Ta từng làm nha hoàn trong Hầu phủ suốt mười năm, nhưng chỉ vì tiểu thư làm mất một chiếc trâm đào hoa, mà ta bị đuổi khỏi phủ.
Năm tháng qua đi như nước chảy, ta đã dần quên hết ân oán với Hầu phủ.
Nhưng không ngờ, một đêm nọ, tiểu thư của Hầu phủ lại quỳ trước mặt ta, cầu xin ta cưu mang nàng.
Nàng bị nhà chồng ruồng bỏ, giữa trời đất bao la, chẳng có nơi nào dung thân.
Giờ đây, ta trở thành người duy nhất mà nàng có thể dựa vào.
1
Năm ta mười một tuổi, nương ta cuối cùng đã sinh được một đứa con trai.
Trước đó, cha ta đã tự tay dìm chết bốn đứa con gái.
Đệ đệ muộn màng này được cha nương kỳ vọng rất nhiều, đến mức họ cảm thấy gia cảnh nghèo khó không xứng đáng với đứa con quý báu ấy, ép ta phải bán thân làm nha hoàn trong phủ Định Viễn Hầu.
Ta rời nhà với một túi nhỏ trên vai, bên trong chỉ có hai cái bánh và một bộ y phục để thay.
Cửa lớn cao rộng, sân vườn sâu thẳm, ta ở đó suốt mười năm dài.
Ta hầu hạ tứ tiểu thư của Hầu phủ, nàng nhỏ hơn ta sáu tuổi.
Dù là con thứ, nhưng mẫu thân nàng – Từ di nương– có nhan sắc tuyệt trần và được Hầu gia sủng ái.
Nhờ đó, tứ tiểu thư cũng được hưởng những thứ tốt nhất, từ ăn mặc đến sinh hoạt.
Lúc còn nhỏ, tiểu thư rất ngây thơ, đến mức có phần khờ dại.
Nàng ấy rất ỷ lại vào ta, luôn miệng gọi “Bảo nhi tỷ tỷ,” thường cùng ăn cùng ngủ với ta, khiến các nha hoàn khác ganh tị.
“Bảo nhi” là cái tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Táo Yêu, âm giống với từ “yểu mệnh.”
Cha nương ta từng cho rằng ta đã cướp mất phúc phần sinh con trai của họ, mong ta chết sớm để họ có thể sinh quý tử.
Ở Hầu phủ, ta không thiếu thốn gì, còn dành dụm được một ít bạc.
Tiện thể nói thêm, ta chưa từng gửi về nhà cho cha nương một xu nào.
Cha ta từng đến gây chuyện, nhưng ta đã nhờ một gia đinh to lớn trong phủ cầm gậy chặn ông ta ở đầu hẻm, dọa dẫm một trận ra trò.
Cha ta vốn nhút nhát, bị gã gia đinh như gấu ấy dọa cho sợ đến mất vía, từ đó không dám đến tìm ta nữa, coi như ta đã chết.
Những ngày tháng ở Hầu phủ từng rất vui vẻ, khiến ta quên mất rằng trong chốn thâm cung này, điều dễ thay đổi nhất chính là lòng người.
Năm tiểu thư mười lăm tuổi, Hầu gia đã hứa gả nàng cho nhị công tử nhà Lương Thượng thư.
Tiểu thư tò mò về dung mạo của nhị công tử, liền sai ta dò la hành tung của hắn và sắp xếp một cuộc “tình cờ gặp gỡ.”
Nhị công tử có diện mạo khôi ngô, phong thái nho nhã.
Hai người vừa gặp đã cảm thấy như tri kỷ, sau đó trao gửi tâm tình và hắn tặng nàng một chiếc “trâm đào hoa.”
Chiếc trâm ấy không phải vật gì quý giá, ta từng thấy bày bán ở tiệm trang sức trong hẻm Tây.
Nhưng đối với một cô nương đang độ xuân thì, đó lại là bảo vật. Tiểu thư mỗi ngày đều nắm chặt chiếc trâm, ngắm mình trong gương mà cười thầm.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chiếc trâm biến mất. Tiểu thư cho rằng ta đã lấy trộm, liền phạt ta ba mươi trượng.
Ta bị lột quần trước mặt mọi người, nằm úp trên ghế dài, từng cú đánh giáng xuống như dao băm thịt, phát ra những tiếng bộp bộp nặng nề.
Tiểu thư ngồi trong phòng, quay lưng về phía ta.
Ánh sáng không thể lọt vào trong, đôi tay nàng giấu dưới bóng bàn, run rẩy không ngừng.
Chỉ một ngưỡng cửa ngăn cách chúng ta, nhưng lại như khoảng cách của trời và đất.
Ngày hôm đó, ta không nhận tội, cũng chẳng van xin, chỉ cắn răng chịu mấy chục trượng rồi ngất lịm.
Tứ tiểu thư cuối cùng cũng không nỡ đánh chết ta, bảo gia đinh dừng tay. Nhưng chuyện này đồn đại ra ngoài, nghe chẳng hay ho gì.
Cuối cùng, đại công tử của Hầu phủ đứng ra xử lý, đuổi ta khỏi phủ. Tứ tiểu thư đưa cho ta một trăm lượng bạc, lại như bù đắp mà xóa bỏ thân phận nô tỳ, trả lại tự do cho ta.
Xem như trong họa có phúc, ta mang thân thể đầy thương tích cùng túi bạc đầy ắp đến trấn Bình An, huyện Tùy Châu, mở một quán trà nhỏ.
Năm năm trôi qua nhanh như gió thoảng, chuyện cũ ở phủ Hầu cũng đã trở thành dĩ vãng. Những ngày vui, những đêm buồn đều dần phai nhạt, tựa như một giấc mộng Hoàng Lương đã tan biến.
Thế nhưng, vào một đêm nọ, khi ta vừa đóng cửa quán, chợt nghe có tiếng gọi tên mình bên ngoài.
Ta hé cửa nhìn qua khe, dưới ánh trăng trắng nhợt, một nữ nhân ôm chặt gói đồ, người ướt sũng như một oan hồn từ dưới nước bước lên.
Nàng gầy đi, cao hơn trước, tóc tai rối bù, áo quần lấm lem bùn đất, không còn chút phong thái nào của ngày xưa.
Nhưng dù thế nào, ta vẫn nhận ra ngay, đó là tứ tiểu thư của Hầu phủ – Vệ Ninh Dao, người mà ta đã từng chăm sóc, nhìn lớn lên từng ngày.
2
Vệ Ninh Dao dường như vô cùng hoảng sợ, không ngừng ngoái đầu nhìn quanh, giọng run rẩy kêu: “Bảo nhi, Bảo nhi, mở cửa cứu ta với…”
Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng của nàng vang vọng khắp con phố trống trải.
Ta đặt tay lên cánh cửa, tim đập dồn dập, nhưng lại chần chừ không mở.
Ta cứ tưởng mình đã buông bỏ hết oán hận, nhưng khi đối diện với Vệ Ninh Dao, ký ức bỗng trào dâng như sóng lớn, ép ta nghẹt thở.
Vẫn là một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, chỉ khác rằng người khóc lần này lại là nàng.
Rất nhanh, nàng kiệt sức, trượt xuống đất, quỳ gối trước cửa, khóc nức nở từng hồi, tựa như một con mèo con sắp tắt thở.
Cuối cùng, ta không nỡ, đành mở cửa, đứng từ trên cao nhìn xuống nàng.
Cổ họng nghẹn đắng, bao nhiêu lời muốn nói đều không thốt ra được, chỉ lặng lẽ nhường đường, ý bảo nàng vào trong.
Dưới ánh nến mờ ảo, ta và nàng ngồi đối diện nhau.
Vệ Ninh Dao vẫn run rẩy, tay siết chặt gói đồ đến trắng bệch cả đốt ngón tay.
Một lúc lâu sau, nàng bỗng che mặt, bật khóc nức nở, lời nói đứt quãng:
“Bảo nhi… ta bị đuổi… họ đều muốn ta chết…”
Từ những mẩu chuyện đứt gãy của nàng, ta ghép lại được câu chuyện.
Sau khi ta rời phủ một năm, Vệ Ninh Dao thành thân với nhị công tử nhà Lương Thượng thư như ý muốn, mang theo nha hoàn Bích Đào làm của hồi môn.
Nhưng không lâu sau đó, Bích Đào đã leo lên giường của nhị công tử và mang thai.
Dù Vệ Ninh Dao có tức giận thế nào, cũng không thể ngăn cản được Bích Đào dựa vào con mà thăng lên làm thiếp.
Vệ Ninh Dao càng khao khát có con, ngày đêm uống hết chén thuốc đắng này đến chén khác, dùng đủ mọi cách để níu chân nhị công tử ở lại phòng mình.
Nhưng bụng nàng mãi không có động tĩnh gì.
Thời gian trôi qua, nhị công tử dần chán ghét nàng, lột bỏ vẻ ngoài nho nhã, để lộ bộ mặt tham sắc, bạc tình.
Hết người mới này đến người mới khác bước vào phủ, ai nấy đều xinh đẹp, khéo léo, khiến nhị công tử vui vẻ, bỏ mặc chính thất như nàng.
Càng tệ hơn, mẹ chồng nàng ngày càng không ưa nàng.
Một là vì nàng không có con, hai là vì tính cách yếu đuối, không giữ được sự ổn định trong hậu viện.
Bà ta đổ hết lỗi cho nàng vì đã khiến nhị công tử mê đắm nữ sắc, bỏ bê việc học hành.
Bị mẹ chồng trách móc thường xuyên, Vệ Ninh Dao ngày càng bế tắc, tìm không ra ai để giãi bày tâm sự.
Nàng nghĩ đến nhà thân mẫu – phủ Định Viễn Hầu – như chỗ dựa cuối cùng của mình.
Thế nhưng, nửa năm trước, một tin dữ đã truyền đến – mẫu thân của Vệ Ninh Dao, Từ di nương, bị phát hiện thông dâm với một tên mã phu và bị Hầu gia bắt quả tang tại chỗ.
Trong cơn giận dữ, Hầu gia đã ra lệnh đánh chết bà ngay tại chỗ bằng loạt gậy tàn nhẫn.
Khi Vệ Ninh Dao nghe tin, mẫu thân nàng đã trở thành nắm xương khô nơi bãi tha ma.
Ngay sau đó, Vệ Ninh Dao nhận được hưu thư từ nhà chồng.
Năm năm làm vợ nhị công tử nhà họ Lương, cuối cùng nàng cũng chỉ như một con chó hoang bị đuổi ra khỏi cửa, không kịp thu dọn gì ngoài vài món trang sức cũ.
Phủ Định Viễn Hầu cũng không còn chấp nhận nàng, người con gái đã làm mất thể diện gia tộc.
Họ chỉ đưa cho nàng một dải lụa trắng, bảo nàng hãy tự tìm cái chết.
Nhưng nàng mới chỉ hai mươi tuổi, nàng còn không muốn chết.
Vậy là nàng chạy trốn, dùng hết chút tiền cuối cùng, lần mò qua bao gian khó, cuối cùng cũng tìm được đến trấn nhỏ này, đến tìm ta.
Nghe đến đó, ta lặng lẽ bưng một đĩa bánh ra, nhìn nàng vội vã cầm lấy mà nhét vào miệng.
Cuối cùng, ta cất tiếng hỏi:
“Tại sao lại là ta?”
3
Tại sao lại là ta?
Tại sao ngươi đến tìm ta? Tại sao ngươi tin rằng ta sẽ giữ ngươi lại?
Và tại sao, ngươi từng nghĩ rằng chiếc trâm đào hoa đó là do ta lấy?
Vệ Ninh Dao sững người, miệng còn ngậm miếng bánh nhưng không sao nuốt nổi, nước mắt lã chã rơi trên mặt bàn, nàng vừa khóc vừa nói không thành tiếng:
“Xin lỗi, xin lỗi… Ta sai rồi… Ta sai rồi… Lẽ ra người đi theo ta phải là ngươi, không phải Bích Đào… Ta sợ ngươi sẽ tranh giành nhị lang với ta, nên…”
Cuối cùng, nàng cũng nói ra sự thật.
Thì ra, năm đó Từ di nương có ý định đưa ta làm nha hoàn hồi môn cho Vệ Ninh Dao. Trong mắt bà, ta là người hiếm hoi trong Hầu phủ thực lòng bảo vệ con gái bà, và khi vào nhà họ Lương, ta sẽ là cánh tay đắc lực cho Vệ Ninh Dao.
Nhưng Bích Đào đã nhân cơ hội, nói xấu ta trước mặt phu nhân, rằng ta tuy dung mạo không tồi, lại lớn tuổi hơn, tâm tư sâu sắc, đến mức có thể làm vui lòng cả Đại phu nhân khó tính – người vốn không ưa gì Từ di nương.
Những lời đó gieo mầm nghi kỵ trong lòng Vệ Ninh Dao.
Vậy là nàng giấu ta, dẫn Bích Đào đi theo, còn lén gặp nhị công tử thêm lần nữa để thăm dò ý tứ.
Không ngờ, nhị công tử lại hỏi: “Cô nha hoàn cao cao, vẫn luôn theo sát bên nàng, giờ đâu rồi?”
Vệ Ninh Dao nghe vậy mà hốt hoảng, từ đó ăn không ngon, ngủ không yên, không chấp nhận được ý nghĩ ta và nàng sẽ cùng hầu hạ một người.
Trong mắt nàng, chắc chắn ta đã nhân lúc truyền tin mà lén tán tỉnh nhị công tử.
Nàng từng đối xử với ta không tệ, còn ta lại “phản bội” nàng, khiến nàng khinh bỉ đến tột cùng.
Vậy là nàng nghĩ ra một “kế sách cao minh” – vu oan cho ta trộm đồ. Chỉ cần ta bị mang tiếng xấu, ta sẽ không còn tư cách làm nha hoàn hồi môn, cũng không thể bước chân vào cổng lớn nhà họ Lương.
“Ta hối hận rồi… Ta thật sự hối hận…” Vệ Ninh Dao khóc không thành tiếng. “Ta không biết ba mươi trượng sẽ đánh chết người… Ta cũng không ngờ đại ca lại nhất quyết đuổi ngươi ra khỏi phủ…”
Ta im lặng rất lâu, chỉ cảm thấy mọi thứ thật nực cười.
Không biết ư? Một câu không biết, hay cho một lời không biết.
Khi bị đánh bằng những trượng đó, ta chỉ biết tự hỏi ai đã hãm hại ta.
Ta nghi ngờ rất nhiều người, nhưng không bao giờ muốn tin rằng đó lại là “đòn cảnh cáo” của Vệ Ninh Dao.
Nhưng khi ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, Vệ Ninh Dao lại đuổi theo, nhét vào tay ta ngân phiếu và giấy bán thân của ta.
Khi ấy, ta hiểu nàng đã biết rõ ta vô tội, chỉ là nàng áy náy trong lòng.
Mười năm – chúng ta đã bên nhau trọn mười năm. Nàng là tiểu thư của ta, là chủ nhân của ta, cũng là cả sinh mệnh và ánh sáng của ta.
Ta đã chứng kiến nàng trưởng thành, nâng niu nàng như bảo vật.
Nàng từng khóc khi ta bệnh, từng tức giận thay ta khi người khác trách phạt ta.
Nàng từng ngọt ngào gọi ta là “Bảo nhi tỷ tỷ,” cùng ta chia nhau một miếng bánh trên bậc thềm, ôm lấy tay ta ngủ ngon lành trong đêm mưa bão.
Mỗi khi có gì tốt đẹp, nàng luôn nghĩ đến ta đầu tiên.
Nàng như món quà mà trời ban tặng, khiến ta không thể không nhìn thấy trong nàng bóng dáng của gia đình.
Ta đã từng thành thật với nàng, từng sẵn lòng vì nàng mà hy sinh tính mạng.
Nhưng cuối cùng, vì một nam nhân chỉ gặp vài lần, nàng lại bỏ rơi ta?
Bây giờ ngươi bảo ta phải làm sao đây? Nghĩ rằng ngươi đã khốn khổ đủ rồi, xem như đã trả giá, rồi ta lại tha thứ cho ngươi, đón ngươi vào nhà, tiếp tục làm nha hoàn hầu hạ ngươi sao?
Sao có thể chứ?
Nếu ta dễ dàng tha thứ như thế, thì mạng này của ta lại càng thêm rẻ mạt.
Như thể ta vẫn chỉ là “đồ vô dụng” trong miệng cha nương, là đứa cỏ dại đáng chết yểu, là nô tỳ bị vứt bỏ, không xứng với cái tên “Bảo nhi.”
Nhưng không phải vậy, và cũng không thể như thế.
Ta đã bôn ba nửa đời người, chưa bao giờ lầm đường lạc lối, chỉ mong dùng chân tình để đổi lấy chân tình.
Ta không đáng bị đối xử như vậy.