7
Những giọt mưa đập mạnh lên da, theo cơn gió lạnh tràn vào trong cổ áo, bên tai chỉ còn tiếng mưa ào ào, tôi dừng lại, ánh đèn đường nhạt nhòa trong làn mưa.
Anh không đuổi theo.
Tôi bất chợt nhớ ra, cái bánh sinh nhật tôi vẫn chưa ăn, đúng lúc, anh có thể chia đôi với Tần Sơ Sơ.
Màn hình khổng lồ ở trung tâm thương mại chiếu những hình ảnh lung linh, tôi ngẩng đầu nhìn lên, hình như là một cặp đôi đang chụp ảnh cưới dưới ánh đèn.
Nhưng cơn mưa lớn đã dập tắt mọi thứ, cô dâu và chú rể trong trang phục cưới đứng dưới mái hiên tránh mưa, chú rể nói gì đó rồi lao vào cơn mưa, hét lớn “Anh yêu em.”
Cô dâu đứng đó cười, bảo “Đừng làm trò xấu hổ nữa.”
Tôi lau mặt, ngơ ngác nhìn về phía đó, rồi từ từ ngồi thụp xuống, trong cơn mưa tầm tã mà khóc òa không cần giữ gìn gì nữa.
Con người trên thế giới này vốn dĩ chỉ bước đi một mình, tôi tưởng rằng khi tìm thấy anh ấy, tôi sẽ không còn phải cô độc, nhưng chẳng ngờ rằng, người anh không chịu từ bỏ, từ đầu đến cuối chưa bao giờ là tôi.
Điện thoại trong túi vẫn rung không ngừng, tôi không bắt máy. Khóc đủ rồi, đứng dậy mới phát hiện mình chóng mặt đến mức không đứng vững.
Rất khó chịu, dạ dày như bị xoắn lại, tôi dựa vào tường, nôn hết những gì có thể nôn ra được, một cơn gió lạnh lại thổi qua khiến tôi run cầm cập.
Với người trưởng thành, sau cảm giác thỏa mãn của sự trả thù thì có lẽ chỉ còn là nỗi hối hận vì đã hành hạ cơ thể mình.
Tôi bắt một chiếc taxi đến bệnh viện, đăng ký, truyền nước, ngồi trong phòng truyền dịch nửa đêm đầy tiếng ồn, y tá còn tốt bụng đưa cho tôi một cái khăn để lau.
Thật ra, bệnh viện dường như không bao giờ thiếu người, như thể mỗi lúc nhìn thấy bệnh nhân trên giường cấp cứu lướt qua, hoặc đột nhiên nghe thấy tiếng khóc òa lên, lòng tôi không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác xót xa.
Tại sao tôi luôn phải một mình, tại sao tôi lại không đáng để anh ấy yêu, tại sao dù tôi là bạn gái của anh ấy, nhưng anh ấy lại có thể đứng trước mặt một người phụ nữ khác một cách hiển nhiên như thế?
Tôi khóc mãi, rồi không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy, chai truyền dịch vẫn chưa hết.
Trước mặt tôi là một người, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng không, đó là anh.
“Sốt rồi à?”
Anh giơ tay sờ trán tôi, tôi né ra.
“Sao anh ở đây?” Tôi hỏi anh.
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn tôi.
Bóng dáng anh gần như phủ kín tôi, trong đôi mắt đen thẳm của anh, tôi chẳng thể nhìn thấy gì rõ ràng.
Tôi giật lấy tờ giấy trên tay anh, đó là báo cáo bệnh án, xuất huyết dạ dày, tên bệnh nhân là Tần Sơ Sơ.
“À, thì ra anh đến để chăm sóc bạn gái cũ.”
Tôi đưa lại báo cáo cho anh, cố kiềm chế cơn giận đang muốn xé nát tờ giấy ấy.
“Mau đi mà chăm sóc bạn gái cũ của anh đi, anh Viêm.”
“Em vừa gọi anh là gì?”
Anh đứng đó, không động đậy, giọng nói kìm nén, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hoảng loạn như vậy.
“Em nói lại lần nữa?”
“…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ từng chữ thốt ra.
“Anh Viêm, giờ cô ấy cũng có thể là bạn gái hiện tại của anh rồi.”
“Có ý gì…?”
Anh dường như muốn nắm lấy vai tôi, nhưng khi nhìn thấy chai truyền dịch lắc lư, anh lại dừng lại.
Tôi ghen tị với đôi mắt sáng ngời của anh, khi anh muốn níu giữ thì chỉ cần ánh mắt đó thôi anh vẫn có thể giữ tôi lại.
“Tôi nói, chúng ta chia tay đi.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, câu nói đó lại do tôi thốt ra.
Không, tôi nên biết trước, từ sau cuộc điện thoại hôm đó, đã có điều gì đó lặng lẽ thay đổi.
Thật ra trong vô số đêm ngày, khi tôi tưới nước cho những chậu hoa dạ lan mới mua, tôi đã biết rằng, anh đang rời xa tôi.
Anh sẽ bị người phụ nữ chỉ với một câu nói đã có thể làm anh rung động ấy cướp mất, chứ không phải tôi.
Tôi chỉ là người ở bên anh quá lâu, lâu đến mức anh tưởng rằng mình yêu tôi.
“Anh sẽ không chia tay với em.”
Anh nhẹ nhàng nói. Đôi mắt anh cụp xuống, như thể trong mắt anh chỉ còn tôi.
Tôi không thể phủ nhận rằng điều đó khiến người ta dễ dàng lạc lối, cũng không thể phủ nhận rằng có lẽ tôi vẫn còn tham luyến hơi ấm của anh.
“Nhưng, Viêm Diên.”
Chai thuốc cuối cùng cũng hết, tôi tự rút kim ra, ấn chặt băng dính.
“Hôm nay em tự mình đến bệnh viện.”
“Còn cô ấy, là có anh đi cùng.”
8
Tôi xin nghỉ phép năm, định về quê một chuyến.
Trước khi đi, tôi phải dọn vào căn hộ thuê mới, tôi chọn một ngày anh không có nhà, lén quay lại căn nhà cũ của chúng tôi.
Tôi đã chặn hết mọi thứ liên quan đến anh, cũng chẳng muốn gặp lại anh nữa, nhưng sự thật là, sợ gì thì gặp nấy.
Con gấu bông dài một mét là quà sinh nhật của cô bạn thân, tôi phải loay hoay mãi mới nhấc nó lên được, khi đến gần cửa thì bị ai đó đỡ giúp.
“Em định đi đâu?”
Anh đứng bên cạnh cửa hỏi, đôi mắt đen láy.
“Em thuê được nhà mới rồi.”
“Nhà ở ghép à?”
“Ừ.”
“Điện nước đầy đủ chưa?”
“Có.”
“Chủ nhà thế nào?”
“Tốt.”
“Có bao nhiêu người ở chung?”
“Nam hay nữ?”
“……”
“Viêm Diên! Anh có dừng lại không?”
Tôi đẩy anh một cái, nhét con gấu vào tay anh, anh liền tiện tay bóp nhẹ vào móng của nó, chắn trước mặt tôi.
“Em mang cả con gấu này đi, sao không mang luôn anh đi?”
“Viêm Diên, anh nghĩ chuyện này vui lắm à?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, anh cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt.
Tôi hiếm khi thấy anh nhìn người khác một cách nghiêm túc, đôi mắt anh đầy vẻ u ám, từng bước ép sát tôi, cho đến khi tôi bị dồn vào góc cầu thang.
“Sợ anh à?” Anh đột nhiên cười.
“Đúng vậy, em sợ anh, được chưa?”
Lần này, tôi chủ động đối diện với ánh mắt của anh.
“Đúng, em không biết gì về câu chuyện của hai người. Anh nói là ghét ư? Hừ, nói hay lắm, anh ghét cô ấy….”
“Tử tế quá nhỉ, Viêm Diên, ghét cô ấy mà vẫn đưa cô ấy vào viện. Còn em thì sao?”
“Anh có biết khi anh đi công tác ở Lâm Châu, em bị viêm dạ dày cấp, tự mình bắt taxi đến bệnh viện không? Vì em sợ anh bận việc, em không dám nói, thật sự em sợ anh sẽ bỏ công việc mà chạy về đấy, Viêm Diên.”
“Vậy mà em đổi lại được gì? Em đổi lại được việc anh đưa cô ấy vào viện ngay trong đêm à? Đổi lại được việc anh sợ cô ấy ướt mưa, rồi cho cô ấy vào nhà của chúng ta à?”
“Cô ấy sức khỏe yếu, còn em khỏe như trâu đúng không?”
Tôi muốn nở một nụ cười, nhưng cố gắng mấy lần cũng không làm nổi, nói đến đây, giọng tôi đã khản đi.
“Em là kiểu người có thể dầm mưa, cảm sốt, nhưng rồi ngày hôm sau lại khỏe mạnh thôi.”
“Không cần sự quan tâm của anh nữa, bánh kem cũng chưa được ăn, đúng lúc năm sau anh có thể làm cho cô ấy, chỉ cần thay đổi cái tên thôi.”
“Hy vọng lần này anh làm tốt hơn, tốt hơn nữa…”
“Đừng nói nữa.” Anh đột ngột đẩy tôi vào tường.
Tôi tưởng sẽ đau, nhưng anh đưa tay chắn sau đầu tôi, đỡ cho tôi.
Có lẽ anh định hôn tôi, nhưng tôi gắng sức né tránh nên anh dừng lại ngay gần môi tôi.
Hơi thở dễ dàng hòa lẫn vào nhau, nhưng tôi không còn rung động nữa.
Phải, tôi không thể chấp nhận được việc người khác quan trọng hơn tôi trong lòng anh, nói tôi nhỏ nhen cũng được, ghen tuông cũng không sao.
Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đầy vẻ hỗn loạn và u ám.
Tôi không biết anh giận điều gì, nhưng sự cố chấp của anh khiến tôi cũng không thể hiểu nổi.
“Anh không muốn nghe những điều này.” Anh nói.
Đôi mắt anh cụp xuống, tay anh vẫn nắm chặt cổ tay tôi, không buông.
“Trả nhà trọ đi.”
Giọng anh trầm khàn, như đang cố kìm nén một cơn xúc động nào đó, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng dỗ dành tôi.
“Được không?”
“…”
“Không được, Viêm Diên.”
Dường như sau một khoảng im lặng rất dài, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
“…”
Tôi đẩy anh ra, lần này anh buông tay.
Anh vốn là một người rất kiêu ngạo, tôi luôn biết, việc anh cố gắng giữ tôi lại một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Nhưng có những thứ, tôi đã nhìn thấy thì không thể làm ngơ, phát hiện rồi thì không thể bỏ qua, giống như hình xăm sau gáy của anh, dù có bắn laser xóa đi, những vết mờ vẫn còn.
Người phụ nữ đó đã để lại dấu ấn quá sâu trên cơ thể anh, tôi để tâm, tôi không quên được, chỉ có vậy thôi.