể của bà không được tốt.
Những năm trước, Hầu phủ gặp nạn, Hầu gia chết trong ngục, bà cũng một cơn bệnh không dậy nổi, thường xuyên phải ta hầu hạ bên giường, đã sớm ở ẩn không hỏi chuyện đời.
Cả đôi con cái, cũng đều do ta chăm sóc lớn lên.
Chẳng lẽ, thân thể bà lại không tốt?
Bước chân ta nhanh hơn, chẳng quản cái nắng gay gắt, vội vã chạy đến viện của mẹ chồng.
Dù có giẫm lên xiêm y mà trẹo chân, ta cũng không để ý.
Cách một cánh cửa nặng nề, nghe thấy bên trong không kìm được tiếng cười, ta thở phào nhẹ nhõm, định đẩy cửa, bỗng nghe thấy một giọng nữ thanh thoát.
“Tiêu Nhiễm, chàng còn nhận ra thiếp, nhận ra hôn ước của chúng ta không?”
Tiếng cười đột ngột dừng lại, tay ta đang định đẩy cửa cũng cứng đờ.
Tiêu Nhiễm là phu quân của ta, tháng trước hắn có chuyến đi đến Mạc Bắc, đáng lẽ mười ngày trước đã trở về, nhưng lại kéo dài đến hôm nay.
Nhưng hắn hồi phủ, không báo cho ta, cũng không ai nguyện ý báo cho ta.
Hóa ra là mang về một nữ nhân.
Nghe giọng nói ấy, ta liền là bạch nguyệt quang của hắn, Tề Hoàn.
Ta sờ sờ cái bụng vẫn chưa nhô lên của mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Người ta nói vật không thể có từ thuở niên thiếu sẽ vướng bận cả đời, vậy người đã lỡ mất từ thời niên thiếu thì sao?
Tiếng ve râm ran, tim ta đập như trống giục, muốn nghe xem kết quả thế nào.
Một lúc lâu, Tiêu Nhiễm trầm giọng đáp: “Ngàn dặm xa xôi đón nàng về kinh, tự nhiên là phải có lời giải thích cho nàng.”
Hắn nhận hôn ước với nàng ta, cũng muốn cho nàng ta một lời giải thích.
Vậy còn ta?
Cánh cửa nhẵn bóng như mọc gai, đâm thẳng vào tim ta, âm ỉ mà đau nhức.
Một lúc sau, Tiêu Lâm Nguyệt non nớt cất lời: “Vậy còn Tẩu Tẩu Sơ Vũ thì sao?”
Tiêu Nhiễm không trả lời.
Mẹ chồng lạnh giọng đáp: “Người định hôn ước với huynh trưởng con vốn là Tề Hoàn. Nếu nó nguyện ý, thì làm một tiểu thiếp.”
“Không thể ủy khuất Tề Hoàn, chuyện này đừng nhắc lại nữa, cứ thế mà định.”
Tiêu Nhiễm vẫn không lên tiếng.
Đôi khi, sự im lặng thật đáng sợ.
Im lặng là ngầm đồng ý.
Giỏ đồ trong tay có chút chạm nhọn, đâm vào tim, tựa như lan đến tứ chi trăm mạch, làm cho ta đau đớn bối rối.
“Tề Hoàn tỷ tỷ tài học xuất chúng, xuất thân từ thế gia, mới là xứng đôi vừa lứa với huynh trưởng, là đôi tuyệt phối. Lâm Nguyệt, nay muội đã lớn, cũng nên hiểu, lòng nhân từ của nữ nhân vô dụng, chỉ tổ liên lụy gia tộc, không có lợi ích gì.”
Lòng nhân từ liên lụy gia tộc?
Tiêu Nam Phong là đang trách ta tháng trước trên đường đi gặp Đại Nho Chu tiên sinh, không thể không cứu đứa trẻ bên đường, mà lỡ giờ gặp Chu phủ.
Những học vấn nó chuẩn bị đầy bụng, vốn định thể hiện trước mặt mọi người, cuối cùng đều đè nén trong bụng, thành một ngày trầm mặc.
Dù ta đã nghĩ đủ cách vì nó, dùng chút ân tình nhỏ mà cầu được gặp Chu phu nhân, nhưng vẫn để lại oán trách.
Thì ra bao năm tâm huyết, cũng không bằng một lần sơ sót.
Lời của Tiêu Nam Phong như một chậu nước đá lạnh, đổ ào xuống, làm cho bao năm cố gắng của ta như một trò cười.
Thân thể lạnh lẽo, lòng cũng lạnh.
“Cạch~”
Cánh cửa bị ta đẩy ra đột ngột.
“Sơ Vũ?”
3
Sự hoảng sợ thoáng qua trên mặt mọi người.
Tiêu Nhiễm đột nhiên kéo giãn khoảng cách với Tề Hoàn, đôi mắt lạnh lùng rơi lên người ta.
“Sao nàng lại đến đây?!”
Tề Hoàn sắc mặt cứng lại, nhưng vẫn giữ được phong thái, khóe môi đỏ như son khẽ cong: “Vị này chính là… tỷ tỷ.”
Hai chữ “tỷ tỷ” dường như đang sôi lên, có chút khó nói, khi nàng nói ra thì khẽ thu người lại.
Tề Hoàn thật sự rất đẹp, dù đã qua một lần gả chồng, nhưng trong sự chiều chuộng của gia đình vẫn giống như thiếu nữ đôi tám, ánh mắt chứa đựng sự ngây thơ không hợp với tuổi.
Đó là thứ mà ta đã đánh mất khi một mình nổi lửa nấu món bánh đầu tiên.
“Tỷ tỷ đến đây lâu chưa? Sắc mặt sao lại nhợt nhạt thế?”
“Có chuyện gì không vui sao?”
Nàng ta biết ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nên nở nụ cười với chút khiêu khích nhạt nhòa.
Ta không thích nàng ta, từ trước đến nay đã không thích.
“Ta là độc nữ của Vệ gia, không có tỷ muội gì cả.”
“Sơ Vũ!”
Tiêu Nhiễm chắn trước mặt Tề Hoàn, vô thức cao giọng trách mắng ta, như thể ta đã làm điều gì kinh khủng, làm tổn thương tâm can của hắn.
Hắn đứng đó, thân hình cao lớn, bóng tối bao trùm lên ta, giống như hình ảnh đêm đó ta ngắm nhìn hắn từ hành lang.
Nhưng từ đôi mày chau lại của hắn, ta cảm thấy một sự xa cách và xa lạ vô cùng.
Hắn dịu giọng, tiến lại gần ta: “Sơ Vũ, đừng vô lý.”
Hắn tiến một bước, ta lùi ba bước.
Tề Hoàn nắm lấy tay hắn hụt, đứng ngây ra, mắt đỏ hoe.
“Tỷ tỷ không thích thiếp, thiếp đi là được, tuyệt đối không dám làm sứt mẻ tình cảm phu thê của hai người.”
Mẹ chồng thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay Tề Hoàn, lạnh lùng châm chọc ta: “Ngươi đã nghe thấy rồi, ta cũng không giấu. Gả cho Tiêu Nhiễm, nếu không phải ngươi thừa cơ, vốn không xứng đáng.”
“Đã làm chủ mẫu Hầu phủ nhiều năm, nên biết đủ rồi.”
“Tề Hoàn không giống ngươi, con bé xuất thân danh gia, vốn là vị hôn thê của Tiêu Nhiễm, nay chỉ là nối lại duyên xưa sau bao khổ cực.”
Bà ta tỏ ra cao ngạo nâng niu Tề Hoàn, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi nằm trên đống rơm năm ấy, yếu ớt đến nỗi phải để ta cõng về viện nhỏ.
Lúc đó bà ta lệ rưng rưng, uống bát canh ấm của ta, nắm tay ta khen là cô nương tốt hiếm có.
Từ đó đến nay, bà ta bệnh liệt giường, đôi con cái cũng đều do ta chăm sóc.
Trong ngoài đều do ta lo liệu, ta hết lòng tận tâm.
Chưa bao giờ có chút toan tính cá nhân, cũng chưa từng nghĩ rằng đến giờ lại không xứng đáng.