Ta từng làm nha hoàn trong Hầu phủ suốt mười năm, nhưng chỉ vì tiểu thư làm mất một chiếc trâm đào hoa, mà ta bị đuổi khỏi phủ.
Năm tháng qua đi như nước chảy, ta đã dần quên hết ân oán với Hầu phủ.
Nhưng không ngờ, một đêm nọ, tiểu thư của Hầu phủ lại quỳ trước mặt ta, cầu xin ta cưu mang nàng.
Nàng bị nhà chồng ruồng bỏ, giữa trời đất bao la, chẳng có nơi nào dung thân.
Giờ đây, ta trở thành người duy nhất mà nàng có thể dựa vào.