Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo - Hoàn Chương 6: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

Chương 6: Trọng sinh tỷ tỷ đẩy ta cho một thư sinh nghèo

4:05 chiều – 04/06/2024

Khuôn mặt này, ngay cả ta nhìn cũng mê mẩn.

Cũng đúng, có người đệ đệ tuấn tú, xuất sắc như Cố Duyên Chi, tỷ tỷ như bà ấy làm sao thua kém được.

Trang phi nói chuyện với ta rất thẳng thắn, tốc độ cũng nhanh, “Bổn cung muốn tìm cho Duyên Chi một người thê tử môn đăng hộ đối, cô không danh không phận ở trong nhà đệ ấy, không thích hợp.”

“Thế này đi, bổn cung cho cô ba ngày, cô rời khỏi phủ tướng quân, trước khi Duyên Chi kết hôn, tuyệt đối không được qua lại với đệ ấy, tránh ảnh hưởng hôn sự của đệ ấy. Nếu cô đồng ý, bổn cung sẽ nể cô ba phần, nếu không đồng ý, bổn cung cũng có đủ cách để qxử lý cô.”

Bà ta đặt mạnh chén trà xuống, ánh mắt sắc bén nhìn ta.

“Nếu cô thích đệ ấy, không buông bỏ được, bổn cung cũng không phải không cho cô đường để lựa chọn. Cô chờ ba đến năm năm sau, khi con trai chính thất trưởng thành, bổn cung sẽ làm chủ, nâng cô làm thiếp của đệ ấy.”

“Sao? Cô nói gì đi chứ, như một quả bầu không miệng vậy.” Trang phi nhíu mày nói.

Ta biết nói gì bây giờ, đành chỉ có thể đáp ứng.

“Dân nữ không dám trái lệnh nương nương, nhưng rời phủ tướng quân, dân nữ cần chờ tướng quân về, báo cáo với ngài ấy mới ổn thỏa.” ta đứng lên đáp.

Bà ta vẫy tay, “Cô đi đi, đệ ấy sẽ không luyến tiếc cô đâu. Đệ đệ ta ta hiểu rõ nhất, đệ ấy từ nhỏ đã lạnh lùng, càng không có tình cảm với ai.”

“Cô cũng đừng hy vọng gì, hai người thân phận khác nhau, đệ ấy cũng không thích cô đâu.”

Ta vẫn đáp ứng.

Trang phi nói xong liền cho người tiễn ta đi.

Về phủ tướng quân, Đái Tư Đồ vẫn ở đó, gấp gáp hỏi ta đã nói chuyện gì với Trang phi.

Ta kể lại lời của Trang phi, ngài ta cười như mếu, “Bà ấy vẫn không thay đổi, thẳng thắn như vậy.”

Ta dừng lại nhìn, ngài ấy gãi đầu, có chút lúng túng, “Từ nhỏ ta đã thích bà ấy, thấy bà ấy vừa đẹp vừa giỏi. Sau này lớn lên, mơ ước muốn cưới bà ấy.”

Đái Tư Đồ thở dài, “Nhưng, trời trêu đời người, có người muốn lấy lòng thánh thượng, đã đưa bà ấy năm ngàn lượng để vào cung, bà ấy không nghĩ gì, đã đưa cả năm ngàn lượng cho Duyên Chi, rồi ngay ngày đó đi luôn theo người ta.”

“Bao nhiêu năm qua, ta luôn muốn nói lời tạm biệt với bà ấy, mỗi lần trong mơ đều đuổi theo gọi lớn, hỏi tại sao khi đi không hề nói lời từ biệt nào, bao nhiêu năm qua, liệu bà ấy có nhớ đến ta lần nào không.”

Tình cảm từ thời thiếu niên lại trở thành chấp niệm của ngài ấy, ta cũng thở dài một tiếng,

“Ta nghĩ đối với bà ấy, tình yêu không quan trọng bằng một cái bánh bao. Ngài từ nhỏ không lo ăn mặc, bà ấy còn nhỏ đã phải lo cho hai người, không có tâm trí để trải nghiệm thứ tình cảm đôi lứa ấy.”

Đái Tư Đồ ngẩng đầu nhìn trời, một lúc sau lau nước mắt, ngậm ngùi nói, “Cô nói đúng, những năm qua là ta đã quá cố chấp, gặp lại bà ấy thì sao, không nói bà ấy có nhớ ta không, dù có nhớ thì sao chứ, cũng chẳng thay đổi được gì?”

“Cuộc đời bà ấy có nhiều người cần quan tâm, nhưng chắc chắn không có ta.”

Ta đưa cho ngài ấy chiếc khăn tay, ngài ấy vẫy tay từ chối, “Nói với cô một chút như vậy, ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng những điều này là bí mật, cô không được nói với ai, cả Cố Duyên Chi cũng không.”

Ta khẽ suỵt, “Yên tâm, ta sẽ không nói với ai.”

Đái Tư Đồ cười xoa đầu ta, “Cô thông minh lém lỉnh như này, nếu Duyên Chi không thích cô, là do mắt hắn có vấn đề.”

“Ta cũng nghĩ vậy, cả Duyên Chi và tỷ tỷ của hắn bọn họ mắt đều có vấn đề.”

Hai bọn ta đến đây cùng cười.

Đang cười, chợt Cố Duyên Chi trở về.

Đứng ở cửa, hắn sắc mặt khó chịu nhìn bọn ta.

“Không phải nàng chuẩn bị đi Giang Nam sao, sao còn chưa đi?” Cố Duyên Chi đẩy Đái Tư Đồ ra, đứng giữa chúng ta.

“Ta chờ Dung Dung đi cùng.” Đái Tư Đồ nói, “Nếu ta đi rồi, Dung Dung sẽ cô đơn, không ai hỏi han cô ấy.”

Sắc mặt Cố Duyên Chi càng khó coi hơn, “Nàng ấy ở nhà ta, ta tự nhiên sẽ chăm sóc cho nàng ấy.”

Đái Tư Đồ phản công, “Cậu chăm sóc rồi sao? Ta đây còn biết quan tâm người khác, còn cậu từ nhỏ đã không biết.”

Cố Duyên Chi muốn nói gì đó, nhưng môi mấp máy mấy lần vẫn không phản bác được, vì Đái Tư Đồ nói đúng sự thật.

“Cậu có thể đi được rồi đó.” Cố Duyên Chi đuổi khách.

Ta thấy không khí không ổn, quyết định tránh đi, “Ờ, ta đi nấu cơm.”

“Để ta giúp cô.” Đái Tư Đồ cũng lẻn đi.

Ta làm bốn món, khi dọn lên, sắc mặt Cố Duyên Chi càng khó coi, “Sao tất cả đều bỏ ớt?”

Cố Duyên Chi từng bị thương, đại phu căn dặn hắn không được ăn cay, nhưng Đái Tư Đồ lại rất thích ăn cay.

“Đều là ta thích ăn.” Đái Tư Đồ cúi đầu ăn vui vẻ, Cố Duyên Chi không động đũa, ta cẩn thận nói, “ta nấu thêm cho tướng quân bát mì nhé?”

Hắn cười mỉm, “Được.”

Ta đành vào nấu mì, đang bận thì hắn xuất hiện ở cửa bếp, “Trang phi hôm nay gọi nàng vào cung à?”

“Đúng vậy, ta cũng định nói với ngài chuyện này,” ta kể lại lời Trang phi, hắn cau mày chặt lại, “Vậy, nàng chuẩn bị dọn đi sao?”

“Ừ. Thời hạn hai năm ta hứa với tướng quân cũng sắp hết, dọn đi dần là vừa.”

Sau khi bận rộn xong, ta dự định đi Tây Bắc một chuyến, tìm cha mẹ ta.

“Ta vẫn chưa cảm ơn ngài,” ta nói nhỏ, “Chuyện ngài chăm sóc cha mẹ ta, ta đều biết.”

Hắn không nói gì.

Từ khi tái sinh đến giờ, ta không hỏi về tình hình của cha mẹ và huynh trưởng, vì ta biết, họ hiện đang được Cố Duyên Chi chăm sóc, không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí còn không phải chịu khổ.

Kiếp trước, sau khi gia đình xảy ra chuyện, ta lo lắng đến phát điên, vội vàng tìm đến mưu sĩ của cha ta là lão Lư, xin ông cứu giúp gia đình ta.

Lão Lư nói ông cũng đã tìm người giúp đỡ, nhưng khả năng có hạn, giúp được rất ít.

Vì vậy, ta hết sức hỗ trợ Ôn Thanh Hà, hy vọng hắn sớm thăng quan, dựa vào chức vụ để cứu gia đình ta. Về sau ta khó khăn lắm mới tìm được tin tức của cha mẹ và anh trai, mới biết họ không những không chịu khổ mà còn sống rất tốt.

Nhưng ta vẫn không biết, ai là người đã âm thầm giúp họ.

Cho đến khi Cố Duyên Chi gặp chuyện, ta mới biết từ miệng lão Lư, người giúp đỡ chúng ta là Cố Duyên Chi. Hắn không chỉ giúp cha mẹ ta, còn chuộc luôn cả ta và tỷ tỷ ra khỏi giáo phường, trong quan trường thì giúp đỡ Ôn Thanh Hà, mọi chuyện đều là do hắn sắp xếp trong âm thầm.

Hắn làm những điều này cũng không cầu mong gì, cho đến khi hắn chết, ta mới biết được từ cha ta.

Nói cách khác, kiếp trước nếu không có Cố Duyên Chi, cả gia đình ta đều không sống nổi, càng không có ngày đoàn tụ.

Vì vậy, kiếp này ta muốn báo ân, dùng hết sự tốt đẹp để báo đáp lại hắn.

Người thiện lương và ấm áp như hắn không nên bị đối xử lạnh nhạt.

Bây giờ, hai sự việc thay đổi vận mệnh của hắn đã khác kiếp trước, ta cũng không còn lý do để ở lại bên hắn nữa.

11.

“Dung Dung,” Đái Tư Đồ gắp thức ăn cho ta, còn rót rượu, “Khi đi Giang Nam, ta sẽ dẫn cô đi ăn ngon, ngắm cảnh đẹp.”

Ngài ấy thao thao bất tuyệt nói về Giang Nam.

Không biết tại sao, hôm nay Đái Tư Đồ đặc biệt hưng phấn, còn gọi ta Dung Dung làm ta nổi cả da gà.

Ta ngồi nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Duyên Chi, sắc mặt hắn xanh xám, đột nhiên gõ bàn,

“Đái Tư Đồ, cậu ra đây một chút.”

Tiếng nói của Đái Tư Đồ lập tức dừng lại, “Có thể đợi một chút không, ta còn chuyện muốn nói với Dung Dung.”

Cố Duyên Chi đứng ở cửa không nhúc nhích.

Đái Tư Đồ không dám trái ý, cúi đầu theo sau Cố Duyên Chi, một lát sau Cố Duyên Chi quay lại, không thấy Đái Tư Đồ.

“Ngài ấy đâu?” ta hỏi.

“Cậu ta có việc gấp, phải đi xa vài ngày.” Cố Duyên Chi mặt không đổi sắc, “Nàng rất thích hắn à?”

Ta sững sờ, lắc đầu, “Không có, chỉ là bạn hợp ý. Tướng quân sao lại có nghi ngờ này?”

Cố Duyên Chi nhẹ nhõm hơn, “Không có gì, ta chỉ hỏi vậy thôi.”

Ta cúi đầu ăn cơm, một lúc sau hắn đột nhiên nói, “ta đã nói với Trang phi rồi, ta lấy ai không cần bà ấy quản, sau này bà ấy gọi nàng tới, nàng không cần để ý.”

“Ồ.” ta ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tướng quân muốn lấy ai thế?”

Hắn nhìn ta, đột nhiên gõ đầu ta, “Ăn cơm đi.”

Mấy ngày sau, ta chào tạm biệt Cố Duyên Chi, cùng lão Lư đi Giang Nam.

Vừa ra khỏi kinh thành, ta thấy Đái Tư Đồ ngồi xổm bên đường, “Không phải ngài đi làm việc sao, sao lại ngồi đây?”

Đái Tư Đồ oán trách nhìn ta, “Cố Duyên Chi ghen, đuổi ta đi.”

Ta sững sờ, “Huynh ấy ghen?”

Đái Tư Đồ chọc vào trán ta, “Cô và hắn một người ngang bướng, một người ngốc.”

Tim ta đập mạnh, Cố Duyên Chi… thích ta à?

“Đi thôi, đi sớm về sớm, về rồi sẽ được uống rượu mừng của hai người.” Đái Tư Đồ cười.

Ta nhìn về phía kinh thành, lòng rối bời một cục.

Chuyến đi về phía Nam rất suôn sẻ, sau khi xác nhận được mấy nhà buôn chuyên cung cấp, bọn ta còn du ngoạn một chút, khi về đã là chuyện của hai tháng sau.

Ở Giang Nam ta đã gửi thư cho cha mẹ, kèm theo đồ, ta nói ta sẽ sắp xếp về thăm hai người bọn họ vào cuối năm nay.

Đái Tư Đồ thuê một chiếc thuyền, thuyền đi chậm rãi, cảnh quan ven đường cũng đẹp, giữa chừng chúng ta dừng lại ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có người nói về Lương vương.

“Tháng trước Lương vương và thế tử cùng chết, bảy người con trai còn lại tranh giành lộn xộn, bây giờ Phong Lâm rất loạn, tốt nhất đừng đến đó.”

Ta ngỡ ngàng, lắng nghe.

Người kia nói, “Sao tự nhiên chết, có chuyện gì xảy ra không?”

“Nói là vì một thiếp họ Thẩm của Lương vương, thiếp đó có quan hệ với thế tử, bị Lương vương phát hiện.” Người nói thở dài, “Cha con họ chắc là đánh nhau, cuối cùng đều chết.”

Người nói rất sinh động, nghe như kịch.

“Tỷ tỷ của cô à?” Đái Tư Đồ hỏi nhỏ ta.

Ta cũng cảm thấy, vị thiếp này rất có thể chính là tỷ tỷ của ta.

Ngày về kinh, thời tiết rất đẹp, ba người chúng ta tìm một tửu lầu ăn cơm, khi ta ra rửa tay, có bóng người lướt qua trước mặt, ta không nhìn rõ, nhưng khi trở về, đột nhiên có người từ phía sau đánh một gậy rất mạnh.