9
Tôi đã lâu không về thăm quê.
Những viên gạch xanh, mái ngói cũ, cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi, bánh xe hành lý kéo lê trên đường đá vẫn tạo ra tiếng ồn khó chịu.
“Ồ, về rồi à.”
Tiếng tivi trong nhà mở rất lớn, màn hình đang chiếu những đoạn phim không rõ ràng về những tranh chấp gia đình ngày càng quá đà.
Bố tôi đang ngồi trước tivi, rõ ràng cũng không ngờ tôi sẽ về vào lúc này.
Tôi không nói gì, đi thẳng về phòng mà ngã thẳng xuống giường.
Chăn dường như vừa được giặt không lâu, bố tôi vẫn luôn giữ thói quen sạch sẽ, dù tôi không thường về nhà, nhưng vẫn cách vài ngày là ông ấy lại mang chăn ra phơi nắng.
Mấy ngày nay, tôi cũng không biết mình đang sống trong cảm giác gì.
Tôi tạm thời ở nhờ nhà bạn, đợi về quê xong chắc có thể dọn vào nhà mới thuê, tài khoản ngân hàng bỗng dưng có thêm một số tiền lớn, không cần nghĩ cũng biết ai chuyển.
Tôi chuyển trả lại ngay, tôi không muốn nợ anh ấy.
Mấy đêm nay nằm mơ, tôi vẫn mơ về anh. Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, cảm giác bên cạnh không có ai khiến tôi vẫn thoáng bối rối. Con người đâu dễ gì thay đổi, tôi đã yêu anh đến mức như một thói quen.
Nhưng yêu là một chuyện, không quay đầu lại có lẽ là chuyện khác.
Tôi nghĩ không rõ ràng, cũng không phải là người thấu đáo. Rõ ràng là chúng tôi đã bàn đến chuyện kết hôn, vậy mà cuối cùng vẫn chia tay.
Tôi biết anh vẫn còn hình bóng của Tần Sơ Sơ trong lòng, mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy tức giận.
Hoàng hôn ở thị trấn dường như trải rộng hơn so với ở thành phố, khi tôi tỉnh dậy, một màu vàng rực rỡ phủ đầy mặt đất trong ánh nắng chiều nghiêng, gió thu nhè nhẹ, mùi khói bếp từ các gia đình thoang thoảng len vào mũi.
“Con ăn cơm không?” Bố tôi gõ cửa hỏi.
Tôi mở cửa đi ra, trên bàn là một bữa cơm đầy những món tôi thích.
“Bố vừa ra ngoài mua cá đấy, con bảo có lạ không, vừa đúng lúc bố đến mua thì nó là con cá cuối cùng, người ta bán rẻ cho bố luôn.”
Bố tôi vắt chân ngồi trên ghế, rót đầy một chén rượu trắng cho mình, rồi giơ lên nhấp vài ngụm.
Tôi vừa ăn cơm vừa lầm bầm nhắc ông.
“Bố uống ít thôi, lần trước bác sĩ bảo bố bị xơ gan rồi mà.”
“Bố biết chừng mà, ừ… con gái, sao tự dưng về thế?”
“Con về thăm bố không được à?”
“Được rồi, con có việc gì quan trọng mới về thăm ông già này, bị công ty sa thải à?”
“Không.”
“Cãi nhau với bạn trai à?”
“Không.”
“Chia tay rồi à?”
“…”
Tôi khựng lại, gắp miếng cá lên và tiếp tục ăn.
Thật ra, trước đây Viêm Diên có về thăm quê tôi một lần, nhưng bố tôi không gặp được.
Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của chàng trai ấy rất rõ ràng. Dưới bức tường cao xám kia, chàng trai đó cười với tôi, nói rằng sau này cưới tôi thì sẽ làm tiệc theo phong tục quê nhà.
Bố tôi chắc cũng đoán ra chín phần, nhưng ông chẳng biết nói gì về chuyện tình cảm, nên đành chuyển đề tài.
“Dạo này mắt bố có vẻ nhìn không rõ nữa, chấm bài cho học sinh cũng mờ mờ.”
Ông cầm đũa chỉ vào mắt mình.
“Bố còn hay mơ thấy mẹ con, tóc bà ấy bạc trắng, bảo sẽ đưa bố đi.”
“…”
Mẹ tôi mất khi tôi còn học cấp ba, từ đó bố tôi luôn dùng những cách lạ lùng để nhớ về bà.
Sau đó tôi bàn với ông rằng trong kỳ nghỉ này, ông cũng đừng đạp xe đi dạy nữa, để tôi đưa đi.
Ban ngày tôi chẳng có việc gì làm, cứ lang thang trong thị trấn, đến khoảng ba bốn giờ chiều thì vào trường tiểu học nơi bố tôi dạy để dự giờ tiết thể dục. Lâu dần tôi cũng quen với mấy đứa nhóc trong trường, bọn chúng luôn tranh nhau kể những câu chuyện không đầu không đuôi.
Hôm nay, Long Đấu Sĩ lại cứu thế giới, tôi nghe mấy đứa nhỏ kể mà như xem hết cả bộ phim hoạt hình chúng xem hàng ngày. Bọn trẻ thi nhau khoe về Long Chiến Sĩ của mình, tự dưng có một đứa lớn tiếng.
“Chị ơi, anh kia cứ nhìn chị mãi kìa!”
Tôi theo phản xạ nhìn theo hướng tay của nó, cây long não trong sân trường đung đưa theo gió, còn Viêm Diên thì đứng đó, tay đút túi, lặng lẽ nhìn tôi.
10
Tôi không nghĩ anh có thể tìm đến tận đây, tôi cứ tưởng từ giờ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Lan can của ngôi trường cũ kĩ đã mang dấu vết của thời gian, lông mày Viêm Diên cứ nhíu chặt lại, tôi đoán anh muốn hút thuốc, nhưng tay mò trong túi mãi mà cuối cùng cũng không đưa lên miệng.
“Anh nhớ em.”
Anh cất tiếng nói, giọng anh khàn và đầy chất chứa, khiến tôi giật mình.
Trực tiếp đến mức chẳng giống anh chút nào.
Tôi không nhìn anh, lúc này hoàng hôn vừa lặn xuống chân trời, những con chim trắng xa xăm lượn vòng trên bầu trời.
“Em đi rồi…” anh nói tiếp, “…anh nhớ em đến phát điên.”
“Anh đã vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến em, nhưng vẫn không ngừng nghĩ về em, dù làm bất cứ điều gì.”
Khi anh nhìn tôi, đôi mắt nhạt màu của anh vẫn trong sáng như mọi khi.
Tôi cảm thấy mình không còn khả năng phân biệt thật giả khi đối diện với anh, gió chiều thổi tung những sợi tóc trên trán anh.
“Anh chưa bao giờ thừa nhận mình hối hận, ngoại trừ với em.”
“Hôm đó, anh nên chạy theo em, sao anh có thể để em dầm mưa được.”
“Nhưng cô ấy ngất xỉu đột ngột, anh…”
“Anh không thể thấy chết mà không cứu, đúng không, Viêm Diên?”
Tôi ngắt lời anh.
Mọi thứ đột ngột dừng lại, thực ra cả hai chúng tôi đều biết mình đang nói về điều gì. Đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng hình ảnh của tôi, rồi trong khoảnh khắc đó trở nên hỗn loạn.
“Nhưng nếu điều em cần, là anh có thể bỏ hết mọi thứ mà bước về phía em thì sao? Anh có làm được không, Viêm Diên? Anh cũng chẳng thể không quan tâm đến sống chết của cô ấy, đúng không?”
“Nhưng mà em cũng không thể ngồi yên nhìn cô ấy dùng điều đó làm vũ khí mà từng bước tiến gần đến anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu từng chữ tôi nói ra.
Đôi mắt anh thoáng qua một chút hoang mang, tiếng chuông hết giờ vang lên khắp nơi, và anh đột ngột nắm chặt cổ tay tôi.
“Buông ra…”
Tôi không muốn tiếp tục dính líu với anh nữa, nhưng đúng lúc này có người chạy đến chỗ tôi, là đồng nghiệp của bố tôi, vẻ mặt đầy hốt hoảng khiến tôi bất giác có linh cảm chẳng lành.
“Thầy Lâm bị tai nạn rồi!!”
11
Bố tôi bị ngã trong lúc đang giảng bài.
Học sinh kịp thời chạy đi tìm giáo viên khác, cuộc gọi 120 cũng nhanh chóng được thực hiện, khi tôi và Viêm Diên đến nơi, một nhóm trẻ con đang vây quanh bố tôi, lúc này ông đã bất tỉnh mà nằm trên sàn.
Có một bé gái khóc nức nở, cứ la hét liên tục khiến tôi bối rối. Viêm Diên bước vào, tách đám đông ra và cúi xuống kiểm tra mạch của ông ấy.
Tôi suýt quên mất rằng anh đã từng học học về y lý suốt mấy năm đại học.
Anh thực hiện hô hấp nhân tạo một cách thuần thục, còn tôi thì hoàn toàn mất phương hướng, cảm giác như những tiếng ồn xung quanh đang kéo tôi ra khỏi thực tại.
Tôi thậm chí còn gặp ảo giác, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương đang đến rất gần nhưng trong lòng lại sốt ruột không biết cuộc gọi 120 có thật sự được thực hiện chưa.
Cho đến khi lên xe cứu thương, nhân viên y tế đeo mặt nạ thở oxy cho bố, tôi ngồi bên cạnh băng ca mới giật mình tỉnh táo lại, cơ thể lắc lư theo chiếc xe cứu thương đang chạy nhanh đến đáng sợ.
Tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của Viêm Diên nữa, nhưng chính anh đã có mặt và giải thích cặn kẽ về triệu chứng của bố tôi và các biện pháp cấp cứu mà anh đã thực hiện cho nhân viên y tế.
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, anh đưa tay vuốt ngược tóc lên.
Đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật bật sáng, tôi từ từ ngồi bệt xuống theo vách tường, ánh đèn trắng lạnh lẽo của bệnh viện luôn khiến người ta liên tưởng đến những điều không hay.
Bác sĩ nói may mà Viêm Diên làm cấp cứu kịp thời và đúng quy trình, nếu không thì bố tôi có thể đã nguy hiểm hơn.
Tôi dường như vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong đầu chẳng nghĩ được gì, cho đến khi cảm nhận được có gì đó ấm nóng chạm vào má.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh đang cầm lon cà phê, ngồi xổm trước mặt tôi.
“Không cần.”
Tôi quay đầu đi, không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn tiếp tục nhấp nháy, đè nặng lên nhịp tim tôi, Viêm Diên cũng nhìn theo ánh đèn đó.
“Bác sẽ không sao đâu, ông ấy…”
Đến đây, anh ngừng lại.
Tôi nhìn vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi dưới ánh đèn của anh, hy vọng anh sẽ nói ra điều gì đó tốt đẹp.
Nhưng anh chỉ nhìn tôi rồi im lặng không nói được gì nữa
Tôi biết anh muốn nói gì, lúc cấp cứu chắc chắn anh đã hiểu tình trạng của bốtôi, và anh không phải kiểu người thích nói dối.
Rất lâu về trước, tôi cũng từng ngồi trước cửa phòng cấp cứu như vậy.
Khi mưa bão sắp kéo đến, gió thổi qua, làm cây lá bên ngoài bệnh viện rung rinh dữ dội, bầu trời âm u đến mức không thấy ánh sáng. Tôi úp mặt vào tay mình, cứ thế mà khóc cho đến khi không còn nước mắt để rơi.
Viêm Diên cũng ngồi bên cạnh tôi trên nền đất trước phòng cấp cứu.
Tôi ước gì người ngồi cạnh tôi lúc đó không phải là anh, tôi ước gì anh không nhìn thấy vẻ yếu đuối, thảm hại của tôi, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng như thế này, tôi chẳng có ai để gọi.
“Mẹ tôi mất khi tôi học cấp ba, trên đường tan làm bà bị xe tải quá tải đâm trúng.”
“Khi đó tôi đang học lớp mười hai, vừa tan học về thì chạy đến bệnh viện, đó là lần đầu tiên tôi thấy bố mình mất phương hướng.”
“Từ khi tôi sinh ra, ông ấy chưa từng hút thuốc, nhưng sau khi mẹ mất, ông ấy ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng để hút thuốc.”
“Tối nào tôi cũng vừa làm bài vừa khóc, mẹ tôi thường mang đồ ăn khuya đến cho tôi vào tầm 11-12 giờ, tôi vẫn hay gọi bà, rồi mới sực nhớ rằng bà đã đi rồi.”
“Kết quả thi thử của tôi ngày càng tệ, bố tôi thì tự nhốt mình, chẳng quan tâm đến tôi nữa, tôi phải lấy tiền lẻ trên bàn để ra ngoài ăn, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho ông.”
“Sau đó ông mới bước ra khỏi căn phòng đầy mùi khói thuốc đó, bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, ngày nào cũng nấu cơm, đưa đón tôi đi học.”
“Lúc đó, tôi đã nghĩ nếu không có ông ấy, chắc tôi đã nhảy xuống từ tầng thượng tòa Minh Đức của trường rồi.”
“Bây giờ, lại một lần nữa… tôi biết phải làm sao đây…”
Bất ngờ, anh kéo tay tôi, đưa tôi ra ngoài.
Mưa lớn đã bắt đầu rơi, anh rút ra một điếu thuốc từ trong túi, rồi bảo tôi ngậm nó.
Tôi ngơ ngác để anh nhét điếu thuốc vào miệng mình, tiếng bật lửa vang lên, ánh sáng hắt vào đôi mắt anh, trong đó có những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Rồi anh bất ngờ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng tôi, nhìn tôi chăm chú.
“Anh bị điên à?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, quay người định trở lại bệnh viện.
Anh giữ lấy cổ tay tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng anh.
“Gần đây, mỗi khi anh nhớ em… anh lại hút thuốc.”
“Em biết không, thuốc lá thật sự có thể đưa người ta sang một thế giới khác.”
Giọng anh nhẹ nhàng, hơi thở anh phả vào tai tôi, mang theo những cảm xúc mà tôi không thể nào nắm bắt.
“Lúc nãy, anh thật sự đã điên rồi mới định dạy em cách hút thuốc.”
“…”
Tôi im lặng, đẩy anh ra.
Suốt sáu tiếng đồng hồ sau đó, bố tôi vẫn đang trong ca phẫu thuật.
Tôi đi đâu, Viêm Diên theo đó, tôi phát bực, bảo anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh nhìn tôi một lúc, rồi quay người rời khỏi hành lang phòng cấp cứu.
Sau đó bố tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển vào ICU.
Không cho phép người nhà thăm nom, tôi chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ nhỏ mà nhìn vào bên trong.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, đầu đã bị cạo trọc, dáng vẻ suy yếu đến mức tôi không thể nhận ra đó là bố tôi, người sáng nay còn hùng hồn bảo sẽ “trị” vài đứa học trò không chịu làm bài tập.
Ngửi thấy mùi hoành thánh thơm phức, tôi mới nhận ra từ chiều hôm qua đến sáng nay tôi chưa ăn gì.
Người đứng bên cạnh dường như cũng chưa ngủ suốt đêm, gương mặt anh mệt mỏi, tay cầm túi đồ ăn vẫn còn tỏa hơi nóng. Có vẻ như anh nhận ra sự phản kháng của tôi, anh thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói.
“Ăn xong, anh sẽ đi.”