Năm ba mươi chín tuổi, Tống Dự nuôi một ngoại thất bên ngoài.
Chính người ái mộ của hắn đã tiết lộ tin tức này cho ta.
Sau khi biết chuyện, Tống Dự đặc biệt đến cảnh cáo ta: “Tố Tố không phải là người ngoài.”
Hóa ra Lâm Tố là nữ nhi của bạn thân của mẹ chồng ta.
Cha nàng tử trận, mẫu thân liền nàng tuẫn tiết theo.
Một tháng trước, Tống Dự đích thân đến đón nàng, hai người trên đường lâu ngày sinh tình, hắn nói nàng đến để gia nhập gia đình này.
Bọn họ đều cho ằng ta sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng ta lại nói: “Sao có thể để nàng làm ngoại thất được, nếu không sẽ khiến người khác cười chê, chi bằng nâng lên làm bình thê.”
Ta còn khuyên họ nên sớm sinh một đứa con.
Bởi vì hệ thống đã nói với ta: “Thân thể của ký chủ cuối tháng sẽ hồi phục, chỉ còn mười ngày nữa ký chủ có thể trở về.”
Tất nhiên nữ nhi mà ta vất vả sinh ra, cũng sẽ đi cùng ta rồi.