12
Bố tôi vẫn chưa tỉnh lại.
May mà nhà tôi không thiếu tiền, một vài người họ hàng xa biết chuyện còn đến thăm ông ấy, cũng có những cô chú dúi tiền vào tay tôi. Những ánh mắt đầy thương hại luôn khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian khi mẹ mất.
Viêm Diên cứ đến đúng lúc tôi đói nhất mà mang đồ ăn đến. Tôi phải nghỉ việc để chăm sóc bố, nhưng anh thì khác, đáng lẽ anh bận rộn đến mức không có thời gian để lo lắng cho một người như tôi – người yêu cũ của anh.
Chúng tôi vốn dĩ không có nhiều lời để nói với nhau, giờ đây càng không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Anh hầu như chỉ ngồi đó, im lặng nhìn tôi ăn xong, còn tôi thì kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, không còn muốn đoán xem anh đang nghĩ gì hay định làm gì nữa.
“Còn tiền không?”
Những ngón tay gầy guộc nắm lấy tay cầm ô, anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi tôi, bóng anh đổ xuống dưới nền nhà ẩm ướt, mấy ngày nay trời lúc nào cũng ẩm ướt như vậy.
Tôi không trả lời anh, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra tôi đã chẳng còn biết tâm trí mình có thể chứa đựng được điều gì nữa, chỉ là không muốn trả lời anh thôi.
Chiếc ô trong tầm nhìn của tôi hơi lay động, anh cứ cố tình muốn tôi phải để ý đến anh.
“Hết tiền cũng không cần nhờ anh đâu, tôi sẽ bán thận.”
“Ai cần anh đưa.”
Anh bật cười, ngồi xổm trước mặt tôi.
“Anh cho mượn, em phải trả lại, được không?”
“Anh đứng ngay trước mặt em đây này, em không cần phải đánh đổi những thứ không xứng đáng chỉ vì tiền.”
“…”
Đôi mắt anh, khi không động đậy, giống như một bầu trời trong vắt. Ngày xưa tôi từng chìm đắm trong đôi mắt ấy, nhưng anh có thể nói dối.
“Viêm Diên, anh không biết là chúng ta chia tay rồi à?”
Anh vẫn im lặng như mọi khi, như thể không nghe thấy tôi nói gì.
Thời gian đó là quãng thời gian khó khăn nhất của tôi, bố tôi chưa từng ra khỏi ICU, sắc mặt của bác sĩ ngày một nghiêm trọng hơn, và tôi cứ như nhìn thấy ông dần dần biến mất khỏi thế giới này.
Có hôm, tôi nhìn chằm chằm vào con dao gọt trái cây trên bàn, tâm trí lơ lửng, thậm chí còn thử đặt nó lên cổ tay mình. Cuối cùng, một người nhà của bệnh nhân giường bên cạnh đã hét lên gọi tôi.
Khi Viêm Diên quay lại, anh biết ngay chuyện gì đã xảy ra, lặng lẽ dọn dẹp hết các đồ dùng sắc nhọn trên bàn, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Anh thường về nhà vào buổi tối, nhưng đêm hôm đó, anh không rời đi.
Khoảng ba, bốn giờ sáng, anh bất ngờ đặt trán mình lên cổ tay tôi.
“Ít nhất thì… anh không muốn em chết.”
Giọng anh khàn, xen lẫn vào màn đêm vô tận, tôi không dám động đến cảm xúc của anh.
13
Hôm đó, là ca phẫu thuật cuối cùng của bố tôi.
Ông vẫn không mở mắt nhìn tôi. Dù tôi có gọi ông bao nhiêu lần, ông cũng không tỉnh dậy. Trước đây, ông luôn nói mình hay mơ thấy mẹ, có lẽ lần này là thật, ông đang mơ thấy bà, nên không muốn tỉnh lại nữa.
Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, tâm trí mờ mịt, cảm giác tim đập dồn dập, thời gian lại trở nên khó khăn như trước.
Điện thoại trong túi đột ngột rung liên tục hàng chục lần, tôi mơ màng đến mức chẳng nhớ mình đã kết bạn với ai.
Người đó nói cô ta là bạn của Tần Sơ Sơ.
Cô ta bảo rằng Tần Sơ Sơ đã ba ngày không ăn vì Viêm Diên đã bỏ rơi cô ấy.
Cô ta cầu xin tôi rời xa Viêm Diên, nói rằng chính tôi đã cướp đi Viêm Diên, khiến Tần Sơ Sơ lạc lối và tuyệt vọng trong mấy ngày qua.
Cô ta bảo tôi chỉ là kẻ thứ ba, tôi không hiểu gì về câu chuyện của Tần Sơ Sơ và Viêm Diên, tôi không có tư cách để tranh giành với cô ấy.
Cô ta nói Tần Sơ Sơ là mối tình đầu của Viêm Diên, anh ấy từng là học sinh giỏi nhất trường, và Tần Sơ Sơ đã đột ngột xông vào cuộc sống của một học sinh ngoan như Viêm Diên. Cô ấy đã dạy anh hút thuốc, anh vì cô mà đánh nhau, và khi cô ấy đột nhiên biến mất, anh đã tìm kiếm cô ấy khắp cả thành phố.
Cuối tin nhắn còn kèm theo rất nhiều hình ảnh, đa phần là ảnh chụp về đêm, Tần Sơ Sơ đúng là cô ấy, còn Viêm Diên trong những bức ảnh lại là một người mà tôi chưa từng gặp.
Anh mặc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc cổ không cài, nụ cười với ống kính vô cùng ngạo nghễ.
Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác như trái tim mình lại bị ai đó bóp nghẹt.
Tại sao? Tại sao họ lại chọn đúng thời điểm này để gửi tin nhắn cho tôi, khi mà đèn phẫu thuật của bố tôi vẫn đang sáng?
Nhưng ngẩng đầu lên, tôi thấy Viêm Diên vừa bước đến. Tôi nhìn vào gương mặt đầy sự quan tâm của anh, và chưa bao giờ cảm thấy ghét anh đến thế.
Chắc anh không ngờ tôi lại đẩy anh mạnh đến mức anh va vào tường, nhưng anh vẫn cố kiểm tra xem tôi có bị sao không.
“Sao vậy?”
“Viêm Diên, bạn gái của anh ba ngày không ăn cơm rồi, anh mau về tìm cô ta, bảo cô ta ăn uống đi!”
Tôi ném điện thoại về phía anh, anh liếc nhìn xuống những thứ tôi đã xem nãy giờ, có lẽ đã hiểu.
Tôi ghét sự im lặng của anh, ghét sự nhẫn nhịn của anh, giống như đêm đó, anh để cô ta bước vào nhà của chúng tôi.
Tôi thừa nhận rằng khi ấy áp lực của tôi quá lớn, tôi rất cần một nơi để xả hết mọi uất ức và bất an trong những ngày qua.
“Bạn gái của anh ba ngày không ăn cơm, anh không định về nấu cho cô ta à? Nếu cô ta chết đói thì sao? Anh thương cô ta như thế, thì mau về đi!”
Tôi nắm lấy cổ áo anh, ra sức mỉa mai, nhưng giọng tôi khàn đặc, anh định giơ tay lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi đã tránh.
“Tại sao ngay lúc này, tôi vẫn phải nhận được tin nhắn về bạn gái cũ của anh hả, Viêm Diên!”
“Tại sao anh và cô ta không biến khỏi mắt tôi đi? Tôi không muốn biết về chuyện giữa hai người nữa, tôi thật sự không muốn biết nữa, các người muốn làm gì thì làm… tôi cầu xin đấy.”
“Tôi không còn gì cả, Viêm Diên, tôi thật sự không còn gì cả, tôi vốn không có mẹ, và giờ tôi sắp mất cả bố nữa… Tôi thật sự chỉ còn lại một mình, nhưng một mình cũng được, tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa.”
“Nếu anh thương cô ta thì hãy ở bên cô ta đi, được không? Không cần giả vờ trước mặt tôi nữa, tôi…”
“Tôi không còn thích anh nữa, thật sự không thích anh nữa rồi.”
Khi nước mắt rơi xuống, tôi mới nhận ra mình chưa bao giờ khóc trước mặt anh như thế này.
Trước đây anh từng nói rằng anh thích đôi mắt cười của tôi, nên mỗi khi tủi thân, tôi đều trốn vào chăn để khóc một mình.
Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã biết rằng anh xem tôi như người thay thế cho bạn gái cũ của anh.
Nhưng vì tôi thích anh, vì trong mắt anh có tôi, nên tôi vẫn ở bên cạnh anh. Thậm chí, tôi đã nghĩ về chiếc váy cưới sẽ mặc, về nơi sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Nhưng có lẽ tôi đã vượt quá giới hạn, tôi muốn chiếm lấy anh, muốn anh chỉ thuộc về mình tôi. Tôi đã muốn rằng trong cơn mưa hôm đó, anh sẽ đuổi theo tôi, nhưng anh không làm vậy.
Anh từng vì một cô gái mà lục tung cả thành phố, cũng vì cô gái đó mà bỏ rơi tôi một mình trong cơn mưa giữa đêm khuya.