Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀM NHA HOÀN TRONG HẦU PHỦ Chương 8 TA LÀM NHA HOÀN TRONG HẦU PHỦ

Chương 8 TA LÀM NHA HOÀN TRONG HẦU PHỦ

12:56 chiều – 21/10/2024

28

Chẳng ngờ, Hà chưởng quầy chẳng để cho Tri phủ Lâm Yển có cơ hội thẩm vấn mình.

Sáng hôm sau, người ta thấy thi thể của bà treo lơ lửng trên cây đại thụ giữa trung tâm trấn.

Bà đã uống độc tự tận từ trước khi giết Lưu Gia Tài. Tri phủ Lâm Yển chỉ bắt được một cái xác không hồn.

Tri phủ Lâm Yển tức tối đến lồng lộn. Bà đã cả gan giết người ngay giữa phố, hẳn là tay chân của Vũ Uy tướng quân. Hắn định dùng bà để lập công, nào ngờ con chim đã thoát khỏi lồng. Quá phẫn nộ, hắn ra lệnh cấm ai nhặt xác bà, kẻ nào dám trái lệnh sẽ bị quy vào tội đồng đảng với phản loạn.

Từ cửa sổ trên lầu hai của trà quán, ta có thể nhìn rõ thi thể của Hà chưởng quầy. Tấm váy đỏ của bà nổi bật, đu đưa nhè nhẹ theo gió.

Thẩm Lăng bám vào khe cửa, lặng lẽ nhìn, móng tay bấu sâu vào gỗ, môi bị cắn đến bật máu. Cuối cùng, nó thì thầm với ta:

“Bảo Nhi tỷ tỷ, muội muốn làm tướng quân, giống như tổ mẫu. Làm đại tướng quân.”

Cùng lúc ấy, Tri phủ Lâm Yển, không còn cách nào đối phó với Vương gia, đành tin vào lời Hà chưởng quầy. Hắn ta điều động phần lớn binh lực rời khỏi trấn, đi tìm dấu vết của Thẩm Lăng, hy vọng có thể vãn hồi tình thế.

Chính hành động này lại trở thành cơ hội cho Thẩm Lăng trốn thoát.

Ba ngày sau, một “kẻ ăn mày” bất ngờ xuất hiện trước cửa trà quán, nhân lúc xin ăn đã nhét vào khe cửa một mảnh giấy.

Mảnh giấy ấy là một bài thơ ngắn, do Vũ Uy tướng quân từng viết để dỗ Thẩm Lăng. Chỉ có hai ông cháu họ mới biết.

Thẩm Lăng vui mừng khôn xiết, nhận ra “kẻ ăn mày” chính là tâm phúc của tổ phụ con bé. Cả hai trao đổi ám hiệu, ấn định thời điểm trốn chạy vào lúc nửa đêm.

Đúng giờ hẹn, hai người của Vũ Uy tướng quân cải trang thành binh sĩ vận chuyển xác, đẩy xe ngang qua ngõ sau trà quán.

Thẩm Lăng nhân cơ hội bò qua lỗ chó, nhập bọn với họ. Trước khi đi, nó ôm ta thật chặt, vừa khóc vừa nói:

“Bảo Nhi tỷ tỷ, Vệ tỷ tỷ, muội sẽ không quên hai người đâu. Bảo trọng nhé!”

Ta áp tai vào tường, lắng nghe tiếng xe lăn dần bị cơn mưa rào cuốn trôi vào khoảng không tĩnh mịch nơi cuối phố. Rồi ta quay người, ôm chặt lấy Vệ Ninh Dao.

Nàng ấy hiểu ta, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta, thì thầm:

“Bảo Nhi tỷ tỷ, muội ấy sẽ không sao đâu. Vũ Uy tướng quân sẽ thắng. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi…”

Nhưng vừa nói, nàng ấy vừa khóc.

“Trời lại mưa rồi…”

Mưa rơi lạnh lẽo, thi thể Hà chưởng quầy vẫn treo lơ lửng trên cành cây, mặc cho nước mưa rửa trôi. Con đường phía trước còn gập ghềnh, Thẩm Lăng liệu có thể gặp lại ông nội hay không vẫn là điều chưa biết.

Mà ngày mẫu thân của Vệ Ninh Dao, Từ di nương, qua đời, cũng là một ngày mưa buồn như thế.

Chúng ta ôm lấy nhau khóc đến khi kiệt sức, rồi thiếp đi trong cơn mưa lạnh lẽo.

Khi ta tỉnh lại, các cô nương tị nạn đã dọn dẹp gọn gàng. Họ nấu cháo, còn cho thêm chút đường đỏ vào bát của ta.

Một cô nương lớn tuổi nhất rụt rè nói:

“Chưởng quầy, mấy ngày qua nhờ có tỷ tỷ, nếu không bọn muội… Bây giờ binh lính đã rút đi cả rồi, phải chăng là chiến tranh sắp kết thúc rồi ạ?”

Ta cố nặn ra một nụ cười:

“Ừ, sắp thái bình rồi…”

Đám cô nương vì bị nhốt lâu ngày mà ríu rít trò chuyện với ta. Kẻ thì lo cho cha nương lang thang nơi đâu, người lại tính đến vụ mùa lúa sắp chín và những đọt chè non chưa kịp hái trên núi.

Chúng ta, những con người cắm mặt vào ruộng nương, phó thác đời mình vào hai chữ “thiên”.

“Thiên” vừa là ông trời, vừa là đám quan lại trên cao. Chúng chỉ cần dậm chân một cái, là đã có thể giẫm nát những sinh linh hèn mọn. Chúng ta chỉ biết quỳ gối, giơ bát xin ân huệ từ kẽ ngón tay của bọn chúng.

Nhưng ngay cả kẻ cùng khổ nhất cũng có niềm kiêu hãnh riêng. Chúng ta níu giữ từng chút ngọt ngào, dệt nên giấc mộng về những ngày tháng bình yên ngay trước mắt.

Hiện tại, chúng ta vẫn còn đây, nương tựa vào nhau trong căn trà quán bé nhỏ này, cùng nhau chờ đợi hòa bình.

29

Cuối cùng, chờ đợi mãi, vào một ngày cuối thu, tin thắng trận vang dội khiến cả trấn xôn xao: Vương gia đã đại bại.

Theo lời đồn, Vũ Uy tướng quân với thanh đao sắc bén của mình vẫn uy dũng như thuở trước.

Thêm vào đó, được nhà ngoại tổ mẫu của đại công chúa hỗ trợ, quân của Tần Vương tan rã từng mảnh, thậm chí nội bộ bắt đầu chia rẽ. Nhiều người đã đầu hàng triều đình, thi nhau tố giác tội ác của đám tay chân Tần Vương.

Bằng chứng rõ ràng như núi, phủ Định Viễn hầu cũng không thoát khỏi lưới trời.

Nhưng Định Viễn hầu đã mang theo cả gia tộc chạy theo Tần Vương. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ cùng hắn trốn chui trốn lủi về phương Nam.

Tuy vậy, điều khiến ta không thể ngờ là chính ta lại trở thành nút thắt của câu chuyện này.

Ngày Lâm Yển tri phủ dẫn binh rút khỏi trấn, ta còn vui mừng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Ta chuẩn bị một ít bột mì còn sót lại, gói thành vài chiếc há cảo, định cùng các cô nương mừng chiến thắng.

Ai ngờ, cánh cửa trà quán bất ngờ bị đạp tung. Một đám lính phủ xông vào, không một lời giải thích, lập tức giữ chặt lấy ta.

Đứng nơi ngưỡng cửa, vệ binh tách ra nhường đường cho một người bước vào. Chính là Vệ Nguyên Hồng, sắc mặt lạnh băng. Hắn không nói một lời, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho đám tùy tùng bắt ta đi.

Vệ Ninh Dao tức khắc lao tới, ôm chặt lấy eo ta, gào lên điên cuồng:

“Vệ Nguyên Hồng! Ngươi muốn làm gì?! Ngươi không được mang Bảo Nhi tỷ tỷ đi!”

Các cô nương khác cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn. Họ xô xát, giằng kéo cánh tay của bọn gia đinh, miệng không ngớt gào thét:

“Thả chưởng quầy ra! Thả Bảo Nhi tỷ tỷ của chúng ta ra!”

Trong cơn hỗn loạn, tấm vải che bị hất tung, những chiếc há cảo trắng ngần bị dẫm nát dưới chân, máu từ những cô nương bị đánh túi bụi bằng chuôi đao chảy thành dòng. Họ vẫn bám riết không buông, quyết bảo vệ ta đến cùng.

Không nhịn được nữa, Vệ Nguyên Hồng rút kiếm, chĩa thẳng vào một bé gái đang khóc nấc, gằn giọng đe dọa:

“Triệu Bảo Nhi! Bảo họ buông tay! Nếu không…”

Ánh thép lạnh lùng lóe lên làm ta choáng váng. Hoảng sợ, ta chỉ kịp hét lên:

“Đừng! Đừng lo cho ta! Hắn sẽ không làm hại ta đâu. Chúng ta là…”

Chúng ta là gì?

Chúng ta không phải người nhà, càng chẳng phải bạn bè. Mười năm qua, Vệ Nguyên Hồng chỉ đơn giản là chủ nhân của ta, thế thôi.

Nhưng đó là mười năm cơ mà! Không phải một hay hai năm, mà tròn mười năm! Ta đã nhìn hắn lớn lên, như đã nhìn Vệ Ninh Dao lớn lên. Trong mắt ta, hắn mãi mãi là chàng thiếu niên phong độ, tao nhã, tựa như ánh mặt trời trong xanh.

Hắn… sao hắn có thể rút kiếm với một đứa trẻ?

Vệ Ninh Dao ôm ta chặt đến nỗi gia đinh không dám động thủ. Cục diện lâm vào thế bế tắc.

Cuối cùng, Vệ Nguyên Hồng mất kiên nhẫn, ra lệnh trói cả hai chúng ta lại.

Chúng ta bị cột chặt tay, ném lên xe ngựa, giữa tiếng khóc lóc thảm thiết của các cô nương.

Chiếc xe chạy nhanh như điên cuồng. Cổ tay ta đau rát vì dây trói siết chặt. Vệ Ninh Dao tức đến nỗi ngã nhào trên ghế, vùng vẫy chẳng khác nào cá chép.

Ngồi đối diện ta, Vệ Nguyên Hồng cúi gằm đầu, hai tay đặt trên đầu gối, nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng bật cười khổ:

“Ngày Thẩm Lăng định giết ta… ta vẫn còn tỉnh táo.”

Nghe đến đây, máu trong người ta như đông cứng lại.

Vệ Nguyên Hồng không nói thêm gì nữa, mãi cho đến khi xe lên đến đèo, hắn bất ngờ cất tiếng, mang theo âm điệu nghẹn ngào:

“Đừng nhìn ta như vậy… Bảo Nhi tỷ… Ta thật sự… chẳng còn gì cả…”

30

Xe ngựa tiếp tục hành trình về phương Nam, cuối cùng dừng lại tại vùng Bạc Châu, gần biên giới.

Ta và Vệ Ninh Dao bị giam giữ trong trạm dịch, ngoài cửa có binh lính canh chừng. Dưới lầu, Vệ Nguyên Hồng đang nhỏ giọng bàn bạc với ai đó. Ta vừa xoa nắn cổ tay bầm tím của Vệ Ninh Dao vừa cố lắng nghe động tĩnh bên dưới, chỉ nghe được vài từ như “dụ địch sâu vào”.

Vệ Ninh Dao thu mình trong lòng ta, thì thầm phân tích:

“Nếu chạy thêm chút nữa sẽ sang Nghiệp quốc. Chúng ta đã giao chiến với Nghiệp quốc suốt mười mấy năm, chẳng lẽ Tần Vương định mang binh chạy sang đầu hàng địch?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi núi non trập trùng vây quanh. Bên kia dãy núi chính là lãnh thổ Nghiệp quốc. Có vẻ như Tần Vương đã chuẩn bị đường lui từ trước, bằng chứng là hắn trốn chạy rất dứt khoát.

Ba ngày trôi qua trong căng thẳng. Vệ Nguyên Hồng không xuất hiện lần nào. Ngoài cửa lúc nào cũng có người theo dõi nhất cử nhất động của ta và Vệ Ninh Dao. Sự ngột ngạt này khiến ta gần như phát điên.

Ta không hiểu nổi Vệ Nguyên Hồng bắt ta theo làm gì. Hắn đang trả thù ta vì đã giấu Thẩm Lăng sao?

Một mình Thẩm Lăng không thể nào thay đổi cục diện. Thất bại của Tần Vương là tất yếu.

Thấy ta bồn chồn đi lại, Vệ Ninh Dao nắm chặt tay áo ta, khẽ nói:

“Bảo Nhi tỷ tỷ, thật ra… Hai năm trước, huynh trưởng muốn nạp tỷ làm thiếp, nhưng cha nổi giận, phạt huynh ấy theo gia pháp…”

Ta kinh ngạc quay lại:

“Muội nói gì?”

Lời nàng ấy còn chưa dứt, Vệ Nguyên Hồng bất ngờ xông vào, sắc mặt tối sầm, như muốn nuốt chửng Vệ Ninh Dao:

“Mang tứ tiểu thư ra ngoài!”

Ta lập tức chắn trước nàng ấy, trừng mắt với Vệ Nguyên Hồng:

“Nếu ngươi dám động đến muội ấy, ta liều mạng với ngươi!”

Vệ Nguyên Hồng nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, rồi chán nản xua tay, cho lui đám tùy tùng, sau đó đóng cửa lại, cúi đầu nói:

“Bảo Nhi tỷ, ta có điều muốn nói với tỷ…”

Ta cau mày, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi thật sự muốn nạp ta làm thiếp à?”

Hắn vội vàng lắc đầu:

“Không… không phải. Ta đã thuyết phục cha nương, ta muốn cưới tỷ làm chính thê…”

Lời hắn khiến ta choáng váng, suýt ngã vào người Vệ Ninh Dao. Nàng ấy tức đến run rẩy, hét lên:

“Ngươi phát điên rồi à?! Giờ ngươi là phản tặc, sẽ bị tru di cửu tộc! Ngươi hận Bảo Nhi tỷ đến mức muốn kéo tỷ ấy cùng chết sao?”

Vệ Nguyên Hồng vội biện hộ:

“Thất bại của Tần Vương chỉ là tạm thời! Hoàng thượng không có nhiều con cháu, thái tử đã mất, các hoàng tử còn lại đều bất tài. Thái tôn còn quá nhỏ, khi Hoàng thượng băng hà, làm sao đấu lại Tần Vương?”

Hắn kích động tiến đến nắm lấy tay ta:

“Bảo Nhi, chờ thêm chút nữa. Hoàng thượng đã lâm trọng bệnh, khi Tần Vương đoạt được ngôi báu, ta sẽ xin cho tỷ một danh phận. Ta thật lòng muốn cưới tỷ. Ngày đó, ta đuổi tỷ ra khỏi phủ, cũng chỉ vì muốn tỷ được phục hồi tông tịch…”

Ta giật tay ra, tức giận hỏi:

“Ngươi đã bao giờ hỏi ý ta chưa? Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ bằng lòng lấy ngươi?”

Vệ Nguyên Hồng có lý do để kiêu hãnh. Hắn tuấn tú, phong nhã, là giấc mộng của bao cô no khuê các.

Nhưng ta không hề có chút tình cảm nam nữ nào với hắn. Ngay từ đầu, ta đã hiểu rằng chúng ta không chung đường. Thân phận ta và hắn như mây với bùn. Dù hắn có thật lòng muốn cưới ta, điều đó có ý nghĩa gì?

Tình yêu có thể là thứ tình cảm sâu nặng nhất, nhưng cũng có thể là thứ lạnh lùng nhất. Vệ Ninh Dao từng là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhưng sau khi thất sủng, nàng ấy cũng bị hành hạ đến chẳng ra hình người.

Còn ta thì sao? Không có gia tộc làm chỗ dựa, gả vào nhà quyền thế, mạng sống của ta sẽ phụ thuộc vào từng câu nói của nhà chồng.

Ta, Triệu Bảo Nhi, chỉ muốn sống an yên. Cớ sao hắn phải ép ta vào đường cùng?

Vệ Nguyên Hồng đỏ hoe mắt, lảo đảo rời đi. Ta tức đến mức chộp lấy cái chén, ném mạnh vào cửa, khiến nó vỡ tung thành từng mảnh.

31

Ta suy nghĩ suốt một ngày một đêm, mà vẫn không hiểu được rốt cuộc Vệ Nguyên Hồng nhìn trúng ta ở điểm nào.

Vệ Ninh Dao đưa bát cơm tới bên miệng, ta máy móc uống hai ngụm canh, vừa mới lấy lại chút sức lực thì trong lòng lại muốn nổi giận với Vệ Nguyên Hồng.

Đúng lúc ấy, có một đám người lớn tiếng xông vào trạm dịch, không ngừng phàn nàn về điều kiện tồi tàn ở đây. Cuối cùng, có tiếng ai đó đứng trước cửa phòng ta, hỏi lớn:

“Phòng này là của ai ở?”

Người tùy tùng bên ngoài đáp dè dặt:

“Bẩm Thế tử, đây là nơi gia quyến của Vệ đại nhân nghỉ ngơi.”

Giọng cười nhạo vang lên đầy mỉa mai:

“Vệ đại công tử đúng là biết hưởng lạc. Địch quân đến cửa mà hắn còn bận tâm đến hương sắc mềm mại.”

Thế tử?

Vệ Ninh Dao lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt đỏ au vì giận dữ.

Ta cũng giật mình, ở nơi khỉ ho cò gáy này, Thế tử duy nhất xuất hiện chỉ có thể là Thế tử của Tần Vương!

Tần Thế tử chuyển vào phòng kế bên. Phòng cách âm kém, hắn ta là kẻ ồn ào, quát tháo hết chuyện này đến chuyện khác, khiến đầu óc ta ong ong.

Ta nghe hắn ta mắng với tùy tùng của mình:

“Thế tử phi còn chờ ngài đến đón…”

“Đón gì mà đón!” Tần Thế tử tức giận gắt, “Con đàn bà ngu xuẩn đó không biết nuôi con, hại con trai của bổn thế tử vừa sinh ra đã chết yểu. Để ả về ở với nhà thân đẻ đã là may rồi, chưa đuổi đi là phúc cho ả!”

Một lát sau, Vệ Nguyên Hồng bước vào phòng của Tần Thế tử, hai người nhỏ giọng bàn bạc hồi lâu. Vệ Nguyên Hồng cố gắng hạ giọng, nhưng Thế tử thì vô ý, nói oang oang kế hoạch của họ:

Hóa ra, Tần Vương biết không thể đánh bại Võ Uy Tướng quân, nên định dựa vào địa thế núi rừng để kéo dài thời gian, chờ Hoàng đế băng hà, khiến triều đình hỗn loạn.

Hơn nữa, Tần Vương  đã sớm đạt được thỏa thuận với Nghiệp quốc: Nghiệp quốc sẽ cung cấp lương thảo, còn Tần Vương khi lên ngôi sẽ nhượng lại mười lăm thành cho họ. Với sự hậu thuẫn của Nghiệp quốc, ông ta không sợ hao tổn thời gian.

Ta nghe mà tim đập thình thịch, Tần Vương mưu tính như thần, nhưng lại không hề để tâm đến sinh mạng của bách tính.

Vệ Nguyên Hồng có vẻ không đồng tình, hết lời khuyên nhủ:

“Làm vậy sẽ mất lòng dân. Hơn nữa, một vạn tinh binh của Đại Công chúa không phải dạng vừa…”

Tần Thế tử cắt ngang bằng tiếng đập bàn:

“Lòng dân? Một đám ngu dân thì đáng gì phải sợ! Thẩm Thành Âm già rồi, thương tích đầy mình, không qua nổi mùa đông đâu. Còn Đạu Công chúa? Chỉ là đàn bà mà thôi! Trận này, thắng lợi nằm trong tay ta!”

Vệ Nguyên Hồng định nói thêm, nhưng Thế tử đã mất kiên nhẫn, quát:

“Đi đi! Đi mà vui vẻ với mỹ nhân của ngươi, đừng làm phiền ta!”

Ta bàn bạc khẽ với Vệ Ninh Dao, rồi mở cửa. Vệ Nguyên Hồng đứng đó, vừa giơ tay định gõ cửa lại rụt về đầy ngượng ngùng:

“Bảo Nhi tỷ, ta…”

“Ta muốn ra ngoài dạo một chút.” Ta hờ hững liếc hắn, “Ta sắp phát điên rồi đây! Ngươi định cưới một bà điên sao?”

Vệ Nguyên Hồng sững sờ, sau đó vui mừng ra mặt, vội khoác áo choàng lên người ta và dẫn tùy tùng ra khỏi trạm dịch.

Phía sau trạm dịch là một vùng núi hoang. Ta giẫm lên lớp cỏ khô cứng, tiện tay bẻ lấy một cành cây mỏng manh, hỏi câu đã từng hỏi Vệ Ninh Dao:

“Tại sao lại là ta?”

32

Vệ Nguyên Hồng ánh mắt chất chứa tình cảm, khiến ta chẳng dám đối diện trực tiếp.

“Bởi vì…” Hắn, vị công tử tài trí hơn người, bỗng trở nên bối rối, lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu: “Ta rất ngưỡng mộ Vệ Ninh Dao.”

Ta ngỡ ngàng, chỉ nghe hắn nói khẽ: “Tỷ đối với muội ấy, đối với mọi người, đều chân thành hết mực. Trên đời này, chân tình là điều quý giá nhất. Ta… ta cũng muốn được tỷ đối đãi như vậy.”

Ta siết chặt cỏ dại và dây leo trong tay, bóp chúng đến gãy nát, rồi hỏi: “Nếu Tần Vương thua trận, ngươi tính sao?”

Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, đáp buồn bã: “Nếu Tần Vương thực sự thất bại, ta sẽ thả tỷ đi, cho tỷ đủ bạc để sống an nhàn. Nhưng, Bảo Nhi tỷ, cả đời này ta chưa từng tranh đoạt điều gì, chỉ duy với ngươi, ta muốn thử một lần.”

Ngươi không cảm thấy ngươi đang cố gắng sai hướng sao? Ta khẽ thở dài, lắc đầu: “Ngươi thực sự muốn theo Tần Vương đến cùng? Nếu ta cầu xin ngươi, cầu ngươi quay đầu thì sao?”

Vệ Nguyên Hồng nhìn dòng sông cuộn chảy xiết, ánh mắt trở nên mơ màng. Lâu sau, hắn chỉ khẽ lắc đầu.

Ta biết mình không thể khuyên nhủ được hắn nữa, đành im lặng. Trời đất hoang vu, hắn lặng lẽ theo ta, nhẹ nhàng níu lấy tay áo của ta.

Lần này, ta không gạt tay hắn ra, cho đến khi gió thu lạnh buốt, ta kéo chặt áo choàng, nói: “Ngày mai là sinh thần của ta, ta muốn ăn món Hoài Dương.”

Hắn lập tức ngẩng đầu, lúng túng nói: “Ở chốn này, đâu tìm được đầu bếp làm món Hoài Dương?”

Ta khẽ mỉm cười: “Ta sẽ tự làm. Chúng ta cùng Thế tử uống một chén, dù sao sau này, ngươi còn phải nhờ hắn nâng đỡ.”

Ta vừa nói vừa ngắt một cành dây leo màu nâu đỏ, vờ làm vẻ thơ thẩn đùa nghịch: “Cũng đã lâu rồi ta chưa vào bếp. Đại công tử, lần này ngươi sẽ có phúc hưởng rồi.”

Vệ Nguyên Hồng bị chọc cười: “Được, Bảo Nhi tỷ. Đợi khi yên ổn, ta sẽ mời cả một nhóm đầu bếp làm món Hoài Dương cho tỷ.”

Chúng ta vừa trò chuyện vừa trở về trạm dịch. Ta viện cớ mệt mỏi, quay về phòng nghỉ ngơi. Hắn bước ra khỏi trạm dịch, vừa đi vừa ngoái đầu lại, bảo sẽ đi mua một con cá vược tươi về cho ta làm món ăn.

Vệ Ninh Dao đợi đến mỏi mắt. Vừa thấy ta cởi áo choàng, nàng lập tức hấp tấp nói: “Bảo Nhi tỷ, tỷ không được đáp ứng hắn! Định Viễn Hầu và phu nhân đồng ý tỷ vào cửa, chẳng qua cũng chỉ muốn tỷ làm trâu làm ngựa cho Vệ gia thôi…”

Ta cười, gõ nhẹ vào trán nàng ấy, rồi đặt trên bàn những sợi dây leo, lá cây và rễ cỏ giấu trong tay áo.

Vệ Ninh Dao ngơ ngác chớp mắt: “Đây là cái gì?”

Ta cười đáp: “Chỉ là mớ cỏ dại mà thôi.”