19
Ta hốt hoảng, còn hai tên thị vệ đi theo Vệ Nguyên Hồng vẫn bình tĩnh giải thích:
“Đại nhân gặp thích khách, vốn nên trực tiếp tới y quán, nhưng nghe tin trấn Bình An đang hỗn loạn, vội vã tới đây để gặp cô nương.”
Ta nghe xong mà chẳng lọt nổi vào tai, chỉ luống cuống la lên: “Gặp ta làm gì! Mau, mau đi mời lang trung đến!”
Vệ Nguyên Hồng tựa vào vai ta, khẽ rên một tiếng: “Bao Nhi tỷ, chỉ cần thấy tỷ bình an, ta đã…”
Chợt hắn quay đầu, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Vệ Ninh Dao đang há miệng đứng đó. Hắn bối rối vịn vào khung cửa, gắng gượng đứng thẳng dậy, khuôn mặt luân phiên xanh rồi đỏ, ho khan vài tiếng: “Không sao.”
Ta vội dìu hắn vào trong, bưng nước nóng tới, rồi vào trong phòng lấy thuốc trị thương.
Vệ Nguyên Hồng môi trắng bệch, y phục dính đầy máu. Vai hắn bị một mũi tên xuyên thủng, mũi tên đã được rút ra, nhưng chưa được băng bó tử tế, máu vẫn rỉ xuống theo cánh tay, nhuộm đỏ cả ống tay áo.
Hắn không biết trong nhà có một nhóm thiếu nữ đang ẩn náu, chỉ khẽ liếc nhìn Vệ Ninh Dao bước lên lầu, rồi tự nhiên cởi áo khoác, để lộ vết thương sâu hoắm: “Bao Nhi tỷ, phiền tỷ.”
Ta cẩn thận rửa sạch vết thương, rồi băng bó thật chặt. Suốt quá trình, hắn im lặng nhìn ta, đến khi ta giúp hắn khoác lại y phục, hắn bỗng cất tiếng:
“Bao Nhi tỷ, trời vừa sáng, ta sẽ đưa tỷ rời khỏi đây.”
Ta nhíu mày đầy khó xử. Nếu ta bỏ đi, thì những cô gái đang nấp trong này phải làm sao? Ta đáp: “Ta sẽ không đi. Ngươi đưa Ninh Dao đi trước đi.”
Vệ Nguyên Hồng sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng: “Thực lòng mà nói, người đang chỉ huy quân đội ở trấn Bình An chính là Lâm Yển Tri phủ. Hắn tham lam, xảo trá, ta sợ mình khó lòng bảo vệ được tỷ.”
Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đang làm việc cho Tấn Vương, đúng không?”
Hắn chớp mắt ngượng ngùng, né tránh câu hỏi: “Nói gì thì nói, ta phải đưa tỷ đi.”
“Ta không đi đâu.” Ta chậm rãi sửa lại vạt áo cho hắn, “Đại công tử, ngươi cũng thấy rồi, tay chân của Tấn Vương chỉ là một lũ tham tàn, háo danh. Tại sao ngươi vẫn tiếp tục làm việc cho hắn?”
Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng: “Bao Nhi tỷ, chuyện triều chính, tỷ không hiểu đâu.”
Ta cười khổ: “Nhưng ta hiểu một lẽ xưa nay không bao giờ thay đổi, đó là ‘Đắc đạo thì được giúp, mất đạo thì chẳng ai theo’.”
Vệ Nguyên Hồng cúi đầu. Ánh nến phản chiếu trên gương mặt hắn, để lại những khoảng tối mờ mịt.
Hắn im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên, mặt lạnh như tiền, cất giọng cứng rắn: “Bao Nhi tỷ, tỷ nhất định phải đi.”
Ngay lúc ấy, Vệ Ninh Dao không biết đã nghe lén từ lúc nào, đột nhiên lao xuống, mạnh mẽ đẩy Vệ Nguyên Hồng ra, giận dữ gầm lên:
“Cút!”
20
Vệ Nguyên Hồng vịn lấy mép bàn đứng thẳng, ánh mắt đầy kinh ngạc như đang nhìn người xa lạ:
“Vệ Ninh Dao, ta là trưởng huynh của muội! Muội dám nói chuyện với ta như thế sao?”
Vệ Ninh Dao lại chỉ cười bi thương:
“Ta đã bị Vệ gia trục xuất rồi, huynh quên rồi sao?”
Vệ Nguyên Hồng gắng nén giận, đập mạnh lên bàn, âm thanh nặng nề vang vọng:
“Chính ngươi không biết tự trọng, trách được ai? Phu quân là ngươi chọn, đường cũng là ngươi tự đi, cũng chính tay ngươi đã đuổi Bao Nhi tỷ ra khỏi phủ…”
Ta tức đến bốc hỏa, đang định lên tiếng biện hộ cho Vệ Ninh Dao thì nàng đã kéo ta ra sau lưng mình, cứng cỏi cắt ngang:
“Phải, ta đã mắt mù, nhưng phu quân là ta tự chọn sao? Cho dù ta có nhìn thấu bộ mặt của tên Lương Nhị trước khi cưới, phụ thân ta sẽ cho phép ta không cưới sao?
Ngươi tự hỏi lòng mình đi, Lương Nhị là bạn đồng môn của ngươi, ngươi thực sự không biết hắn ham mê tửu sắc sao? Ngươi và cha đều biết, nhưng các người mặc kệ, không nói, không ngăn cản!
Tại sao, khi ngươi mười lăm tuổi thì khoa bảng đề danh, tương lai sáng lạn, còn ta mười lăm tuổi lại bị ép ngồi kiệu hoa tiến vào hang hổ ổ sói?
Các người muốn ta hiền thục, muốn ta nhẫn nhịn chịu đựng, ta đã nhịn, vậy mà vẫn bị chửi là nhu nhược! Ta vì Vệ gia mà gả cho một tên vô lại, bị hành hạ suốt năm năm, cuối cùng chỉ đáng một sợi lụa trắng! Các người còn muốn gì ở ta? Các người có nhất định phải ép ta chết như đã ép mẹ ta không?!”
Vệ Ninh Dao hít sâu một hơi, nuốt ngược dòng nước mắt, từng chữ, từng lời như khắc vào tim:
“Cả đời này, Vệ Ninh Dao ta chỉ thiếu nợ một mình Bao Nhi tỷ. Ân dưỡng dục của Hầu phủ, mẫu thân ta đã trả bằng cả mạng sống của mình. Mẫu thân ta chết thế nào, ngươi rõ hơn ai hết!”
Vệ Nguyên Hồng lùi lại một bước, vịn lấy góc bàn, ánh mắt chợt lóe lên sự hoảng sợ.
Vệ Ninh Dao ngẩng cao đầu, như vị tiểu thư Hầu phủ năm nào, không khoan nhượng ra lệnh:
“Ngươi nếu thật sự muốn tốt cho Bao Nhi tỷ thì nên bảo với Lâm Yển Tri phủ rằng trong trà quán này là tổ mẫu của ngươi, ai dám động vào? Hay là ngươi vẫn chưa dứt lòng tham đối với Bao Nhi tỷ?”
“Vệ Ninh Dao!” Vệ Nguyên Hồng hoảng hốt hét lớn, rồi ôm ngực, phun ra một búng máu.
Các tùy tùng vội vã đỡ lấy hắn, loay hoay đặt hắn nằm xuống bàn và vội chạy đi tìm lang trung.
Lang trung được mời đến ngay, ta lén nghe được rằng thương thế của Vệ Nguyên Hồng rất nặng, không thể tùy tiện di chuyển.
Vệ Ninh Dao ngồi cạnh ta, đầu cúi thấp, nước mắt long lanh trên khóe mi. Vệ Nguyên Hồng nằm vật trên bàn, mặt ngửa lên trời, dưới đất một vũng máu.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Ta ngồi giữa hai huynh muội họ, chẳng biết phải dỗ ai, lục lọi trong tay áo rồi rút ra một viên kẹo mềm, nhét vào miệng Vệ Ninh Dao trước tiên.
Vệ Nguyên Hồng bất ngờ ngồi dậy, nói khó nhọc:
“Bao Nhi tỷ, nếu tỷ đã không muốn đi, ta cũng không ép. Ta cho tỷ thêm chút thời gian, hãy nghĩ kỹ lại…”
Nói xong, hắn ra hiệu cho tùy tùng dìu mình lên lầu.
Ta nhảy dựng lên, chắn trước mặt họ:
“Không, không lên đó! Đi, đi y quán sẽ tốt hơn…”
Tùy tùng vẫn kiên quyết:
“Triệu cô nương, y quán đã chật kín người! Cô nương cũng nghe rồi đó, lang trung bảo đại công tử cần tĩnh dưỡng, không chịu được đường xa nữa đâu!”
Vệ Nguyên Hồng nhìn ta với ánh mắt buồn bã:
“Bao Nhi tỷ, sao tỷ lại đối xử với ta thế này? Tỷ không sợ ta chết dọc đường sao?”
Nói rồi, hắn đẩy ta ra, cứng đầu bước lên lầu, như thể quyết tâm dù chết cũng phải chết trong trà quán này.
Hắn vừa đẩy cửa ra, liền thấy cảnh tượng đầy chấn động:
Trong phòng chật kín nữ tử, họ ôm nhau co ro, vây quanh những cô bé nhỏ tuổi nhất, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
21
Vệ Nguyên Hồng tức khắc thu lại cơn giận, vội vàng đóng cửa lại, khuôn mặt đỏ ửng, bối rối nhìn ta.
Ta gãi đầu ngượng ngùng: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, nơi này… đông người hơn nhiều.”
Vệ Nguyên Hồng từ từ bước xuống cầu thang, từng bước như bay trên không, rồi ngã mình lên bàn, tay đan chéo trước ngực như muốn từ biệt cõi đời.
Ta đành phải lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người hắn.
Hắn nhanh chóng đoán ra tình hình, khẽ hỏi: “Bao Nhi tỷ, tỷ không rời đi vì muốn che chở cho những cô nương này phải không?”
Ta gật đầu, không muốn giải thích thêm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Ninh Dao.
Đầu ngón tay nàng ấy lạnh buốt, run rẩy co lại trong lòng bàn tay ta, khiến lòng ta không khỏi đau xót.
Vệ Nguyên Hồng nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Ta dẫn Vệ Ninh Dao ra sau vườn, ngồi dưới tán cây, lặng lẽ không nói gì suốt một hồi lâu.
Ta rất muốn hỏi rõ những lời nàng vừa nói, muốn biết mẫu thân nàng – Từ Di Nương – đã chết thế nào.
Nhưng lại không thốt nên lời.
Tuy nhiên, nàng ấy đã nhìn thấu tâm tư của ta, khẽ nói: “Bao Nhi tỷ, mẫu thân ta không phải chết vì tư tình, mà là vì Tần thế tử…”
Vệ Ninh Dao kể lại rằng, sau khi biết tin Từ Di Nương bị đánh chết, nàng ấy đã tìm đến bãi tha ma để kiếm thi thể của mẫu thân mình.
Tình cờ, nàng ấy gặp một ma ma của phủ Định Viễn Hầu, người tốt bụng giúp nàng ấy an táng Từ Di Nương và tiết lộ sự thật đau lòng.
Hôm đó, tam tỷ của nàng ấy trở về phủ thăm nhà, thế tử Tấn thế tử cũng đi cùng vì nàng mang thai.
Thế nhưng, trong cơn say, Tần thế tử đã xông vào hậu viện, tưởng nhầm Từ Di Nương là tỳ nữ, rồi kéo bà vào phòng toan làm nhục.
Từ Di Nương kháng cự đến cùng, đâm thương Tần thế tử, khiến cả phủ náo loạn.
Phủ Định Viễn Hầu không dám đắc tội với Tấn Vương, cũng không thể nuốt trôi nhục nhã này, nên đã trút hết cơn thịnh nộ lên Từ Di Nương, ra lệnh đánh chết bà ấy.
Kể đến đây, Vệ Ninh Dao siết chặt tay mình, cố nuốt trọn nỗi căm hận vào lòng: “Bao Nhi tỷ, vì sao lỗi của nam nhân, cuối cùng lại là nữ nhân gánh chịu? Ta phải báo thù cho mẫu thân thế nào? Ta phải làm gì đây? Ta chẳng làm được gì cả…”
Ta nắm chặt tay nàng ấy, nhẹ nhàng xoa dịu mu bàn tay lạnh giá ấy, nhìn khuôn mặt nàng hao hao giống mẫu thân mình – Từ Di Nương – mà không cầm được nước mắt.
Khi ta còn ở phủ Định Viễn Hầu, Từ Di Nương đối xử với ta rất tốt. Bà ấy thương ta vì tuổi nhỏ đã phải bán thân làm nô tỳ, từng tự tay búi tóc cho ta và bôi thuốc trị nứt nẻ cho đôi tay ta.
Khi ta bị đánh phạt, bà ấy đang cầu phúc trong chùa. Nghe tin, bà ấy vội vã chạy về nhưng không kịp gặp ta lần cuối trước khi ta bị đuổi khỏi phủ.
Giờ đây, ta suýt nữa đã quên mất tên thật của Từ Di Nương.
Bà ấy tên là Từ Tú Lan. Nhưng từ khi vào phủ, bà ấy chỉ còn là thiếp, là di nương, không còn là Từ Tú Lan nữa. Cái tên ấy như thể chưa từng quan trọng.
Và giờ đây, bà ấy ra đi trong ô nhục, không một tấm bài vị, cũng chẳng ai nhớ đến tên bà.
Ta nghĩ, đợi khi chiến sự kết thúc, sẽ mời một đạo sĩ làm phép cho Từ Tú Lan, cầu cho kiếp sau bà ấy được đầu thai vào gia đình giàu sang.
Nhưng mong rằng kiếp sau, bà ấy đừng làm phụ nữ nữa.
Bởi ở đời này, làm phụ nữ, trăm điều đều sai.
22
Vệ Nguyên Hồng có lẽ vì quá tức giận mà động đến vết thương, đêm đó bỗng sốt cao, mê man bất tỉnh.
Vài tùy tùng vội vàng đưa lão lang trung đến, nhưng ông buồn rầu nói rằng trong trấn hiện tại chẳng còn thuốc men gì, phải ra ngoài thành mua.
Một tùy tùng ở lại chăm sóc, còn những người khác lên đường tìm thuốc.
Vệ Ninh Dao đứng bên cạnh nhìn Vệ Nguyên Hồng nằm bất động trên bàn, cuối cùng cũng không đành lòng, rụt rè hỏi ta: “Bao Nhi tỷ, hắn sẽ không chết chứ?”
Trong lòng ta cũng thấp thỏm, đành hầm chút canh nóng để ít nhất không để hắn đói bụng, bệnh lại càng nặng thêm.
Một ngày trôi qua, những tùy tùng ra ngoài mua thuốc vẫn chưa trở về.
Ta đã đút cho Vệ Nguyên Hồng uống ba lần nước và một bát canh, cuối cùng hắn cũng mở mắt, gọi tùy tùng lại dặn dò vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Tùy tùng chắp tay xin lỗi ta: “Nhờ cô nương chăm sóc đại nhân, tại hạ đi đón người về ngay.”
Ta gật đầu, rồi nhóm lửa trong lò thêm to.
Nhưng không ngờ, khi ta bưng bát canh vào phòng, bất chợt thấy Thẩm Lăng cầm một con dao nhỏ, nhanh chóng tiến lại gần Vệ Nguyên Hồng, toan đâm vào ngực hắn.
Chén canh trên tay ta rơi xuống đất vỡ tan tành, ta lao tới chộp lấy cổ tay Thẩm Lăng.
Ai ngờ đứa trẻ này lại có sức mạnh ghê gớm, vừa đánh vừa đá, giống như một con sói con, nghiến răng trợn mắt, quyết không buông dao.
Ta tức quá, bèn tát mạnh vào sau đầu nó, khiến nó choáng váng.
Nhân cơ hội, ta giật lấy con dao trong tay Thẩm Lăng.
Vệ Ninh Dao nghe tiếng vội chạy đến, bịt miệng Thẩm Lăng và kéo vào kho sau vườn.
Ta liếc nhìn Vệ Nguyên Hồng thấy hắn vẫn ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi theo Vệ Ninh Dao vào kho, khóa cửa lại và tức giận mắng: “Ngươi điên rồi sao?!”
Thẩm Lăng vẫn giãy giụa trong vòng tay của Vệ Ninh Dao, cất tiếng phẫn nộ: “Hắn dẫn người vào phủ nhà ta, khiến gia đình ta tan nát! Ta muốn hắn đền mạng!”
Nói xong, nó hất tay Vệ Ninh Dao ra và lao ra ngoài.
Ta tát mạnh thêm cái nữa, túm lấy cổ áo nó, gằn giọng: “Giết hắn thì người nhà ngươi sẽ được sống lại sao? Ngươi là người duy nhất còn sót lại của nhà họ Thẩm. Ngươi muốn chết để trả thù, vậy ai sẽ đòi lại công bằng cho nhà ngươi?”
Thẩm Lăng từ từ ngừng vùng vẫy, cắn môi, mặt nhăn nhó như quả hạch, nhìn thấy ta giơ tay lên lần nữa, nó bật khóc nức nở.
Vệ Ninh Dao vội ôm chặt lấy nó, an ủi: “Bao Nhi tỷ, nó vẫn là trẻ con mà…”
Trẻ con ư? Trong thời loạn lạc này, ai quan tâm ngươi là trẻ con?
Nếu hôm nay Vệ Nguyên Hồng gặp chuyện, không chỉ Thẩm Lăng mà tất cả những người đang trốn trong trà quán này cũng sẽ gặp họa.
Huống chi, tội của nhà họ Thẩm không chỉ là lỗi của Vệ Nguyên Hồng, mà còn là trò chơi quyền lực từ những người ở trên cao.
Chẳng lẽ Thẩm Lăng chỉ mới mười tuổi đã có thể cầm dao đi ám sát vương gia sao?
Nếu không thể, thì chỉ có thể tiếp tục sống, giữ lại dòng máu của nhà Thẩm, chờ ngày tân hoàng lên ngôi rồi tính tiếp.
Ta lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng: “Thẩm Tướng quân trí dũng song toàn, nhưng lại có cháu gái ngu ngốc như ngươi. Nếu muốn chết, đừng chết ở trà quán của ta, đừng liên lụy người khác!”
Nói xong, ta xoay người bỏ đi, để lại sau lưng tiếng an ủi khe khẽ của Vệ Ninh Dao: “Sống, sống là quan trọng nhất…”
Vết thương trên tay ta khá sâu, ta vội băng bó qua loa rồi quét dọn mảnh vỡ trên sàn nhà.
Chẳng bao lâu sau, những tùy tùng đã trở lại, mang theo thuốc men quý giá.
Ta hầm thuốc xong, Vệ Nguyên Hồng tỉnh lại đúng lúc, uống cạn bát thuốc và nhìn ta như đòi thưởng: “Bao Nhi tỷ, đắng quá.”
Ta vỗ vỗ tay áo, tiếc nuối nói: “Hết kẹo rồi.”
Hắn thở dài buồn bã, nằm xuống nghỉ thêm một lát, rồi lảo đảo đứng dậy cáo từ.
Mồ hôi rịn trên chóp mũi hắn, nhưng hắn vẫn mỉm cười ghé tai ta thì thầm: “Bao Nhi tỷ, đợi ta. Ta nhất định sẽ đưa tỷ đi.”
Ta khẽ đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Đại công tử, người lo cho bản thân trước đi, bảo trọng.”
Hắn lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn ta lần cuối, rồi khuất dạng trong màn bụi đường.
Ta quay lại, khẽ nắn nắn viên kẹo cuối cùng trong tay áo, nghĩ bụng, cứ để dành viên này vậy.
Dù sao trà quán này còn bao nhiêu cô nương nhỏ cần ta dỗ dành.