12
Mấy ngày sau, phố xá đã dần yên ắng trở lại, nhưng thiếu bóng thanh niên tráng kiện, khiến không khí trở nên hiu quạnh hơn.
Vệ Ninh Dao sáng dậy thật sớm, hăm hở chạy khắp nhà. Lúc thì tính toán sổ sách, khi lại dọn dẹp kệ hàng.
Ta, thân là “chưởng quầy”, không khỏi thấy thú vị, tựa như vận mệnh đã xoay vòng. Tay cầm trái dưa, chân gác cao, đang định nghêu ngao vài câu hát, thì bất ngờ nghe tiếng “choang”.
Bình sứ trên kệ bị tay áo của Vệ Ninh Dao quệt trúng, rơi xuống và vỡ tan tành.
Vệ Ninh Dao luống cuống nhìn mảnh sứ vương vãi khắp sàn, vội cúi xuống nhặt. Ta hốt hoảng nhảy dựng lên, nắm lấy tay nàng ấy, buột miệng nói:
“Cẩn thận tay!”
Nhưng nghĩ lại, sao ta phải lo cho nàng ấy? Vội thu lại vẻ quan tâm, ta trách:
“Nhìn cái tay áo này, sao không buộc lại cho gọn?”
Nàng ấy nghe lời, lập tức xắn tay áo lên, để lộ ra vô số vết sẹo dài chằng chịt.
Ta giật mình, tim như bị bóp nghẹt:
“Đây là do đâu mà có?”
Nàng ấy khẽ thốt:
“Là do mẹ chồng dạy bảo…”
Cơn giận trào lên trong lòng, ta không nhịn được mà lớn tiếng:
“Dạy bảo? Đánh đến mức này mà gọi là dạy bảo? Ngươi phạm thiên quy chắc?”
Nàng ấy rụt rè nắm lấy tay áo, lí nhí giải thích:
“Là tại ta không quản tốt nội vụ trong nhà…”
Vệ Ninh Dao kể, sau khi một tiểu thiếp của phu quân mang thai, mẹ chồng bắt nàng phải chăm sóc chu đáo. Nhưng chẳng bao lâu, đứa bé không giữ được. Mẹ chồng nghi ngờ nàng vì ganh ghét mà cố ý hại thai nhi của nhà họ Lương, liền phạt nàng quỳ ba ngày trong từ đường, rồi dùng roi tre đánh vào cánh tay đến rướm máu.
Ta nghe xong, không khỏi ngỡ ngàng:
“Đường đường là tiểu thư nhà hầu tước, sao lại để người ta hành hạ như vậy?”
Nước mắt nàng ấy lăn dài trên má:
“Kể từ khi ta lấy chồng vào nhà họ Lương, cha ta chẳng buồn nghe ngóng ta ra sao. Nhà họ Lương đối xử với ta càng ngày càng tàn nhẫn. Bao Nhi tỷ, ta không hiểu, hồi còn nhỏ, cha ta rõ ràng rất thương ta, vậy ta đã làm sai điều gì?”
Cơn giận của ta bốc lên đỉnh đầu, giọng trở nên sắc bén:
“Vậy mà ngươi vẫn nghĩ bị đánh là do lỗi của mình sao? Ngươi bị đánh đến lú lẫn rồi à?”
Vệ Ninh Dao sợ hãi cúi gằm mặt, người run rẩy như chim cút gặp bão.
Chỉ mới năm năm, nàng – cô tiểu thư từng tươi tắn rạng ngời, giờ đã trở thành một kẻ yếu ớt, run sợ trước mọi điều.
Không thể không thừa nhận, Định Viễn Hầu quả là một kẻ tính toán tinh vi. Khi con gái còn bé, ông ta cho nàng chút tình thương vụn vặt, để nàng luôn tin rằng cha mình là chỗ dựa duy nhất. Dù bị đối xử tệ bạc thế nào, nàng vẫn cố gắng lấy lòng ông ta.
Ta quyết tâm vạch trần ảo tưởng của nàng, lạnh lùng nói:
“Cha ngươi thật sự tốt với ngươi sao? Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem. Ông ta chỉ cho ngươi quần áo đẹp, thức ăn ngon, nhưng mỗi lần ngươi và huynh đệ phạm lỗi, ông ta luôn đứng về phía các con trai.
“Với ông ta, ngươi chỉ là món hàng. Trước khi xuất giá, ông ta dạy ngươi đàn hát, vẽ tranh, chỉ để biến ngươi thành món hàng đắt giá. Khi ngươi đã gả đi, ông ta chẳng còn bận tâm ngươi sống chết ra sao, chỉ cần khách hàng hài lòng.”
Mặt Vệ Ninh Dao tái nhợt, môi run rẩy nhưng không thể thốt nên lời phản bác. Nàng chỉ hỏi trong sự tuyệt vọng:
“Vậy ta phải làm gì? Ta chẳng còn nơi nào để về nữa…”
Ta kéo cổ áo, để lộ vết sẹo sâu trên vai trái:
“Ngươi quên rồi sao? Ta đã từng kể với ngươi. Năm ta tám tuổi, cha ta say rượu đánh no ta. Ta chạy ra ngăn, liền bị ông ta chém vào vai. Nương ta thừa dịp bỏ trốn, không thèm ngoảnh lại xem ta sống chết thế nào.
“Sau đó, họ chỉ cảm thấy may mắn vì ta chưa chết, nếu không đã mất đi một đứa để sai bảo.
“Kể từ lúc đó, ta biết ta chẳng có cha nương gì cả. Súc sinh còn biết thương con, bọn họ không bằng cả súc sinh, lấy tư cách gì làm cha nương ta?”
Ta cười khẩy, cài lại khuy áo, rồi nói:
“Nhà? Cần gì nhà! Tại sao dạy nam nhân phải lập nghiệp, còn phụ nữ chỉ biết lập gia đình? Lập nghiệp để chó nó ăn à? Ta rơi xuống đâu, ta sống tốt ở đó. Làm nô tỳ ta làm được, làm bà chủ ta cũng chẳng thua ai!”
Vệ Ninh Dao lau nước mắt, ánh mắt dần sáng lên:
“Bao Nhi tỷ, ta liệu có thể làm được không? Ta không dũng cảm như tỷ…”
Ta không kiêng dè mà nhắc lại chuyện cũ:
“Ngươi cũng dũng cảm đấy chứ! Ba mươi gậy bảo đánh là đánh. Nếu ngươi dùng cái khí thế đó vào việc khác, ngươi cũng là kẻ không vừa đâu.”
Vệ Ninh Dao vội xua tay:
“Không, không phải vậy! Ta, ta dừng lại kịp thời rồi mà! Đánh trên thân tỷ, đau trong tim ta…”
Ta đảo mắt chán nản:
“Đừng có nói những lời vô nghĩa đó. Nếu ta đâm ngươi một nhát, chỉ đâm nửa sống nửa chết, có phải không tính là thù không?”
Nàng im bặt, bối rối nhìn xuống chân.
Ta khoanh tay cười lạnh:
“Tiền bình hoa sẽ trừ vào tiền công của ngươi. Đời còn dài, nghe lệnh ta mà làm.”
13
Giờ đây, quân của Tấn Vương đang giao chiến ác liệt với triều đình, mọi con đường có thể đều đã bị phong tỏa. Việc buôn bán coi như đình trệ. May thay, ta vẫn còn căn nhà này. Sau vườn có khoảng đất trống, ta mở ra một vườn rau nhỏ, dự định tự cung tự cấp, sống cầm cự qua ngày.
Ta dạy Vệ Ninh Dao cuốc đất, tưới nước, bón phân. Đôi tay nàng mềm mại, chẳng mấy chốc đã bị rộp lên, đau đến rưng rưng nước mắt, giơ ra trước mặt ta chờ được thương hại. Nhưng ta vẫn dửng dưng. Thất vọng, nàng tự đi tìm thuốc mà thoa.
Sau buổi sáng bận rộn, vườn rau nhỏ đã bắt đầu có hình có dáng. Nghỉ tay, ta nấu nồi chè đậu xanh giải nhiệt, múc cho nàng ấy một bát. Nhưng vì tay đau, nàng không bưng nổi, bèn chu môi làm nũng, ý muốn ta đút cho.
Ta cau mày, đặt mạnh bát xuống bàn. Nàng giật mình, không còn giữ phong thái tiểu thư, cúi xuống húp từng muỗng nhỏ như con mèo con.
Nhân cơ hội, ta nhắc nhở nàng ấy:
“Cuộc sống thế này mới là cuộc sống của dân thường. Về sau, ngươi còn phải trải qua nhiều ngày như vậy. Nếu ngươi muốn ở lại, thì ở lại. Còn nếu không chịu nổi, mau chóng xin anh trai ngươi đưa về kinh thành, dưỡng già trên điền trang.”
Mặt Vệ Ninh Dao tái mét, vội vàng lên tiếng:
“Bao Nhi tỷ, đừng đuổi ta đi. Dù cuộc sống này mệt nhọc, nhưng rất đáng giá. Rau trong vườn là trồng cho mình ăn. Mỗi việc ta làm đều có thể giúp ngày tháng tốt đẹp hơn. Không giống như trước kia ở nhà họ Lương, mọi chuyện đều lấy chồng làm trời. Họ nói thế nào, thì ta phải sống thế ấy, chẳng ai quan tâm ta thế nào.”
Ta hài lòng gật đầu:
“Khá lắm, cuối cùng cũng trưởng thành chút rồi.”
Lời ta vừa dứt, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo tiếng gọi:
“Triệu chưởng quầy, cho tôi mượn ít lương thực với…”
Ta mở cửa, nhìn thấy Hà Tiểu Hoa đeo giỏ trên vai, lễ phép cúi chào:
“Triệu chưởng quầy, trước đây nhà cháu có điều không phải, mong người rộng lòng bỏ qua. Nương cháu đói đã ba ngày rồi…”
Hà Tiểu Hoa là một đứa bé hiểu chuyện. Trước kia, khi Hà chưởng quầy và Lưu Đại gây thù chuốc oán với hầu hết dân trong trấn, suýt nữa phải đóng cửa tiệm, chính Hà Tiểu Hoa đã đi từng nhà xin lỗi thay cha nương, khiến láng giềng nể tình mà bỏ qua.
Ta thương đứa nhỏ, bèn đưa cho nó một túi lương nhỏ, nói:
“Nhà ta cũng không còn bao nhiêu đâu.”
Hà Tiểu Hoa cúi đầu cảm tạ rồi rời đi. Ta đóng cửa lại, quay sang dặn Vệ Ninh Dao:
“Con bé vừa rồi là con gái của Hà chưởng quầy. Nó là đứa trẻ tốt, nhưng cha nó thì chẳng ra gì. Ngươi tuyệt đối đừng để nó biết nhà ta còn nhiều lương thực. Ta sợ có kẻ sẽ đến cướp.”
Vệ Ninh Dao khẽ gật đầu, rồi hỏi:
“Bao Nhi tỷ, nói vậy, Hà chưởng quầy tuy bề ngoài xấu xí, nhưng ít nhất còn có cửa tiệm làm chỗ dựa. Sao bà ấy lại cưới một kẻ như Lưu Đại, rồi còn xem hắn ta như báu vật?”
Ta chỉ cười chua chát:
“Nhiều phụ nữ đâu muốn lấy phu quân, nhưng vì không chịu nổi ánh mắt dèm pha của người đời, họ buộc phải lấy. Đã lấy rồi, lại không sống hạnh phúc, nhưng không đủ dũng khí quay đầu, đành tự dối lòng để cảm thấy dễ chịu hơn. Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?”
Vệ Ninh Dao bừng tỉnh, bối rối nói:
“Phải, ta cũng như thế. Nhà họ Lương đối xử tệ bạc với ta, nhưng ta cứ nghĩ là lỗi của mình. Nếu ta sinh được con trai, chắc sẽ tốt hơn…”
“Không muộn đâu.” Ta lấy khăn lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng nói:
“Coi như năm năm qua ngươi mắc một căn bệnh. Giờ bệnh đã khỏi, có thể làm lại từ đầu.”
14
Vệ Ninh Dao cuối cùng cũng chịu nghe lời, bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách sống cho tương lai.
Nàng ấy khéo tay trong việc thêu thùa và vẽ tranh, dự định khi chiến sự kết thúc sẽ mang quạt tròn và khăn tay thêu lên phố bán. Hoặc nàng sẽ vẽ tranh sơn thủy lên quạt xếp làm quà tặng cho khách đến uống trà, hy vọng tạo được danh tiếng tốt.
Không thể không thừa nhận, nàng ấy đọc sách không uổng phí, ý tưởng đúng là không ít. Chỉ tiếc thời thế không thuận lợi, chẳng ai biết cuộc chiến này sẽ kéo dài đến bao giờ.
Nhưng sống là phải có hy vọng. Vệ Ninh Dao bám vào chút hy vọng đó, lôi hết áo quần cũ của ta ra vá lại từng chiếc. Đặc biệt là chiếc áo đã bị rách tay khi ta đánh nhau với Hà chưởng quầy, nàng khéo léo thêu một dải lá liễu lên viền áo, che đi mối chỉ.
Nàng ấy hí hửng khoe với ta, xoay quanh ta như con chim sẻ nhỏ, luôn miệng hỏi:
“Bao Nhi tỷ, tỷ thích gì nào? Đợi sang năm, đến ngày sinh nhật của tỷ, ta sẽ tặng!”
Ta cố ý trêu nàng ấy:
“Ta thích trâm cài đào đấy, ngươi tặng không?”
Nàng ấy lập tức im bặt, cụp mắt xuống, không dám nói lời nào nữa.
Khi chỉ còn ít kim chỉ, ta tranh thủ lúc ngoài kia còn yên ắng, đi dạo quanh phố một vòng. Chẳng hiểu sao chân ta lại dẫn đến tiệm vải của Hà chưởng quầy.
Hà chưởng quầy đang quét sân trước cửa tiệm, trông thấy ta từ xa liền bối rối đặt chổi xuống, lau tay vào tạp dề rồi vội vã quay vào nhà.
Ta nghĩ nên cho bà ta một lối thoát, bèn đứng ngoài cửa lên tiếng:
“Chưởng quầy, mua ít chỉ may…”
Nhưng khi ta vừa thò đầu vào, chợt nhìn thấy sau tấm rèm trong góc nhà thấp thoáng bóng người. Đôi giày dưới chân hắn rõ ràng là của Lưu Đại!
Ta lập tức đảo mắt đi nơi khác, giả vờ như không thấy gì, lòng thầm nghĩ: Nếu đúng là Lưu Đại, sao hắn ta lại thoát được? Không phải đáng lẽ hắn ta đã mất đầu rồi sao?
Với tâm niệm “thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện,” ta mua xong kim chỉ thì về ngay, trong lòng thấp thỏm không yên, cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ.
Đêm đó, ta trằn trọc không ngủ nổi, đốt nến ngồi đọc sách. Bỗng bên ngoài vọng vào tiếng kêu cứu hớt hải của Hà chưởng quầy:
“Cứu mạng với! Cứu mạng! Tiểu Hoa bị người ta bắt đi rồi!”
Ta lập tức bật dậy. Vừa mở cửa đã thấy Hà chưởng quầy đã đánh thức cả xóm, mọi người vây quanh hỏi han dồn dập.
Bà ta chộp lấy tay ta, giọng run rẩy van xin:
“Triệu Bao Nhi, ngươi là người từ nơi lớn đến, phải không? Ngươi có quen biết quan lớn nào không? Cứu lấy Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bị bắt đi rồi!”
Ta nghe mà ruột gan bấn loạn, vội vàng mời Hà chưởng quầy vào nhà. Vừa bước qua ngưỡng cửa, bà đã quỳ sụp xuống ôm lấy chân ta khóc lóc:
“Ta nói thật cho ngươi nghe… Phu quân ta, hắn tự dưng trở về… Ta cũng không rõ sao hắn ta lại được thả… Rồi Tiểu Hoa đột nhiên biến mất…”
Bà ta kể rằng tối qua, Lưu Đại bất ngờ quay về, nói rằng có một viên thiên phu trưởng tên Lưu Gia Tài là bà con họ hàng, đã giúp hắn ta được phép về nhà vài hôm để thăm gia đình, nhưng dặn không được tiết lộ cho ai biết.
Hà chưởng quầy không nghi ngờ gì, bèn giấu Lưu Đại trong nhà, còn nướng bánh cho hắn ta ăn đêm.
Không ngờ, lúc bà ra ngoài làm việc, quay lại đã thấy Lưu Đại biến mất từ bao giờ, còn cưỡi lừa chạy đi, mang theo cả Tiểu Hoa.
Hà chưởng quầy ngã quỵ xuống sàn, khóc không thành tiếng:
“Lưu Đại nói với Tiểu Hoa rằng vào doanh trại có việc tốt, kiếm được nhiều bạc. Nhưng sao có thể chứ? Con gái mà vào doanh trại thì còn gì tốt đẹp nữa? Tiểu Hoa mới mười hai tuổi thôi… nó biết làm gì chứ!”
Nghe đến đây, ta lạnh cả sống lưng, không thể chần chừ thêm. Ta vội chạy một mạch đến quán trọ.