Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THIẾU ÁNH BÌNH MINH Chương 7 THIẾU ÁNH BÌNH MINH

Chương 7 THIẾU ÁNH BÌNH MINH

10:16 sáng – 22/11/2024

Sau khi Nguyên Lê về nhà chồng, nàng sống cẩn trọng như bước trên băng mỏng.

Nàng biết phụ thân ta từng sai người lục soát phủ của Mạnh lão tướng quân, định gán cho ông một tội danh không có thật.

Phụ thân ta cũng biết rõ, sự kiện “đào mộ tổ tiên, mèo thần phun lời người” rầm rộ năm nào chính là do Nguyên Lê âm thầm sắp đặt.

Bức thư cầu hòa kia, là do ta dùng danh nghĩa của phụ thân viết ra.

Ta còn quỳ ba ngày ba đêm trong phủ để cầu xin phụ thân dừng tay.

Phụ thân ta tức giận, nghiến răng hỏi:

“Tại sao con lại hết lòng bênh vực nàng như vậy?”

Ta im lặng rất lâu, tránh trả lời trực tiếp, chỉ nói:

“Chúng ta có lỗi trước, xin phụ thân hãy dừng lại.”

Phụ thân nhiều lần cố tìm hiểu lý do thật sự khiến ta bảo vệ Nguyên Lê.

Ông đoán ta và nàng có giao dịch ngầm, hoặc rằng ta định phản bội Thẩm gia, thậm chí muốn kết thân với Mạnh gia.

Nhưng phụ thân ta thông minh cả đời, lại không nghĩ đến một lý do đơn giản nhất.

Chỉ vì ta thích Nguyên Lê.

Chuyện ta thích Nguyên Lê, trời đất không biết, Nguyên Lê càng không biết.

Năm Nguyên Lê mười ba tuổi, theo tờ hôn ước, Thẩm gia tất nhiên phải gửi lễ vật chúc mừng sinh nhật nàng.

Khi đó, tiểu đồng bên cạnh ta là một kẻ trẻ tuổi nghịch ngợm, hắn bí mật xúi ta:

“Công tử, người không muốn đến nhìn thử vị hôn thê tương lai của mình sao? Nhỡ nàng xấu như Chung Vô Diệm, công tử chẳng phải khổ cả đời sao?”

Ta bực bội, lập tức đáp lại:

“Nói bậy! Người kết hôn với ta đương nhiên phải là nữ tử tốt nhất thiên hạ!”

Các tiểu thư chưa xuất giá đều phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không ra khỏi cửa lớn, cũng không bước qua cửa nhỏ.

Nhưng sự tò mò khiến ta không kiềm được, lén trèo lên bức tường cao phía sau phủ tướng quân, muốn nhìn mặt Nguyên Lê.

Ta đã đoán đúng.

Người kết hôn với ta quả thật là nữ tử tốt nhất thiên hạ.

Nàng rõ ràng chỉ là một cô bé, nhưng hành xử đâu ra đấy như một người trưởng thành.

Lễ vật xếp hàng dài, nàng chỉ lướt mắt qua, sau đó nhàn nhạt ra lệnh:

“Kiểm kê từng món, ghi chép cẩn thận, đưa vào kho.”

Một tay nàng cầm sổ sách, tay kia cầm quạt, nhẹ nhàng gõ lên trán một cô bé khác, trách yêu:

“Nam Kiều, hôm nay nếu không học xong cách ghi chép, tối nay đừng ăn cơm nữa!”

Tiểu cô nương ấy hốt hoảng, níu lấy tay áo nàng, làm nũng:

“Tỷ tỷ, hôm nay là sinh nhật tỷ, Nam Kiều phải nghỉ ngơi một ngày để chúc mừng tỷ chứ!”

Nguyên Lê mỉm cười, nụ cười dịu dàng và thân thiết, nhưng từng lời nói ra lại nghiêm khắc:

“Không! Được!”

Nam Kiều tiu nghỉu, cúi đầu, ỉu xìu ngồi bên cạnh Nguyên Lê, học cách xem sổ sách.

Trời trong nắng đẹp, gió nhẹ thoảng qua, mũi ta thoang thoảng mùi hương hoa.

Ta cứ thế nằm bò trên bức tường cao, ngây người nhìn Nguyên Lê.

Một người như vậy sẽ trở thành thê tử của ta.

Thật tốt biết bao.

Tiểu đồng dưới chân ta đột nhiên trượt tay, khiến cả hai rơi xuống đất.

Ta nghe loáng thoáng tiếng Nguyên Lê quát lớn:

“Người đâu! Mau bắt tên tiểu tặc lớn gan này lại!”

Ta và tiểu đồng cuống cuồng bò dậy, vừa lăn vừa chạy trốn.

Vừa chạy, ta vừa quay đầu lại nhìn phủ Mạnh gia, và chẳng hiểu sao, lại bật cười thành tiếng.

Lòng ta ngập tràn, ngọt ngào hơn cả mật quế hoa.

Ta thích nàng như vậy, sao có thể để nàng chịu khổ?

Sao có thể trơ mắt nhìn nàng u sầu sau hôn nhân?

Sao nỡ để nàng cùng ta đi lên đoạn đầu đài mà chết?

Ngày Thẩm gia bị tịch biên, nàng như người vừa khỏi một cơn bệnh dài, lảo đảo bước xuống giường, thì thào nói:

“Cuối cùng trời cũng sáng rồi.”

Nàng thẫn thờ theo chúng ta đến đoạn đầu đài.

Đó là lần đầu tiên trong đời ta khóc.

Yêu sâu đậm mà phải chờ đợi trong vô vọng chẳng qua chỉ là nỗi đau nhỏ.

Nhìn người yêu chịu liên lụy, bị cuốn vào kết cục đoạn đầu đài vốn không thuộc về nàng, mới thực sự như lưỡi dao cứa vào tim ta.

Ta vừa khóc vừa nhìn nàng:

“Nguyên Lê, lấy ta, nàng đã chịu khổ rồi. Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không để nàng lại gả cho ta.”

Nguyên Lê không nhìn ta, thậm chí không dành cho ta một ánh mắt.

Ánh mắt nàng hướng về đám đông dân chúng, nơi đó có Nam Kiều nước mắt lưng tròng và Mạnh lão tướng quân với bộ râu run rẩy.

Mạnh lão tướng quân, người một đời chinh chiến, từng dễ dàng nhấc lên thanh huyền thiết nặng cả trăm cân, giờ đây đôi tay cũng run rẩy như sàng gạo.

Nam Kiều vừa khóc vừa hét lên, bất chấp tất cả mà muốn xông qua đám đông.

Nàng vừa khóc vừa gào thét, giận dữ chửi rủa:

“Đồ khốn kiếp! Cút hết đi! Tỷ tỷ ta vô tội, các ngươi dám đòi mạng của nàng!”

Có người dân khuyên can:

“Tỷ tỷ ngươi đã gả vào Thẩm gia, thì mang họ Thẩm, không còn là họ Mạnh nữa. Đương nhiên phải cùng phu gia sống chết vinh nhục.”

Nam Kiều trừng mắt, như phát điên mà nắm lấy cổ áo người kia:

“Nói bậy! Mạnh Nguyên Lê từ lúc sinh ra đã mang họ Mạnh, làm gì có chuyện gả vào Thẩm gia là phải đổi họ!”

Phía dưới đoạn đầu đài ồn ào không ngớt, nhưng trên đài, Nguyên Lê lại bình thản như nước.

Nàng chậm rãi nở một nụ cười với Mạnh lão tướng quân và Nam Kiều, rồi nhẹ nhàng bước đến đoạn đầu đài.

Lưỡi đao hạ xuống.

Như một vở kịch cuối cùng cũng đến hồi kết.

Mọi sự sững sờ, kinh hoàng và tiếng hét của ta, đều bị chém đứt trong ánh đao lạnh lẽo ấy.

Như một cơn ác mộng vừa kinh hoàng vừa chân thực, mỗi lần tỉnh dậy ở Luân Đôn, ta đều cảm thấy buồn nôn.

Nỗi hối hận ấy quá sâu đậm, đến mức không thể quên được.

Sau khi tái sinh, ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Ta muốn Nguyên Lê bình an và hạnh phúc, muốn nàng mãi mãi vui vẻ và an khang như năm mười ba tuổi.

Đời này nàng bị trói buộc bởi tờ hôn ước ấy, bị ép gả cho ta, mở đầu một nửa cuộc đời đầy bi thương.

Không sao đâu, Nguyên Lê, kiếp này, mọi áp lực thế gian, để ta gánh thay nàng.

Chỉ cần nàng hạnh phúc, còn chuyện có bên ta hay không, chẳng quan trọng lắm.

Ta và Nam Kiều nhanh chóng tìm được tiếng nói chung.

Nàng là người mà Nguyên Lê tự tay chăm sóc từ nhỏ, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến tỷ tỷ của mình.

Ngay khi đến Luân Đôn, nàng đã không ưa ta:

“Tỷ tỷ ta là vô song thiên hạ, ngươi đúng là trèo cao.”

“Nếu ta mà biết ngươi mê mẩn cô gái Tây nào ở đây, lang thang chơi bời, ta sẽ là người đầu tiên chặt chân ngươi!”

Có lúc, Nam Kiều nhìn thấy người Tây cởi mở nhiệt tình liền trở nên trầm ngâm.

Có lúc, nàng ăn vài con cua đỏ liền ủ rũ.

Có lúc, chỉ cần nhìn ánh trăng sáng cũng sẽ khẽ thở dài:

“Tỷ tỷ ta vốn nên có một cuộc sống như thế, thay vì bị trói buộc bởi những quy tắc và khuôn phép.”

Ta lặng lẽ tiếp lời:

“Ngươi có muốn tỷ tỷ mình được tự do, tha hồ bay lượn giữa trời cao, vùng vẫy trong biển rộng không?”

Đôi mắt Nam Kiều sáng bừng lên.

Cách phá hủy cuộc hôn nhân đó, để Nguyên Lê được an toàn thoát thân, không gì đáng tin hơn là việc ta dính líu đến một mối tình vụng trộm, khăng khăng tin vào “chân ái” mà kiên quyết hủy hôn.

Còn người được chọn để có “tư tình” với ta là ai, ta còn chưa kịp do dự mở miệng, Nam Kiều đã nhanh chóng đồng ý:

“Ta có thể! Ta nguyện ý phối hợp với ngươi!”

Ta lưỡng lự:

“Làm vậy, ngươi có thể đối mặt với nguy cơ bị mất mạng.”

Nam Kiều hiếm khi nghiêm nghị, nàng cười lạnh một tiếng:

“Nếu hôm nay người có tư tình, muốn xé bỏ hôn ước là tỷ tỷ ta, thì nàng đã phải chết chắc rồi. Nhưng nếu là nam nhân có tư tình, chẳng qua chỉ là chút rắc rối, cuối cùng lại còn có thể danh chính ngôn thuận mà tam thê tứ thiếp.”

Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, phút chốc giống hệt Nguyên Lê.

“Ngươi cũng đừng mong tỷ tỷ ta cảm kích ngươi. Mạnh gia luôn ngay thẳng đường hoàng, nhưng Thẩm gia các ngươi giấu bao tâm địa xấu xa, tỷ tỷ ta gả qua là rơi vào hang hùm hay miệng cọp còn chưa biết rõ.”

“Nếu Mạnh gia hôm nay sai sót, thất đức, tỷ tỷ ta nhất định sẽ là người đầu tiên bị từ hôn. Nhưng nếu Thẩm gia các ngươi trên không kính vua, dưới không trọng dân, tỷ tỷ ta vẫn phải gả cho ngươi, cùng ngươi vinh nhục có nhau.”

“Chuyện đời nếu liên quan đến nam nữ, tất cả chỉ là phụ thuận theo phu gia, thật chẳng ra làm sao.”

Nam Kiều nói không sai.

Ta từng thử thu thập chứng cứ phạm tội của phụ thân  mình, muốn sớm vạch trần để thay đổi lịch sử, khiến Thẩm gia bị tịch biên, và phụ thân ta phải lên đoạn đầu đài trước thời hạn.

Ta từng muốn mượn cơ hội này hủy bỏ hôn ước, để cứu Nguyên Lê thoát khỏi số phận bị hành hình.

Nhưng ta đau đớn nhận ra rằng, hướng đi của lịch sử ta mãi mãi không thể thay đổi.

Gian thần, nịnh thần, nếu đã định chết vào canh ba, sẽ không bao giờ kéo dài đến canh năm.

Lần đầu ta thử nhớ lại, tìm kiếm chứng cứ, ta phát hiện trí nhớ trở nên trống rỗng, mọi manh mối và giấy tờ đều biến mất không dấu vết.

Thậm chí, không rõ lý do, chân ta gãy và phải chịu đau đớn suốt một tháng.

Cuối cùng, ta dùng chính mạng sống của mình, chấp nhận số phận yểu mệnh đời này lẫn đời sau làm giao kèo, để đổi lấy việc Nguyên Lê cả đời này không phải bước lên đoạn đầu đài.

Nam Kiều rất tinh ý.

Nàng tìm được một tờ giấy da bò đăng ký ở nhà thờ, dùng nó để dàn cảnh rằng đó là chứng nhận hôn ước của chúng ta.

Nàng biết, chỉ riêng việc nàng và ta có liên quan không đủ khiến Nguyên Lê nổi giận, buông bỏ hẳn hôn sự này.

Chỉ khi nào ta khiến Nam Kiều khổ sở vì gặp phải kẻ tồi tệ, mới thực sự làm Nguyên Lê căm phẫn đến tận xương tủy.

Nam Kiều bắt ta phải nói rằng ta muốn “thê  là Nguyên Lê, thiếp là Nam Kiều,” muốn hưởng phúc nhị thê, dựng lên hình tượng một kẻ trăng hoa không ra gì.

Chỉ có cách đối xử tệ bạc với Nam Kiều, mới khiến Nguyên Lê thực lòng oán hận ta, giảm bớt nỗi đau vì từ bỏ hôn ước.

Ta và Nam Kiều phối hợp vô cùng ăn ý, nàng là đồng minh hiểu ta nhất.

Chúng ta đã lừa được cả thiên hạ, cuối cùng cũng đường hoàng xé nát tờ hôn ước kia.

Nhưng Nam Kiều phải chịu sự khinh bỉ của thiên hạ, còn ta mãi mang danh kẻ ti tiện bỉ ổi.

Thế nhưng, dòng chảy của lịch sử vẫn không thay đổi.

Nó nặng nề, cố chấp, lại một lần nữa dẫn ta đến kết cục bị tịch biên và lên đoạn đầu đài.

Hôm ấy, ta ngóng nhìn mãi, nhưng không thấy Nguyên Lê.

Cũng phải, trong lòng nàng, ta đã là một kẻ tội ác tày trời, nào có lý gì để nàng đến tiễn ta.

Cũng tốt, nàng nên cùng người trong lòng sống một đời an ổn, bạc đầu giai lão, con cháu đầy đàn.

Còn ta là ai, chẳng cần nàng phải nhớ đến.

Nhưng ta cũng có chấp niệm, ta cũng muốn một lần được ích kỷ.

Nam Kiều, giống như kiếp trước, gánh mọi áp lực đến tiễn ta.

Nhưng lần này, người nàng tiễn không phải Nguyên Lê, mà là ta.

Cuối cùng, ta cảm thấy uất ức.

Hai kiếp sống vất vả tranh đấu, chẳng được kết thúc tốt đẹp, đều đi đến cùng một bi kịch.

Những nỗ lực của ta, tất cả đều bị người ta yêu không hay biết.

Ta trao bức thư cho Nam Kiều, nhờ nàng đưa lại cho Nguyên Lê.

Đó là bức thư mà ta nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc từng câu từng chữ trước khi viết.

Ta dặn Nam Kiều, phải đợi mười năm sau mới đưa thư này cho Nguyên Lê.

Khi ấy, Nguyên Lê hẳn đã có một cuộc sống an yên, hạnh phúc.

Mọi cảm xúc mà bức thư mang đến cũng có thể nhẹ nhàng tan biến theo gió.

Nguyên Lê, người thê tử ta đánh mất, cưới nàng mà không thể có được.

Xin nàng nhất định ngày qua ngày, năm qua năm, hãy tự do và hạnh phúc.

End