14
Sau đó, bệnh viện cấm ồn ào nên Viêm Diên bị mời ra ngoài.
Và rồi, bố tôi không qua khỏi. Khi ông được đẩy ra, khuôn mặt đã được phủ một tấm vải trắng.
Mắt tôi nhòe đi, chữ trước mắt trở nên mờ mịt, rất lâu sau tôi mới nhận ra, thì ra tay tôi đang run khi cầm giấy báo tử.
Phải, tôi đã từng nghĩ đến việc ông ấy sẽ rời xa tôi. Trong những ngày ông ở ICU, tôi không ngừng nghĩ về điều đó, nhưng có những chuyện, khi nó thực sự xảy ra, con người lại cố chấp không muốn tin.
Tôi nghe bác sĩ dặn dò một cách thờ ơ, họ hỏi tôi có người thân nào có thể đến không, tôi lắc đầu, họ lại hỏi tôi có muốn nhìn thi thể một lần nữa không. Tôi nhìn tấm vải trắng kia, rồi lại lắc đầu.
Tôi sợ rằng nếu nhìn lại khuôn mặt của ông, tôi sẽ không ngừng nhớ đến ông. Nhớ về buổi sáng hôm ấy, khi tôi tiễn ông đi làm, trán ông còn đọng giọt sương sớm, bước chân ông dẫm lên những làn khói sương quen thuộc của thị trấn.
Lúc tang lễ được tổ chức, tôi biết Viêm Diên đã lặng lẽ giúp đỡ tôi rất nhiều.
Có nhiều người đến viếng, dù gì ông cũng từng là một nhà giáo. Tôi vì phải tiếp khách nên bận rộn suốt cả ngày, nhưng đến đêm khuya, bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy đều khiến tôi nghĩ đến ông.
Tôi nhớ về những lần ông dẫn tôi thả diều khi còn nhỏ, những mảnh giấy nhỏ ông cắt thành hình con heo bay, vừa thả đã bay rất xa.
Ông sống rất giản dị, nếu không phải tôi về thăm, ông sẽ chẳng bao giờ nấu những món ăn thịnh soạn. Hôm đó, ông nói cá là con cuối cùng mà người bán còn lại, cũng chỉ vì tôi về nên ông mới vội vàng đi mua.
Bốn ngày sau khi bố tôi mất, Viêm Diên cũng đến.
Tôi không biết phải nhìn anh bằng ánh mắt nào, dường như những gì xảy ra trong vài tháng đã chia cắt chúng tôi mãi mãi. Viêm Diên mặc áo khoác đen, cúi đầu bước vào linh đường, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
“Xin chia buồn.”
Giọng nói của anh, lúc nào cũng có thể khơi dậy những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tôi.
“Anh đi đi.”
Hoàng hôn buông xuống phía chân trời xám xịt của thành phố, tôi cúi đầu không nhìn anh. Thị trấn lúc này lặng ngắt như tờ, người viếng thăm cũng đã về gần hết, anh đứng đó, bóng anh bao trùm lên tôi.
“Nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi.”
Giọng nói của anh, nhẹ nhàng và thấp đến mức khó nghe, như cố ý gợi lên cảm xúc trong tôi, cũng như vô tình mà buông lời. Những lời nói ấy cứ xoáy vào tim tôi, buộc tôi phải đối diện với cảm xúc của mình.
Những ngày gần đây, tôi sống trong trạng thái mơ hồ, cứ ngỡ rằng mình đã bình tĩnh lại, cứ nghĩ rằng việc mất đi một người tôi có thể chấp nhận được. Nhưng chỉ vì một câu nói của anh mà mọi nỗ lực của tôi đều đổ vỡ.
Di ảnh của bố là bức ảnh ông thích nhất khi còn sống.
Lúc ông chụp bức ảnh đó, ông còn gọi điện khoe với tôi, bảo lần sau tôi cũng nên đến chỗ tiệm đó chụp một tấm.
Nhưng không biết từ lúc nào, bức ảnh màu ấy đã thành đen trắng, và cuộc gọi đó, sẽ chẳng bao giờ còn đến nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khóc đến mức tuyệt vọng như thế.
Viêm Diên chỉ ngồi đó, lặng lẽ nghe tôi khóc. Rồi giữa lúc đang khóc, tôi lại nghĩ đến anh, và sự giận dữ ập đến khiến tôi trút hết lên anh.
“Anh cũng chẳng phải loại tử tế gì!”
Tôi quay lại trừng mắt với anh, nhưng anh lại mạnh mẽ kéo tôi vào lòng.
Tôi vùng vẫy, nhưng anh vẫn giữ chặt eo tôi, cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi.
“Đúng thế.”
“Buông ra, buông tôi ra, Viêm Diên!!”
Anh không nhúc nhích, vẫn giữ chặt tôi trong vòng tay.
Nước mắt tôi thấm vào chiếc áo khoác của anh, nhưng anh chẳng hề bận tâm. Mãi một lúc sau, anh mới cúi xuống nhìn tôi.
Dường như khi chạm vào ánh mắt đầy giận dữ của tôi, anh khựng lại.
“Nếu hôm đó anh đuổi theo em, có phải em sẽ không ghét anh như thế này không?”
Tôi không trả lời.
Khi gió thổi qua, lá cây xào xạc rơi rụng dưới chân.Anh thả lỏng tôi ra, rồi đưa tay vuốt lại mái tóc rối của tôi.
Ngày hôm đó, mặt trời lặn sau mặt hồ lấp lánh ở đằng xa. Đôi mắt anh đầy vẻ bối rối, tay anh nắm chặt vai tôi.
“Em thực sự không cần anh nữa sao?”
Trong ánh sáng mờ dần của hoàng hôn, tôi mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Viêm Diên, là anh không cần em trước.”
15
Sau đó, tôi chuyển đến một thành phố khác làm việc, qua nhiều công ty, mãi đến cuối năm tôi mới ổn định.
Thật ra con người có khả năng tự phục hồi rất mạnh mẽ, tôi dần dần không còn chìm sâu trong nỗi buồn nhờ vào những ngày tháng bận rộn. Nói cho cùng, có lẽ tôi lại tái hiện lại quãng thời gian khi mẹ rời xa tôi.
Những người bạn cũ nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều.
Phải, trước đây tôi thường mặc áo hoodie trẻ trung, bây giờ lại thích những chiếc váy dài màu đen, tóc cũng để dài và búi lên, để lộ một phần cổ.
Tôi ngày càng giỏi trong việc đối phó với khách hàng, dần trở thành cánh tay đắc lực của sếp.
Tôi từng uống rượu nhiều đến mức chẳng thể nôn ra nổi nữa, rồi ngước nhìn trong gương, thấy một cô gái từng nói với Viêm Diên rằng “chỉ cần tôi không muốn uống rượu thì chẳng ai ép được tôi.”
Sau này, tôi mới biết rằng, việc tôi thăng tiến không phải do năng lực của tôi quá xuất sắc, việc tôi có thể từ chối những bữa tiệc rượu cũng không phải vì tôi có lập trường vững chắc.
Tất cả chỉ vì Viêm Diên đã dặn trước với mọi người, không ai dám bắt nạt tôi.
Tôi đã học cách hút thuốc, không biết từ lúc nào, dường như tất cả đàn ông xung quanh tôi đều hút thuốc, hoặc có lẽ là một ngày nào đó ai đó đã đưa cho tôi một điếu thuốc, và tôi không từ chối.
Tôi chỉ cảm thấy khi điếu thuốc bốc cháy trên tay, tôi có thể tạm thời quên đi một điều gì đó. Khi làn khói lan tỏa, tôi như thể có thể tạm thời mù lòa.
Trước đây, tôi ghét sự tầm thường, điều duy nhất tôi mong muốn là chăm sóc tốt cho chậu hoa ngoài ban công. Bây giờ, điều đó vẫn vậy, chỉ là tôi ngày ngày hút thuốc, hoặc có hôm uống quá nhiều rượu về nhà, tôi tưới quá nhiều nước cho nó, và nó chết.
Ngày hôm đó, tôi nhìn chậu hoa ấy và khóc rất lâu.
Sau này, tôi đổi nhà mới, mua một chiếc xe mới, từ từ trang trí lại ngôi nhà. Khi mọi thứ đã hoàn thiện, ngồi giữa căn phòng trống trải, tôi chợt nhận ra mình chẳng còn cơ hội nào để gọi điện cho bố mẹ, khoe rằng “bố mẹ đến xem nhà mới của con đi.”
Ban công nhà mới rất rộng, tôi thường nằm trên ban công và nghĩ rằng trên bầu trời kia liệu có phải có hai ngôi sao là họ không.
Bố tôi có lẽ sẽ nói: “Nhìn xem, con gái chúng ta giỏi giang quá.” Còn mẹ sẽ bảo: “Mua nhà to thế làm gì, mau về báo mộng bảo con gái bỏ thuốc đi!”
Thế nên có lúc tôi còn không dám nhìn lên những ngôi sao, vì sợ rằng nhìn vào đó, tôi sẽ thấy mũi mình cay cay.
…
Hôm nay, tôi gặp một khách hàng lớn. Khi đến nhà hàng, tôi mới biết khách hàng đó chính là Viêm Diên.
Tính ra, đã bao lâu rồi tôi không gặp anh ấy?
Bây giờ tôi chẳng thể nói rõ mình còn cảm xúc gì với anh nữa, tôi chưa bao giờ nhìn anh từ góc độ này. Trước đây, anh thường say rượu về nhà, rồi ngã vào lòng tôi.
Bây giờ, anh cúi đầu, dường như tự động tách biệt với tất cả mọi người, bất kể ai ở xung quanh đều phải nói vài lời tâng bốc.
Có lẽ tôi nhìn anh quá lâu nên anh cảm nhận được mà quay đầu về phía tôi. Trong giây lát đó, tôi thấy điều gì đó thoáng qua trong đôi mắt đen láy của anh.
Tôi vội tránh ánh mắt đi, nhưng anh vẫn nhìn tôi.
Sếp của tôi là người rất tinh ý, ngay lập tức đẩy tôi ra và bảo tôi mời rượu cho “Tổng giám đốc Viêm”. Tôi đành rót đầy ly rượu trắng, cười thật tươi, giơ lên trước mặt anh.
“Chúc Tổng giám đốc Viêm dự án này thành công rực rỡ.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi đột ngột quay đầu, không nhìn tôi nữa.
Tôi cũng mừng vì không còn việc gì dính dáng đến mình, thu mình vào góc mà ngồi, nghĩ xem có nên mua một chậu hoa mới về trồng không.
Không biết có phải là tôi nghĩ quá không, nhưng hình như hôm nay Viêm Diên uống khá nhiều, hết ly này đến ly khác, ai mời cũng uống.
Thôi kệ, có lẽ anh thích uống rượu.
Khi tiệc đã tàn, cơn thèm thuốc của tôi bắt đầu nổi lên, tôi bước ra khỏi phòng tiệc, tìm một góc nhỏ trong sân vườn và lấy điếu thuốc ra ngậm vào miệng, bật lửa.
Ngọn lửa nhỏ từ điếu thuốc mỏng manh bùng lên, mùi bạc hà và thuốc lá nhanh chóng tràn vào mũi tôi. Nhưng tôi chưa kịp hút một hơi, thì điếu thuốc đã bị ai đó lấy đi.
“Làm gì vậy?”
Tôi định giành lại, nhưng anh nhanh tay dập tắt điếu thuốc vào tường. Tôi ngước lên nhìn anh, đường nét khuôn mặt của anh tôi biết mình sẽ không bao giờ quên được.
“Học được cách trang điểm rồi à?”
Ngón tay cái của anh chạm vào khóe môi tôi, tôi né tránh.
“Đừng động tay động chân.”
“Anh Viêm.”
Anh nhếch môi cười nhẹ, ép tôi vào góc tường, đôi mắt đen láy như ẩn chứa một con thú dữ đang chờ cơ hội.
“Hút thuốc sao? Em học từ bao giờ?”
“Có liên quan gì đến anh không?”
Tôi ngước lên nhìn anh, mới nhận ra rằng anh có vẻ hoang mang hơn tôi nghĩ, vành tai hơi đỏ, dường như anh đã say.
“Hôm nay, anh biết là sẽ gặp em.”
Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, nói chuyện với tôi.
“Anh hối hận rồi, anh đã không bảo vệ em tốt.”
“Bọn họ là gì chứ, lại dám để em phải mời rượu…”
“Thằng nào dạy em hút thuốc vậy, em nói đi, anh sẽ…”
Tôi đẩy anh ra, anh đứng đó, sững sờ nhìn tôi.
“Tổng giám đốc Viêm nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi đây.”
“Đừng đi.”
Anh nói, như thể những lời ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đến giờ phút này, cả hai chúng tôi đều không ngờ rằng chẳng còn cơ hội nào để quay về bốn năm trước.
Con đường phía trước rực rỡ ánh sao, còn câu chuyện giữa tôi và anh, đã tan biến trong cơn mưa ngày đó.
Phần kết
Một ngày nọ, tôi lục từ trong túi ra và thấy một vật được gói trong tờ giấy.
Có lẽ là lúc tôi không để ý, anh đã lén bỏ vào, mà tôi mãi không phát hiện ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, trên tờ giấy ghi một chuỗi ngày.
Đó là sinh nhật của tôi.
Anh đã giấu chiếc nhẫn trong chiếc bánh sinh nhật, định cầu hôn tôi.
Nhưng rồi, khi tôi bước vào trong cơn mưa tầm tã ngày hôm đấy, anh đã không đuổi theo tôi.
Anh sẽ không bao giờ đuổi kịp nữa…