Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo - Hoàn Chương 7: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

Chương 7: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

4:05 chiều – 04/06/2024

Sau đó, ta không biết gì nữa.

Khi ta bị nước lạnh hắt vào người tỉnh dậy, đã là nửa đêm, dưới ánh trăng, ta quan sát xung quanh và nhận ra đây là ngôi nhà cũ của gia đình ta.

Trước khi cha ta thăng chức, cả gia đình chúng ta sống ở đây, nên ta rất quen thuộc.

Hơn nữa, kiếp trước tỷ tỷ ta cũng đã cùng ta chết ở đây.

Thẩm Thanh đứng trước mặt ta, cười lạnh lùng, “Kiếp này không tính, chúng ta làm lại.”

“Vẫn còn muốn làm lại sao?” ta dựa vào ghế, liếc nhìn tỷ ấy, “Làm lại lần nữa, tỷ định chọn ai?”

Tỷ ấy cúi xuống gần ta, ánh mắt đầy điên loạn, “Cố Duyên Chi! Ngươi chẳng phải dựa vào ký ức kiếp trước để giúp hắn, khiến hắn nhìn ngươi khác đi sao, vậy ta cũng có thể.”

“Cố Duyên Chi rồi cũng sẽ thích ta, cũng sẽ đối tốt với ta.”

Ta cười, “Nếu như vẫn không được, thì tỷ định tái sinh bao nhiêu lần nữa? Hoặc nói, tỷ có chắc ông trời sẽ cho tỷ cơ hội thứ ba không?”

“Tỷ có biết sự khác biệt giữa hai chúng ta là gì không?”

Thẩm Thanh nheo mắt nhìn ta, ánh mắt đầy sát ý, ta nói từng chữ một, “Đó là dù cho tỷ có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa, từ đầu tới cuối cũng chỉ vì bản thân, tranh giành Cố Duyên Chi hoặc Ôn Thanh Hà, tỷ đều vì bản thân tỷ.”

“Không vì bản thân thì vì ngươi chắc!” Tỷ ấy thổi sáng que diêm, “Chết đi, ta sẽ làm lại, ta sẽ làm lại, ta sẽ làm lại.”

Tỷ ấy liên tục lặp lại, ném que diêm vào đống cỏ đã tẩm dầu.

Ta nhắm mắt lại, nếu hôm nay thực sự chết, ta cũng không có gì hối tiếc, ta đã báo ân Cố Duyên Chi, hắ nhất định sẽ tiếp tục chăm sóc cha mẹ và huynh trưởng của ta.

Ngọn lửa bùng lên, Thẩm Thanh đột nhiên sợ hãi, tỷ ấy chạy ra ngoài, la lên, “Tại sao ta phải chết, ngươi chết rồi ta sẽ thay thế ngươi, ta không cần chết, ta không cần chết.”

Nói rồi tỷ ấy chạy lao tới cửa, bỗng đột nhiên lùi lại, từng bước từng bước lùi lại, “Tướng, tướng quân!”

“Tướng quân, huynh đến cứu ta đúng không? Ta biết huynh nhất định đã nhớ ra kiếp trước, huynh nhất định có tình cảm với ta.”

Cố Duyên Chi lạnh lùng liếc nhìn tỷ ấy, quay người bước đến trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời quên mất lời định nói.

Hắn bế ta lên, đi ra ngoài, lửa đã cháy đến mái nhà, ngôi nhà sụp đổ, Thẩm Thanh ở bên trong kêu cứu, giọng dần yếu đi.

“Tướng quân.” ta nhìn Cố Duyên Chi, như trong mơ, không biết giấc mơ kiếp trước là thật hay hiện tại là thật.

“Ừ.” Hắn gật đầu, “Nàng có bị thương không?”

Ta lắc đầu, nhưng ngay sau đó vẫn ngất trong vòng tay hắn.

Khi tỉnh lại, Cố Duyên Chi đang ngồi bên giường ta, ánh đèn mờ ảo, hắn tựa vào ghế, tay nghịch món trang sức mà ta tặng.

Thấy ta tỉnh, hắn khàn giọng hỏi, “Khát không, muốn uống nước không?”

“Có.” ta gật đầu.

Cố Duyên Chi đỡ ta ngồi dậy uống nước, rồi để ta dựa vào đầu giường, khẽ nói, “Đại phu đã khám cho nàng, vết thương không nặng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi.”

“Tướng quân làm sao biết bọn ta ở đó?” ta hỏi hắn.

“Đoán thôi.” Hắn nói nhẹ, tay vuốt tóc ta, “Việc ở Giang Nam xong rồi à?”

Ta gật đầu.

“Tiếp theo còn bận gì nữa? Dự định đi Tây Bắc thăm cha mẹ nàng?”

Ta lại gật đầu.

“Vậy ta đi cùng nàng, ta cũng muốn bái kiến họ.” Hắn trầm giọng nói.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, đang định mở miệng thì Đái Tư Đồ đẩy cửa bước vào, “Dung Dung, cô sao rồi? Tất cả là tại ta sơ ý, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này.”

“Không trách ngài, tỷ tỷ ta muốn tìm ta phát điên sẽ không bỏ qua cơ hội đâu.”

Đái Tư Đồ ngồi bên giường, nhìn ta rồi lại nhìn Cố Duyên Chi, “Duyên Chi vừa nói gì, muốn đi Tây Bắc, bán tử bái kiến nhạc phụ à?”

“Đừng nói bậy.” ta lườm Đái Tư Đồ, hắn thật là không biết giữ miệng mà.

“Ừ.” Cố Duyên Chi nhìn ta, khẽ nói, “ta không chỉ bái kiến, mà còn muốn chính thức thỉnh hôn sự với Thẩm đại nhân.”

Mặt ta nóng bừng lên.

“Xem ra ta thực sự sắp được uống rượu mừng rồi, ta phải nghĩ xem tặng quà gì đây.” Đái Tư Đồ mặt đầy vẻ mờ ám rồi chạy ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng chùng xuống, ta không biết nói gì, Cố Duyên Chi khẽ ho, hỏi ta, “Hay là… tháng sau đi?”

“Hả?”

“Tháng sau xin cưới, nàng thấy được không?”

Ta quay đầu không nhìn hắn, tim đập thình thịch, hắn nắm tay ta, “Thời gian qua ta đã chuẩn bị nhiều thứ, đợi khi nàng khỏe lại, nàng xem có hài lòng không.”

“Chuẩn bị gì?” ta ngạc nhiên nhìn hắn.

“Chuyện thành thân, và lễ vật bái kiến cha mẹ nàng.” Hắn khẽ nói.

“Đã chuẩn bị lâu rồi á? Từ khi nào thế?”

Ánh mắt hắn lấp lánh, nắm tay ta không buông, tai cũng dần đỏ lên.

Lâu sau, hắn khẽ nói, “Lâu rồi.” Ngừng một lúc, hắn lại hỏi, “Nàng… có muốn xem không?”

Ta cười khúc khích.

Xem chứ, đương nhiên là phải xem rồi. Chuyện thành thân lớn như vậy, ta phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

【Phiên ngoại của Cố Duyên Chi】

Ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, từ khi biết nhận thức thì chỉ có tỷ tỷ ở bên cạnh, tỷ ấy vì để ta sống sót đã chịu rất nhiều khổ cực, tính cách cũng không tránh khỏi thẳng thắn hơn các cô nướng nhà khác.

Nếu tỷ ấy chỉ là nữ nhân bình thường thì không sao, nhưng tỷ ấy lại vào cung, trở thành phi tần, vì vậy tính cách đó liền trở thành nhược điểm.

Sau khi tỷ ấy vào cung, ta cố gắng học võ học văn, muốn thật nhanh chóng trở thành người có thể giúp tỷ tỷ.

Đợi đến khi ta thành công rồi, tỷ tỷ ta trong hậu cung cũng đã chịu rất nhiều đau khổ.

Đôi khi ta nghĩ tỷ ấy bị giam trong lãnh cung lại là điều tốt, với tính cách ấy, có khi ở trong lãnh cung ngược lại lại sống lâu hơn.

Vì vậy, khi thánh thượng giáng ta, ta cũng không làm gì để cứu tỷ tỷ, như vậy là tốt rồi, ta và tỷ đều có thể sống.

Nhưng chuyện của tỷ ấy đã liên lụy đến Thẩm Chi Hào đại nhân.

Ta đến giáo phường cũng vì bản thân cảm thấy áy náy.

Thẩm Chi Hào làm quan chính trực, làm người thanh liêm, chỉ là quá cương trực, nên không tránh khỏi bị người ghen ghét, vì đấu đá trong hậu cung, có người đã dính líu đến ông, bịa đặt tội danh, rồi nhiều người đổ thêm dầu vào lửa, ông từ quan tam phẩm trở thành tù nhân.

Ta âm thầm lo liệu mọi chuyện, cũng sắp xếp cho tất cả nữ quyến bị bán làm nô tỳ của phủ Thẩm, chỉ có hai vị tiểu thư nhà họ Thẩm kia bị nhiều người để ý, ta chỉ có thể chọn một.

Bất kể ai theo ta cũng được, suốt quãng đời còn lại, ta nhất định sẽ che chở cô ấy, cho đến khi cô ấy muốn rời đi.

Sau khi ta đến, Thẩm đại tiểu thư dường như không muốn được ta mua, cô ấy đẩy Thẩm Dung cho ta, nên ta để nàng ấy theo ta.

Hôm đó khi rời khỏi giáo phường, nàng ấy đi theo ta từ xa, ta nghĩ Thẩm Dung sẽ khóc hoặc sợ hãi, nhưng nàng đi rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra thấp hèn, dường như đã chắc chắn về tương lai.

Điều này rất thú vị.

Nàng ấy rất bướng bỉnh, ngày đầu tiên vào phủ đã đánh nhau với người khác, một mình đấu với bảy người, còn đánh rất dữ dội, điều này làm ta nhớ đến tỷ tỷ ta, từ nhỏ tỷ ấy đã như vậy, ngay cả khi vào cung, không vừa ý là động thủ.

Vì vậy ta đã phạt Thẩm Dung, để nàng ấy có thể nhớ rằng động thủ không phải là cách đáng khen.

Vốn dĩ ta nghĩ nàng ấy đã nhận bài học từ chuyện đó, sau này sẽ yên tĩnh hơn, không ngờ Thẩm Dung lại giả trang nam nhân đi gặp lão Lư, vừa nhìn thấy nàng ấy lần đầu, ta đã biết đó là Thẩm Dung.

Nàng ấy lại còn giả vờ, báo với ta bằng một cái tên nam nhân.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tài đánh cờ của nàng ấy không tệ, tài nấu nướng cũng rất tốt.

Lần ta vạch trần lời nói dối, khi nàng ấy nhìn ta với vẻ kinh ngạc, ta chợt nhớ đến biểu cảm giả vờ điềm tĩnh ngày đầu tiên, sự tương phản rất lớn, bỗng nhiên thấy rất buồn cười.

Ta nói, không cần tốn công vào ta, ta không muốn kết hôn cũng không muốn liên lụy đến ai.

Ngay cả sinh tử của bản thân ta còn không thể kiểm soát, làm sao có thể lập thê sinh con mà hại họ được.

Nhưng nàng ấy không nản chí, ngày nào cũng mang canh cho ta, còn hẹn ta hai năm. ta không quan tâm, nàng ấy muốn ở lại thì ở lại, hơn nữa, canh nàng ấy nấu cũng rất ngon.

Nhưng điều kỳ lạ là, sau ngày đó Thẩm Dung dường như đã đạt được mục đích, không mang canh nữa, ta lại không tiện hỏi tại sao nàng ấy không mang canh, nên đi lại mấy lần ngoài sân nàng ấy, nhưng nàng ấy dường như cũng không để ý.

Thôi, không có canh uống cũng không phải không có cơm ăn.

Nhưng tối đó nàng ấy lại đến, như mấy ngày trước, cười tươi nịnh nọt ta, ta có chút giận, nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng ấy lại không giận nổi nữa.

Thôi, tính toán với nàng ấy làm gì.

Hôm đó Vương phu nhân gửi thiệp mời, trước đây ta luôn từ chối, nhưng lần này không biết tại sao, ta rất muốn Thẩm Dung đi.

Nàng ấy là Thẩm nhị tiểu thư, xuất thân thư hương, chỉ vì bị người khác hãm hại mà thành ra thế này, nên ta muốn nàng ấy xuất hiện trước mọi người, cho tất cả mọi người biết, cho dù là tội thần, nàng ấy vẫn sống rất tốt.

Nhưng nàng ấy dường như không để ý, chỉ chăm chăm nói chuyện với Dương phu nhân, sau này ta mới biết, nàng ấy làm vậy là vì ta.

Thẩm Dung nói nàng ấy thích gà trĩ, muốn ta mang về cho nàng ấy một con. Hôm đó không hiểu sao, ta săn được rất nhiều thú nhưng không thấy gà trĩ, cuối cùng phải đổi hai con hươu để lấy một con gà sống.

Ta hớn hở mang gà trĩ về, như một cậu nhóc, rất mong chờ nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy.

Khi Thẩm Dung chạy về phía ta, trong một khắc ta đã nghĩ nàng ấy sẽ ôm ta, không ngờ nàng ấy chỉ chú ý đến con gà trĩ.

Thẩm Dung khen ngợi con gà trĩ, rồi bảo Lưu Vũ đem gà nấu lên.

Sau này, mỗi lần nàng ấy nói thích ta hay khen ta, ta đều nhớ đến con gà đó.

Lần ta được phục chức, Thẩm Dung nấu một bàn đầy món ăn, trông còn vui hơn cả ta, còn hớn hở nói ta là tướng quân của nàng ấy.

Tướng quân của nàng ấy.

Hôm đó ta uống say, hôm sau âm thầm bảo Lưu Vũ chuẩn bị chuyện hôn sự.

Ngày Đái Tư Đồ xuất hiện, hai người bọn họ rất hợp nhau, nụ cười trên mặt nàng ấy còn xuất hiện nhiều hơn khi ở bên ta.

Ta liền nhìn Đái Tư Đồ không vừa mắt.

Thẩm Dung thậm chí còn đề nghị dọn ra ngoài, ta biết, là tỷ tỷ của ta bảo nàng ấy dọn chỉ là thuận nước đẩy thuyền, thực ra chính nàng ấy cũng đã có dự định dọn rồi.

Đến lúc này ta mới bắt đầu hối hận, lúc trước không nên nói những lời như không động lòng, không cưới thê…

Ta thực sự không biết mở lời thế nào, ngày đêm không yên, lời ngay trên môi, lại không nói ra được.

Thẩm Dung đi Giang Nam, ta phái người bảo vệ nàng ấy, liên tục báo tin cho ta, nàng ấy đi chơi rất vui, ta tuy muốn gặp nàng nhưng biết nàng ấy vui, ta lại nghĩ không nên ích kỷ. Cuộc đời nữ nhân vốn đã đầy khổ cực,Thẩm Dung có được cơ hội và trải nghiệm thế này là rất hiếm.

Hôm đó ta tính đúng thời gian, biết nàng ấy đã xuống thuyền ở bến tàu, nhưng ta đã đợi rất lâu vẫn không thấy tin tức, sau này mới biết, nàng ấy đã mất tích.

Ta tìm kiếm khắp nơi, lật tung cả trong lẫn ngoài kinh thành, cho đến khi có người báo tin, phát hiện dấu vết của họ ở ngôi nhà cũ của Thẩm gia.

May mà nàng ấy không sao.

Nhưng, Thẩm Thanh luôn nói chuyện về kiếp trước kiếp này, đêm đó sau vụ cháy lớn, nàng ấy thoi thóp, kể lại toàn bộ sự việc.

Thẩm Thanh nói tỷ muội hai người bọn họ đều có kiếp trước kiếp này, và kiếp trước, ta mang Thẩm Thanh đi, Thẩm Dung gả cho Ôn Thanh Hà.

Thẩm Thanh nói kiếp trước ta thích cô ấy, cưng chiều cô ấy, ta không tin.

Dù ta không biết gì về kiếp trước, cũng không thể thích cô ấy.

Nhưng trong lòng ta vẫn thấy khó chịu, đặc biệt đến nhà lao một chuyến, nhìn Ôn Thanh Hà nửa sống nửa chết ngồi dựa vào tường, nhưng khuôn mặt không tệ, chính người này, kiếp trước lại là phu quân của Thẩm Dung.

Hắn bị kết án tử hình, ta giữ lại mạng hắn cũng để có người chăm sóc Thẩm Thanh, chỉ cần ta còn sống, họ sẽ không thể chết được.

Lấy Thẩm Dung, Ôn Thanh Hà cũng xứng sao?!