17.
Khi ta và Tống Thời Thanh đính hôn, huynh ấy đã trở lại kinh thành cùng với cữu cữu của ta.
Thuỵ Vương mời cữu ta đến phủ uống trà. Nghe nói Vương gia tôn trọng mọi quyết định của Tống Thời Thanh. Nếu Tống Thời Thanh muốn nhận tổ quy tông thì cứ nhận, không thì Vương gia sẽ thay mặt huynh ấy báo với Hoàng thượng.
Tống Thời Thanh đáp rằng sẽ nhận tổ quy tông, nhưng đợi đến khi Vương gia qua đời mới làm.
Huynh ấy nói rằng Vương gia còn sống ngày nào, huynh ấy sẽ không về nhận tổ quy tông để Vương gia tận hưởng niềm vui gia đình, bởi vì Vương gia không xứng đáng.
Còn về phía cữu cữu ta, gia đình của cữu cữu đã có hai người con trai nên không cần Tống Thời Thanh phải truyền thừa hương hỏa, và họ để cho Tống Thời Thanh tự do quyết định.
Lễ cưới của ta và Tống Thời Thanh được định vào tháng Tám năm sau, và Hoàng thượng đã phong cữu ta làm Hữu quân đô đốc, còn ban thưởng cho một phủ đệ.
Hôn sự của đại ca và Nam Bình cũng được định vào tháng Chín năm sau.
Một thời gian dài, ai nấy đều bận rộn lo liệu cho các công việc liên tiếp không dứt. Một hôm, khi ta ra ngoài kiểm tra cửa hàng và trở về vào buổi chiều, một bà lão đi theo ta đột nhiên gọi ta lại. Ta nhấc rèm xe lên và nhìn thấy Tiêu Chí đang say xỉn, dựa vào tường của một con hẻm.
Tiêu Chí mắt mờ mịt, lảo đảo bước tới gần ta, đứng dưới cửa sổ xe của ta, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hắn có chút thèm khát, “Dao Dao, ta nhớ nàng lắm. Nhưng ta không dám đến tìm nàng, ta… thật sự rất nhớ nàng.”
“Tiêu Chí, ngươi say rồi, đừng nói bậy bạ.”
“Ta hối hận rồi,” hắn bám vào cửa sổ xe, đôi mắt đỏ hoe, ngập nước, “Nàng có thể không tin, nhưng ta đã trọng sinh. Đời trước sau khi nàng chết, ta nhớ nàng đến mức không ngủ nổi từng đêm.”
“Từ Dao Dao, nàng không thể tin được, ta thật sự đã sống lại một lần nữa.” Tiêu Chí tiếp tục, “Sau khi nàng mất, ta rất nhớ nàng, nhưng khi tỉnh dậy, ta lại trọng sinh trở về, thấy nàng đang chìm dưới hố băng, và ta lại chọn quay lưng đi về phía Từ Dung.”
Hắn lẩm bẩm nói những điều không đầu không cuối, nhưng ta hiểu hết. Nếu không phải vì ta cũng đã trọng sinh, có lẽ ta sẽ không hiểu hắn đang nói gì.
“Tiêu Chí,” ta nhìn hắn, hạ giọng nói, “Ngươi chọn con đường mà người quan trọng nhất đối với ngươi đang ở đó. Đừng quay đầu lại, vì người bị ngươi bỏ lại phía sau sẽ không chờ đợi ngươi, và cũng đừng hối hận, vì đó là lựa chọn từ trái tim của ngươi.”
Tiêu Chí khẽ run lên, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu bỗng trở nên tái nhợt.
Sau một lúc lâu, hoặc có thể là rất lâu, hắn khẽ nói, “Vậy là ngay khoảnh khắc ta quay đầu đi, giữa ta và nàng đã không còn khả năng nào nữa, đúng không?”
“Đúng vậy, Tiêu Chí, ta sẽ không đợi ngươi, và ngươi cũng không xứng đáng để ta chờ đợi.”
Tiêu Chí cười khổ, bàn tay đang bám vào cửa xe rũ xuống, hắn lảo đảo quay lại bước đi trong con hẻm. Khi đi được mười mấy bước, hắn trầm giọng nói,
“Kiếp này, nàng khỏe mạnh, tìm được tình yêu đích thực, thật tốt, thật tốt… Dao Dao, đời này như vậy là đủ rồi.”
Tiêu Chí biến mất trong con hẻm.
Ta đã nghĩ rằng ta sẽ gặp lại hắn vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt ta, và cũng là lần cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt mọi người.
Không ai biết hắn đã đi đâu.
Ngày đại ca thành hôn, ta gặp lại Từ Dung. Nàng ta gầy yếu đến đáng sợ, khoác trên người chiếc áo bối tử hoa văn lưa thưa, trông như những bông hoa giả điểm trên cành cây khô.
Chúng ta chạm mặt nhau dưới mái hiên, không ai chào hỏi, cứ thế lướt qua nhau.
Mùa đông năm đó, Từ Dung tự sát bằng cách nuốt vàng mà chết.
Trước khi chết, nàng ta cầu xin cha ta thả Thuý di nương ra và để lại toàn bộ đồ cưới và số tiền Tiêu Chí đã đưa cho nàng ta cho Thuý di nương.
Từ Dung chết, Bạc Dương Hầu phu nhân không cho nàng ta nhập vào tổ tiên Tiêu gia.
Từ Dung để lại cho ta một bức thư, trong đó chỉ có một câu, “Trọng sinh một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như cũ, vì đó là lựa chọn tốt nhất của ta.”
Ta đã đốt lá thư đó.
Nam Bình và ca ca ta sống rất hạnh phúc. Khi ta kết hôn, tỷ ấy đã mang thai được ba tháng.
Tỷ ấy nắm chặt tay, đứng ở cửa nhìn Tống Thời Thanh, giọng nói thận trọng, “ca ca, chúc mừng huynh.”
Nói xong, tỷ ấy lại sợ Tống Thời Thanh vẫn sẽ không để ý đến tỷ ấy, nên lo lắng nhìn về phía ta.
“Ừm.” Tống Thời Thanh đưa cho tỷ ấy một phong bao lì xì.
Nam Bình xúc động nhận lấy bao lì xì, mỉm cười với anh, “Cảm ơn ca ca!”
Tống Thời Thanh lầm bầm, “Ta đưa cho cháu trai của ta.”
Nam Bình càng cười tươi hơn.
Lễ nghi cưới hỏi thật rườm rà, cả ngày trời khiến ta mệt đến mức thở không ra hơi.
Ta gọi Tống Thời Thanh giúp ta tháo phượng quan, rồi huynh ấy mát-xa vai cho ta. Huynh ấy cười hỏi: “Phu nhân, lực tay thế nào, nàng hài lòng chứ?”
“Vẫn ổn, Tống đại nhân vẫn còn chỗ để cải thiện.”
Tống Thời Thanh ghé vào tai ta thì thầm, “Hay là nàng ăn chút gì trước đi, rồi lát nữa ta mát-xa thêm cho nàng nhé?”
Mặt ta đỏ bừng, quay đầu lườm huynh ấy, “Tống Thời Thanh, chàng không biết xấu hổ sao?”
Tống Thời Thanh ngạc nhiên, “Ta nói câu nào không biết xấu hổ chứ? Nàng nghĩ đến chuyện gì mà mặt đỏ vậy!”
Ta véo huynh ấy, huynh cười lớn.
“Ôi chao, thê tử ta véo người đau thật đấy.”