Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG Chương 4 TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG

Chương 4 TA KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG

8:40 chiều – 24/08/2024

10

Trọng sinh không chỉ có mình ta, mà còn có Ngụy Hầu.

Ngàn dặm vội vã đích thân đến đón dâu, chặn thuyền chỉ vì một đĩa bánh, nếu không phải chàng có ký ức từ kiếp trước, thì không có lời giải thích nào khác.

Con đường phía trước như dòng nước Đan Thủy, sóng gió chưa yên. Ta không biết phải làm sao để tránh chàng. Ngụy Tuấn sống lại một lần nữa, chàng rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng điều mà ta muốn…

Thuyền sắp cập bến, Huyện Diễu đã ngay trước mắt. Khi xuống thuyền, ta bỗng nhiên nâng vạt váy, quay đầu lại, trong nước mắt có nụ cười. Gió sông cuồn cuộn, Tạ Lâm cầm đèn soi đường cho ta.

“Tạ biểu ca, ngài có biết không? Ngài không chỉ giúp ta một lần đâu.”

Tạ Lâm sững sờ.

Kiếp trước, vào năm thứ sáu sau khi ta gả cho Ngụy Hầu, vì ta từng mắc lạnh trong những năm hỗ trợ cứu nạn lũ lụt, nhiều năm không có con, nên tộc lão đề nghị Ngụy Hầu nạp thiếp.  Người được chọn là một quận chúa thuộc Hán triều.

Thời gian đó, Ngụy Hầu đang bận chinh chiến khắp nơi. Ta giúp chàng sắp xếp hành trang, trước khi chàng rời đi, ta thắt lại dây mũ cho chàng, chàng dặn dò ta:

 “Quận chúa có thân phận tôn quý, đôi khi làm việc khó tránh khỏi quá phận, nàng hãy nhẫn nhịn một chút.”

 Chàng cúi đầu, dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào mắt ta, “A Uẩn, ta sẽ mang về cho nàng những búp sen đầu mùa từ Giang Nam.”

Ta dõi theo bóng lưng chàng bước đi. Bao lần ta dõi theo như thế, chàng chưa từng quay đầu lại. Ngụy Tuấn và những người ở Ngụy đô, Kim Lăng, đều như nhau, chưa từng coi trọng xuất thân của ta.

Quận chúa không muốn làm thiếp. Nàng mang theo quân đội riêng của mình, cùng tiến vào Ngụy đô. Nàng muốn trở thành phu nhân chính thất của Ngụy Hầu.

Mỗi khi đến mùa xuân, ta đều tự mình xuống ruộng cùng với những phụ nữ nông dân bình thường để gieo trồng, nhằm khích lệ công việc nông nghiệp ở đất Ngụy. Quận chúa đã phóng hỏa đốt cháy cánh đồng, nhân lúc hỗn loạn, nàng bắt cóc ta, xem ta như một con vật dơ bẩn mà ném ta vào ao nước bẩn ngoài thành, suýt chết đuối, lúc đó, tể tướng đương triều Tạ Lâm đã cứu ta. Ta nắm chặt tay chàng, lúc đó đã sốt cao đến mức mơ hồ. Nước mắt ta nóng bỏng tuôn rơi không ngừng: “Ta không muốn ở đây.”

Chàng hỏi: “Vậy nàng muốn đi đâu?”

Ta mím chặt môi, không nói nên lời. Chỉ cần là không ở Ngụy đô thì ta đi đâu cũng được. Nhưng ta không thể rời đi.

Cha mẹ ta đều nằm trong tay Tiết gia, ta đã ở đất Ngụy sáu năm, Ngụy Hầu sẽ không cho phép ta rời đi.

Sau đó, khi Ngụy Hầu nghe tin, chàng vội trở về thành, dẹp yên quân loạn, quận chúa ngày hôm sau đột ngột qua đời. Ngụy Hầu hứa với ta rằng, ít nhất ba năm nữa chàng sẽ không nạp thiếp.

Các nữ nhân đất Ngụy đều ghen tị với ta vì điều này. Chỉ có ta biết rõ. Ngụy Hầu vốn không có hứng thú với nữ sắc, nhưng rồi một ngày nào đó, chàng sẽ cưới những thê thiếp có thân phận cao quý, và ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ta chưa từng cảm thấy bi thương như lúc này. Phu quân của ta là một hùng chủ trong loạn thế, nhưng chàng chưa bao giờ dành cho ta một chút thương cảm.

Tạ  Tể Tướng vì ta mà bị liên lụy, nhưng cả đời chàng giữ mình trong sạch, không nạp thê thiếp, luôn khoác lên mình bộ bạch y, nhưng lại mang trong tay ấn tín của sáu nước. Có lời đồn rằng, chàng vì yêu mến phu nhân của Ngụy Hầu mà nguyện ý ở lại Ngụy đô. Ngụy Tuấn nghe được thì không vui, cũng không cho phép ta gặp chàng nữa. Cho đến khi một lần gặp nhau trên con đường trong cung. Ta vén rèm xe, nói với chàng: “Những lời đồn đại ấy đều là vô căn cứ. Tạ đại nhân, không cần để tâm.”

Chàng chỉ hỏi ta một câu ngắn gọn:

“Vậy nàng muốn đi đâu?”

Đó cũng là câu chàng đã hỏi ta khi cứu ta hôm đó. Nếu không muốn ở Ngụy đô, nàng muốn đi đâu?

Tạ Lâm ngước mắt lên, như vầng trăng sáng trên trời. Chàng mỉm cười nhẹ nhàng:

“Nếu như, đó không phải là lời đồn thì sao?”

Nếu như, lý do chàng ở lại Ngụy đô không phải là vì những lời đồn đại thì sao?

11

Dù Huyện Diễu đã gần ngay trước mắt, nhưng ta lại dừng bước, không thể tiến lên. Ngụy Tuấn đến với khí thế mạnh mẽ, nếu thật sự chàng đến vì ta, thì Huyện Diễu không phải là nơi khó tìm. Cách tốt nhất là tiếp tục ở lại bên cạnh Tạ Lâm.

Nhưng những lời này khó mà nói ra. Hai kiếp cộng lại, ta đã nợ Tạ Lâm quá nhiều rồi. Cả đời chàng thuận buồm xuôi gió, còn ta chỉ là một người yếu đuối, không biết đến khi nào mới có thể trả hết ân đức này.

Sóng sông dập dềnh, đèn đêm chập chờn lay động. Ta không thể tiếp tục làm liên lụy đến Tạ Lâm nữa. Ta đã chuẩn bị xuống thuyền, từ biệt tại đây.

“Tạ biểu ca, cảm tạ huynh. A Uẩn hôm nay thế cô lực mỏng, chưa thể báo đáp ân đức, ngày sau nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp.”

Tạ Lâm cúi mắt, chỉ thấy ánh đèn trong đôi mắt ta, lúc sáng lúc tối. Chàng bỗng nhiên lên tiếng: “Có cơ hội để báo ân.”

Ta đột nhiên sững sờ.

Tạ Lâm nói: “Ta còn phải đến Vu Châu, bên cạnh ta không có ai thân cận. A Uẩn, nàng có thể đi cùng ta một đoạn đường nữa không? Nàng tỉ mỉ, hiểu biết rộng rãi.”

Chàng vốn là người thông minh.bChàng không thể không nhìn ra nỗi sợ hãi của ta, cũng có lẽ đã đoán được mối liên hệ giữa ta và Ngụy Hầu, nhưng chàng vẫn chưa từng hỏi nguyên do.

Dù rõ ràng là chúng ta vốn không quen biết. Nhưng vì ta và Tiết gia có mối hiềm khích, lại giao đấu với Ngụy Hầu. Ngay cả khi chàng đưa tay giúp đỡ, cũng dùng những lời nói nhẹ nhàng như vậy.

Ta kìm nén nước mắt: “Tạ Lâm, chàng cứ giúp ta như thế này, nếu ta là một người phụ nữ xấu xa thì sao?”

Tạ Lâm nhẹ nhàng phủ nhận: “Nàng không phải vậy.”

Chàng sẽ không nói rằng, chàng luôn mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả. Chỉ biết rằng có một nữ tử ngồi phía sau rèm:

“Tạ thừa tướng,ta không thể rời đi.  Đất Ngụy nghèo nàn, phụ nữ và trẻ em cần ta chăm sóc, ngoài ta ra, triều đình không ai có thể lên tiếng vì họ.”

“ Ngụy Hầu hiếu chiến, ta có thể ngăn cản ý muốn chém giết của chàng, giảm thiểu chiến sự.  Ngài thanh bạch, không cần liên lụy với ta, tránh cho hậu thế phán xét sai lầm.  Tự do của ta, không quan trọng. Nếu có ngày ngài trở lại Giang Nam, nhớ báo bình an cho cha mẹ ta, vậy là đủ rồi.”

Những lời nàng nói đều vì người khác. Nhan sắc như xuân sơn, tấm lòng hiền hậu như nước.  Nàng thiện lương hơn tất cả mọi người trên thế gian này, bền bỉ và cố gắng hơn bất kỳ ai.  Nhưng nàng lại không hề hạnh phúc.

Cả đời Tạ thừa tướng thuận buồm xuôi gió. Chỉ có một điều tiếc nuối. Gặp nàng quá muộn, không thể đưa nàng rời đi.

Nàng là một cô gái rất tốt. Nhưng lại không có được một cuộc đời tốt đẹp.

12

Vu Châu đang chịu cảnh lũ lụt.

Tạ Lâm thông hiểu thiên địa, là do Thứ sử Vu Châu mời đến để cải tạo lại dòng chảy, ngăn ngừa tai họa. Chàng ngày ngày đội nón lá tơi, ra đi từ sớm, trở về lúc chiều tà.

Ta tưởng rằng Tạ Lâm bảo ta giúp đỡ chỉ là lời khách sáo, không ngờ chàng thực sự giới thiệu ta với Thứ sử để làm việc.

Kiếp trước, ở Ngụy đô, mỗi khi gặp thiên tai nhân họa, ta đều phải thay Ngụy Hầu điều động tiền lương, an ủi dân chúng, không để sơ sót. Công việc hậu cần trong cơn lũ lụt ở Vu Châu đối với ta cũng không phải là việc quá khó khăn.

Liên hệ với các thương gia giàu có, dựng lều cho dân tị nạn, mở kho lương phát cháo, mỗi bước đi ta đều đích thân giám sát, chỉ sau vài ngày, dưới mắt ta đã xuất hiện quầng thâm.

Ban đầu là để báo đáp ân tình của Tạ Lâm, nhưng dần dần ta cảm thấy hạnh phúc. Mọi người ở đây đều gọi ta là A Uẩn cô nương.

A Uẩn cô nương, hôm qua con ta bị cảm lạnh, sốt cao, may nhờ nàng mời được Lưu đại phu đến kịp .

A Uẩn cô nương, nàng không giống với những phu nhân tiểu thư khác, nàng là người tốt nhất mà ta từng gặp.

A Uẩn cô nương, may nhờ có nàng ở đây, không ai dám bớt xén lương thực.

A Uẩn cô nương, đa tạ nàng nhiều lắm.

Thực ra ở Ngụy đô, cũng không thiếu những lời khen ngợi như thế, rằng Ngụy Hầu có hiền thê, tài đức vẹn toàn. Nhưng tất cả mọi người đều gọi ta là Ngụy Hầu phu nhân.

Ai ai cũng biết ta là Tiết thị của Ngụy Hầu, nhưng không ai biết tên thật của ta là A Uẩn. Mọi việc ta làm, thực chất chỉ là góp sức cho giang sơn của Ngụy Hầu.

Mưa liên miên không dứt. Trên đường đến phát cháo, ta còn cứu được một đứa trẻ bị mắc kẹt trên mảnh gỗ trôi trong nước, vì thế cả người dính đầy bùn đất, giấu dưới lớp áo tơi, không thể trực tiếp xử lý thức ăn, đành giao việc phát cháo cho người khác.

Ta dựa vào cột nhà, mệt mỏi đến nỗi ngủ quên. Trong giấc mơ, ta thấy cảnh tượng sau khi ta chết ở kiếp trước.

Khắp đất Ngụy, ngàn dặm mặc tang phục, suốt mấy tháng liền tấu nhạc buồn. Trong vương thành, ai nấy đều mang vẻ u sầu, sử quan rơi lệ, ghi lại tiểu sử của ta trong truyền ký hoàng hậu.

Ngụy Hầu hối hận việc hôn nhân, không muốn tái liên hôn với nhà quyền thế, phu nhân của chàng, từ đầu đến cuối chỉ có một người. Những dân chúng từng nhận được ân huệ của ta, tự nguyện xây dựng lăng mộ cho ta.

Ngụy Hầu giết con chiến mã đã theo chàng bao năm trước mộ ta, nói rằng: “Sáu con thần mã này sẽ bảo vệ nàng trở về cõi hư không.”

Chàng không ngủ không nghỉ, tự tay khắc bia mộ, ngày bia hoàn thành, chàng thổ huyết mà ngất đi không tỉnh lại. Trên bia mộ khắc lại những sự kiện trong cuộc đời ta, cùng với tên của ta. Mọi người lúc đó mới biết rằng, phu nhân của Ngụy Hầu vốn có tên.

Tiết Uẩn. Ta tên là Tiết Uẩn