14.
Thuỵ Vương được người đưa về phủ, trước khi rời đi, ông ấy nói rằng đã giải thích rõ ràng với Hoàng thượng, rằng chính ông ấy tự làm mình bị thương trong lúc kích động, vì vậy Tống Thời Thanh có thể được thả ra.
Tống Thời Thanh không quay đầu lại mà bước đi thẳng.
Gia đình ta ai nấy đều có tâm trạng phức tạp, nương thở dài thì thầm:
“Vậy là đứa trẻ này từ đầu không hề mất trí nhớ, chỉ là… chỉ là không muốn nhắc đến quá khứ mà thôi.”
Cha ta cũng thở dài theo.
Trong lòng ta cảm thấy cay đắng, suy nghĩ mãi rồi ta vẫn quyết định mang theo một bình rượu tìm Tống Thời Thanh. Huynh ấy ngồi tựa lưng trong sân, khi thấy ta đến, huynh ấy mỉm cười:
“Còn mang rượu cho ta nữa, không uổng công ta cưng chiều muội.”
“Còn có tâm trạng đùa giỡn, ta cũng yên tâm rồi.” Ta đưa rượu cho huynh ấy, ngồi xuống uống cùng.
Cả hai không nói gì, mãi đến khi hai bình rượu đã cạn, huynh ấy mới hơi say, ánh mắt dán lên người ta, lẩm bẩm:
“Lúc nhỏ ta nhớ hết mọi chuyện. Khi được cha nuôi nhận, ta cố tình nói dối rằng mình không nhớ gì.”
Ta khẽ gật đầu.
“Khi bà ấy vào vương phủ, lúc ấy ta còn rất nhỏ, mọi người đều nói bà ấy là mẫu phi ta, nên ta cũng gọi bà ấy là mẫu phi.”
“Bà ấy giả vờ sao? Bà ấy hai mặt đối xử tệ với huynh à? Có phải chính bà ấy đã bỏ huynh ở lễ hội đèn lồng đêm Nguyên tiêu?” Ta hỏi, lòng ngập tràn thắc mắc.
Tống Thời Thanh khẽ cười chua xót, lắc đầu:
“Nếu bà ấy thật sự là kẻ tàn nhẫn như vậy, ta đã sớm quay lại báo thù. Nhưng sự thật không phải như thế…”
Huynh ấy kể rằng, Quách thị đối xử với huynh ấy rất tốt, và huynh ấy tin rằng lời hứa sẽ không sinh con, chỉ nuôi nấng hắn là thật.
“Ta vẫn nhớ, đêm giao thừa năm ta sáu tuổi, khi nghĩ ta đã ngủ, bà ấy thở dài bên tai ta, nói rằng dù cái chết của thần mẫu ta không phải lỗi của bà ấy, nhưng bà ấy hiểu rằng nó có liên quan đến bà ấy.”
Quách thị từng nói rằng tất cả đều là số mệnh trêu đùa, bà ấy không muốn mọi chuyện như vậy, nhưng cũng không thể thoát khỏi vòng xoáy của thế gian.
“Vậy thì người muốn giết huynh trong lễ hội đèn lồng Nguyên tiêu không phải là Quách thị, mà là Quách tướng quân?” Ta hỏi.
Tống Thời Thanh khẳng định Quách thị hoàn toàn không biết gì về chuyện đó.
“Nhưng Thuỵ Vương nói rằng bà ấy đã thừa nhận. Vậy thì… bà ấy đã nhận tội để che giấu cho phụ thân?” Ta tiếp tục đặt câu hỏi.
Tống Thời Thanh gật đầu, sắc mặt lạnh lùng:
“Lão già Quách, ta sớm muộn cũng sẽ giết ông ta.”
Ta chợt hiểu tại sao kiếp trước Tống Thời Thanh lại đánh nhau với Quách tướng quân, và ta cũng có một suy đoán khác: Có lẽ lý do mà ca ca ta và Nam Bình quận chúa không đến được với nhau trong kiếp trước chính là vì thân thế của Tống Thời Thanh.
Kiếp trước, Tống Thời Thanh đánh nhau với Quách tướng quân, khiến Quách bị thương nặng, dù không chết nhưng sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng.
Có lẽ mối thù đó cũng là nguyên nhân khiến ca ca ta và Nam Bình quận chúa chia tay.
Suy nghĩ này khiến lòng ta chợt ngập tràn cảm giác bồi hồi.
15.
Ngày hôm sau, nhà ta đón một vị khách quý.
Nam Bình đi cùng Thuỵ Vương phi đến thăm.
“Làm phiền, ta muốn nói chuyện với nó.” Thuỵ Vương phi vẫn giữ khuôn mặt không chút biểu cảm, lưng thẳng như thể không có chuyện gì trên đời có thể khiến bà ấy cúi mình mỉm cười.
Nương ta hỏi qua Tống Thời Thanh, nhận được sự đồng ý nên mới sắp xếp cho họ vào thư phòng.
Chúng ta không nghe được họ nói gì, nhưng khi Thuỵ Vương phi bước ra, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc.
Nam Bình dìu bà ấy, trông vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tuy nhiên, Thuỵ Vương phi có vẻ đã nhẹ nhõm hơn, nhìn chúng ta với một nụ cười — lần đầu tiên ta thấy bà ấy cười.
Thuỵ Vương phi nói với ca ca ta:
“Ta biết về chuyện giữa con và Nam Bình. Sáng nay ta cũng đã xin chỉ hôn từ Hoàng thượng cho hai đứa. Sau này, Nam Bình của ta giao cho con.”
“Vương phi nương nương…” Ca ca muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, không biết nói gì thêm.
Chiều hôm đó, Thuỵ Vương phi lên hoàng giác tự, quyết định xuống tóc xuất gia.
Nam Bình ngồi dưới chân Pháp Hoa tự, thở dài:
“Mẫu phi ta nói, ngay từ năm phụ vương ta nhận chỉ cưới người khác, bà đã muốn xuất gia rồi, nhưng vì yếu đuối, vì vẫn lưu luyến cõi hồng trần nên chưa dám bước đi.”
16.
Tin tức về việc Quách Nhượng quay trở lại kinh thành và xin tội đã lan khắp nơi.
Ông ta đã từ chức, mong Hoàng thượng trừng phạt, nhưng Hoàng thượng niệm tình ông tuổi cao nên không đồng ý. Vì vậy, Quách Nhượng tự giam mình trong phủ, tuyên bố từ nay cho đến chết sẽ không bước ra khỏi Quách phủ nữa.
Khi nghe tin này, Tống Thời Thanh đang làm diều cho ta. Diều của huynh ấy bay rất cao, và ta còn phát hiện ra huynh ấy vẽ tranh rất đẹp.
“Huynh quả thật cái gì cũng giỏi.” Ta cười nói.
“Đương nhiên, nếu không cho muội thấy chút bản lĩnh, muội cứ nghĩ ta chỉ biết khoác lác.” Huynh ấy đáp.
Ta ngẩng đầu nhìn con diều bay cao tự do trên trời, bất giác nói: “Hay là cắt dây, để nó không còn ràng buộc, có thể bay cao hơn nữa?”
Ta cứ tưởng Tống Thời Thanh sẽ đồng ý, nhưng huynh ấy lại gõ vào đầu ta, “Nghĩ gì thế? Ta làm vất vả lắm mới xong.”
Ta trừng mắt, “Quân tử chỉ nói, không động tay động chân!”
“Ta có bao giờ là quân tử đâu, hơn nữa…” Huynh ấy đột nhiên tiến sát đến trước mặt ta, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ta, “Hôm đó ta bảo muội không muốn gả đi thì đừng gả, giờ ta rút lại câu đó.”
Ta ngẩn người.
“Phải gả đi, mà còn phải gả cho đáng tin cậy.” Huynh ấy nói, vừa sờ cằm như thể đang ám chỉ chính huynh ấy là là người phù hợp.
“Tống Thời Thanh, huynh có còn biết xấu hổ không?”
“Không cần. Muội đã thấy ta bao giờ cần đến mặt mũi chưa?” Huynh ấy nói.
Ta bật cười không thèm để ý đến huynh ấy nữa.
“Muội nói xem, có lấy hay không? Cho ta một lời chắc chắn, ba năm, năm năm ta đều chờ được.” Tống Thời Thanh bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, “Nếu muội thật sự không muốn cũng không sao, ta sẽ ở lại cùng muội đến già. Nhưng có một điều…”
Huynh ấy nhìn ta đầy ẩn ý, “muội không lấy ta cũng được, nhưng không được lấy ai khác.”
“Huynh đang đe dọa ta?” Ta nhéo tay huynh ấy , “Tống đại nhân thăng quan rồi, gan cũng lớn hơn nhỉ.”
Huynh ấy kêu đau.
“Nhìn kìa,” ta chỉ ra ngoài ao, “Ngày mai nếu ta dậy mà thấy nước đóng ba thước băng, ta sẽ lấy huynh.”
Tống Thời Thanh giận dữ: “muội không nói lý, bây giờ mới tháng mười, làm sao có băng dày ba thước được?”
Ta hừ một tiếng, ném dây diều cho huynh ấy rồi bỏ đi.
Sáng hôm sau, ta dậy sớm, mở cửa nhìn ra ao. Hai con vịt ta nuôi vẫn đang tung tăng bơi lội, vui vẻ vô cùng.
Ta lại cuộn chăn ngủ tiếp cho đến khi có người đập cửa. Nha hoàn bước vào, hớn hở gọi ta:
“Tiểu thư, mau dậy mà xem.”
Ta bị kéo ra ngoài, nhìn thấy Tống Thời Thanh đang đứng bên ao, người đầy bùn đất, gió thổi khiến mặt huynh ấy đỏ bừng, chỉ có hai hàm răng trắng sáng là còn dễ nhìn.
“Từ Dao Dao!” Tống Thời Thanh chỉ vào ao, “Ba thước băng, gả hay không?”
“Huynh…” Ta chạy tới nhìn, quả thật có một tảng băng lớn như cái chum nổi trên mặt nước, trông rất dày. Ta hỏi huynh ấy, “huynh lấy băng từ đâu ra?”
“Chuyện khác nói sau, trước hết trả lời ta.”
“Không đúng,” ta nheo mắt, “Huynh có phải đi lấy băng mùa hè từ nhà nào trong kinh thành không?”
Lúc này chẳng nơi nào có băng dày thế này, chỉ có những nhà giàu có dự trữ băng cho mùa hè, băng dư thừa không dùng hết mới còn lại.
Nhưng đến lúc này, cũng ít nơi còn băng, không nói đến chuyện có băng hay không, chỉ riêng việc giữ băng cũng đã là chuyện khó khăn.
“Từ Dao Dao, muội nói không giữ lời.” Tống Thời Thanh nói.
“Ta không muốn gả thì sao?”
“Không, muội muốn. Nếu muội không muốn, muội đã không ngủ đến chiều mới dậy. Bình thường canh giờ Mão muội đã dậy luyện công rồi.” Tống Thời Thanh cười tít mắt, “muội đang chờ băng của ta.”
Ta bị huynh ấy nói đến đỏ mặt, không thèm để ý tới huynh ấy , chạy vào trong phòng.
“Từ Dao Dao!” Tống Thời Thanh đứng ngoài cửa gọi, “Ta đi nói với cha nương ta, với cô cô rồi nhé.”
Ta đóng cửa, chỉ nghe huynh ấy bên ngoài nhảy cẫng lên: “Ta có thê tử rồi!”
“Cô cô, Dao Dao đồng ý gả cho con rồi.”
“Cô cô, nếu người không đồng ý, con ở rể cũng được.”
Nương ta phì cười, cũng hùa theo huynh ấy ồn ào.
Nhũ mẫu nói, hôm đó Tống Thời Thanh gặp ai cũng nói mình sắp lấy thê tưe, còn mua ba bao tải kẹo hỷ tặng cho mọi người.
“Huynh ấy có còn biết xấu hổ không, chưa cưới mà đã phát kẹo.”
“Đêm qua hắn không ngủ, hỏi khắp nơi, chạy bao nhiêu nơi mới kiếm được băng. Hắn chẳng thấy mệt,” nhũ mẫu cười nói, “Hắn thật lòng vui mừng, muốn cho cả thiên hạ biết.”
Ta ngồi trước giường, nhìn tảng băng đang từ từ tan, trong lòng ấm áp lạ thường.
“Mẫu phi còn nói, nếu bà xuất gia sớm hơn, có lẽ mẫu phi của ca ca sẽ không chết vì sầu muộn, và ca ca cũng sẽ không lưu lạc, không dám về nhà.”
“Hôm qua, bà ấy đã gặp ca ca và trải lòng, nên giờ bà ấy không còn điều gì lưu luyến ở thế gian này nữa.”
Nam Bình nhìn ta, ánh mắt đầy u sầu, ta ôm lấy tỷ ấy, nhẹ nhàng vuốt lưng nhưng không biết phải an ủi thế nào.
“Tại sao phải thế chứ!” Tống Thời Thanh dựa vào thân cây, cắn một cọng cỏ khô, vẻ mặt bình thản.
Huynh ấy nói, tất cả sai lầm không phải do Thuỵ Vương phi. Huynh ấy nói, phụ nữ khổ sở nhất, bởi họ mãi mãi bị trói buộc bởi thân phận nữ nhi.
Tống Thời Thanh có vẻ trầm tư, chắc hẳn huynh ấy đang nghĩ về mẫu phi mình.
Sau một lúc lâu, ta không kìm được mà thở dài:
“Ta nghĩ, con đường mà Thuỵ Vương phi chọn, hẳn là nơi có thứ quan trọng nhất với bà ấy.”
Có lẽ bà ấy không hối hận.
“Câu này nghe ra cũng có chút giác ngộ đấy.” Tống Thời Thanh xoa đầu ta, “Nhỏ tuổi mà đã thấu triệt như vậy.”
Nhưng ta lại nghĩ huynh ấy mới là người thấu triệt. Khi còn nhỏ, huynh ấy đã phải gánh trên vai bao nhiêu tâm tư nặng nề, giả vờ sống một cuộc đời vô tư lự… Ta nghĩ, có lẽ những đêm tối cô đơn, huynh ấy đã có vô số lần cảm thấy tủi thân, nhớ nhà, nhớ mẫu phi.
Không biết huynh ấy đã vượt qua những đêm như thế bằng cách nào, và ta cũng không dám tưởng tượng.