Những năm tháng thay tỷ tỷ gả cho Ngụy Hầu, ta xuân cày hạ cấy, phụng dưỡng mẹ chồng, được trên dưới đều khen ngợi là Hầu phu nhân danh hiền tiếng thảo.
Ai nấy đều ngưỡng mộ số phận tốt đẹp của ta. Cho đến khi Ngụy Hầu vì muốn rước tỷ tỷ ta vào cửa mà không tiếc ép ta uống độc tự vẫn..
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trọng sinh trở về đêm trước khi bị ép thay tỷ tỷ để xuất giá.
Ta gõ cửa nhà Tạ gia, nơi vị biểu ca như tiên giáng trần đang ở, cố nhịn không rơi nước mắt mà nói: “Ta không muốn gả.”
Chàng khoác áo mở cửa, ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt chàng. Chàng nói: “Vậy thì không gả.”
Một lời hứa hẹn, từ đó dù là núi đao biển lửa, chàng cũng sẽ bảo vệ ta.