Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN Chương 3 NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN

Chương 3 NẠP BÌNH THÊ CHO PHU QUÂN

6:41 sáng – 20/11/2024

Hôm ấy ta tức giận, lỡ nói xấu Tống Dự, chắc trong lòng Tống lão phu nhân cũng chẳng vui vẻ gì.

Con trai bà ta sao có thể sai được cơ chứ? Có khi bà ta còn cho rằng Tống Dự đối diện với một nữ nhân như ta suốt mười mấy năm, đúng là thiệt thòi cho hắn.

Bọn họ trong lòng không thoải mái, thế là quay lại tìm người nhà họ Hạ, mời hai vị “Đại Phật” đến để trấn áp khí thế của ta.

Ta mỉm cười gật đầu, miệng luôn miệng “mẫu thân nói rất đúng,” “lời của tỷ tỷ thật có lý.”

Cho đến khi Bội Vân bước chân nặng nề, mang trà nước điểm tâm tới, hai người họ cuối cùng cũng ngừng lải nhải.

Ta hạ mắt uống trà, chú ý ánh mắt của Bội Vân. Nàng làm một động tác nhỏ hướng về phía phòng bên, ta lập tức hiểu ra, hẳn là Tống Dự đang ở đó.

Mười mấy năm trôi qua, quan hệ giữa hai nhà rất bền chặt. Cha nương cũng vậy, tỷ tỷ cũng vậy, họ đều không thích chuyện giữa ta và Tống Dự rạn nứt.

Họ sẽ tìm đủ mọi cách khuyên giải ta, giúp Tống Dự yên tâm, đảm bảo rằng ta sẽ không vì chuyện hắn nạp Lâm Tố mà làm ầm ĩ.

Nay bọn họ cũng đã nói xong, đến lượt ta rồi.

Ta đặt ly trà xuống, ra vẻ băn khoăn: “Nhưng chẳng phải con đã đồng ý để Lâm Tố nhập môn rồi sao?”

Cả hai người bên cạnh suýt nữa làm đổ chén trà.

Hạ phu nhân kinh ngạc: “Con đồng ý rồi à?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của hai người, ta hơi đỏ mắt, lộ vẻ ấm ức.

6

“Chẳng lẽ mẫu thân và tỷ tỷ còn không hiểu con sao? Lúc trẻ con cũng từng có lòng muốn chiếm trọn, nhưng cưới chưa được hai năm thì đã thấy mệt mỏi rồi. Chuyện cả một phủ quá khó quản, hễ có sai sót thì chỉ mình con phải gánh trách nhiệm.”

Nói đến đây, ta còn thở dài.

“Con ước gì có người đỡ đần đôi chút, chỉ tiếc Tống Dự đã hứa hẹn. Con đã vài lần muốn nói ra nhưng lại không dám.”

Họ muốn biết thái độ của ta thế nào.

Thì ta sẽ thuận theo mong muốn của họ.

“Đề nghị nâng Lâm Tố lên làm bình thê là do con đề xuất.”

“Nhưng Tống Dự không đồng ý, đến con cũng chẳng dám tự mình xử lý chuyện của hai người họ. Vốn định tránh hiềm khích, nhờ lão phu nhân xử lý.”

“Vừa muốn qua bẩm báo, hai người đã tới rồi.”

“Chẳng lẽ Tống Dự u uất là vì không muốn chịu trách nhiệm với Lâm Tố sao? Cha có khi lại hiểu lầm rồi.”

Hai mẹ con bên cạnh im lặng, cuối cùng cũng nhận ra mình bị lợi dụng.

Hạ phu nhân nhíu mày, giọng điệu có phần trách móc: “Tống Dự cũng thật là, nói chuyện lấp lửng khiến cha con hiểu lầm rằng con không hiểu chuyện.”

Trái ngược với bà, Hạ Bảo Châu thì tỏ ra nghi hoặc: “Muội thực sự không bận tâm sao?”

Hạ phu nhân cũng nghi hoặc nhìn ta, miệng không quên nhắc nhở: “Thời An đã mười lăm tuổi rồi, con không cần lo Lâm Tố sinh con sẽ tranh giành gia sản với Thời An.”

Xem ra những gì ta nói bọn họ vẫn không tin.

Không đúng, có lẽ không phải là không tin ta đồng ý, mà là họ nghĩ ta vẫn còn ý đồ gì đó, sẽ nổi loạn vào lúc quan trọng nhất!

Thảo nào… thảo nào họ cứ mãi dây dưa!

Thậm chí, Tống Dự và Tống lão phu nhân cũng cho rằng ngày Lâm Tố vào cửa, ta sẽ gây rắc rối.

Nếu không, sao lại lén lút làm nhiều chuyện sau lưng ta đến thế?

Đầu tiên là uống rượu với cha ta, rồi mời mẫu thân đến thuyết phục ta.

Xem ra, ta nên cho họ một viên thuốc an tâm mới phải.

Ta thực sự không để tâm, chỉ là nói không tức giận thì không đúng. Tống Dự nay đã gần bốn mươi tuổi, lại vì chuyện nam nữ mà tổn hại danh tiếng.

“Không chỉ là con cái theo đó mà bị mất mặt, đến ta cũng thấy khó lòng bước ra ngoài.”

“Mẫu thân có lẽ không biết, hiện giờ bao nhiêu người muốn xem con bẽ mặt, ngay cả những người trước đây chẳng mấy giao thiệp cũng gửi thiệp mời, chỉ để xem con sẽ xử lý chuyện này ra sao, con nghĩ thế nào.”

“Đây còn là chuyện nhẹ nhàng, tệ hơn, có người còn muốn nhân cơ hội để chế giễu con, như thể chính con đã làm gì sai trái khiến Tống Dự bị dồn ép đến mức phải tìm đến một quả phụ để được an ủi.”

Một lời tâm sự thật lòng nói ra.

Trên mặt Hạ phu nhân hiếm khi lộ ra vẻ thương cảm: “Ai, phận đàn bà thật là khổ.”

Rồi bà lại tỏ vẻ an ủi: “Suýt chút nữa thì quên mất, giờ con cũng làm nupngw rồi, biết nghĩ cho con cái. Mẫu thân cứ nghĩ con còn trẻ, không chu toàn suy nghĩ nên mới trách lầm con.”

Trông như thể bà đang suy nghĩ cho ta, thực ra chỉ là thoái thác nhẹ nhàng.

Không hề có chút giận dữ nào đối với việc Tống gia làm chuyện bất chính.

Nếu thật sự nghĩ rằng bà sẽ thấu hiểu ta thì đúng là sai lầm.

Ngược lại, bà không ngừng kích động ta, cứ như thể vào lúc này mà ta không nổi cơn giận dữ thì mới là sai.

Bà lải nhải không ngớt: “Mẫu thân biết hiện giờ lòng con vẫn chưa yên, nhưng con thử nhìn ra ngoài đi, những ngày tháng tốt đẹp đều là do so sánh mà ra. Thêm vài ba thê thiếp cũng chẳng sao, ai ở tuổi ba mươi chín mà không có thêm thê thiếp? Dù có thế nào đi nữa, hắn cũng đã bớt cho con không ít phiền phức rồi.”

Ngoài mặt thì bà tỏ ra tận tâm nhắc nhở ta nên hiểu chuyện.

Kỳ thực lại ngầm bảo ta rằng cái khó chịu này đều do so sánh mà ra, ngày trước sung sướng bao nhiêu, sau này sẽ khó khăn bấy nhiêu.

Bà muốn ta nổi giận, để có cớ lấy thân phận mẫu thân mà ép ta phải ở yên trong nhà.

Ta cứ không theo ý bà, ngoan ngoãn gật đầu: “Lời của mẫu thân con đều hiểu, chỉ là con cần một chút thời gian, bên cạnh có thêm một nha hoàn thôi cũng cần phải thích nghi, huống hồ là trong phủ lại có thêm một chủ.”

Ở phía dưới, Hạ Bảo Châu đanh mặt lại, thay đổi thái độ từ khoan dung thành giọng điệu chua chát.

“Muội đừng thích nghi lâu quá, kẻo người ta lại bảo muội tỏ vẻ, khiến hắn càng ngày càng xa lánh, cuối cùng rơi vào vòng tay êm ái của người khác đấy.”

Lời này vừa dứt suýt nữa thì khiến ta bật cười.

Hạ phu nhân nói mãi không làm ta tức giận, ngược lại lại chọc giận chính con gái bảo bối của bà!

Xưa nay, Hạ Bảo Châu luôn được cha nương nuông chiều.

Chỉ tiếc là mắt nhìn nam nhân không được tốt lắm.

Không chỉ về tướng mạo và tiền đồ đều kém xa Tống Dự.

Nam nhân nhà tỷ tỷ trước kia còn có chút dáng dấp, bằng tuổi Tống Dự mà nay đã trở thành một kẻ mặt đầy mỡ, bụng phệ.

Trong nhà có bốn người thiếp, bao gồm thiếp lương của gia đình tử tế, thông phòng được nâng đỡ, nha hoàn do mẹ chồng sắp xếp, cùng một mỹ nhân được quan trên ban thưởng.

Người nào người nấy đều sinh con đẻ cái rất giỏi.

Không giống với các phu nhân đanh đá, lão luyện.

Hạ Bảo Châu chỉ là kẻ hung hăng bề ngoài, nội tâm lại không đủ mạnh mẽ.

Những chuyện hành hạ thiếp thất tỷ ta cũng làm không ít.

Nhưng hễ ai mang thai là tỷ ta lại không dám manh động.

Hạ phu nhân so sánh Tống Dự với nam nhân ngoài kia.

Ta thì chẳng sao, ngược lại Hạ Bảo Châu lại cảm thấy bị đụng chạm và ngột ngạt như mắc xương trong cổ họng.

7

Tỷ ta không dễ chịu.

Chắc chắn sẽ tìm cách khiến ta cũng không vui.

Trước đó nói ta đừng làm cao, sau đó lại nói.

“Muội không muốn nghe người ngoài bàn tán thì cứ ra ngoài sống một hai tháng cho khuây khỏa, khi quay về sẽ biết rõ thái độ của Tống Dự ra sao, nếu hắn thật lòng đối đãi với muội thì nhất định không để Lâm Tố vượt mặt muội đâu.”

Nghe như là một ý kiến tốt để mở lòng.

Thực ra, ta mà ra ngoài sống một hai tháng, sợ là lúc quay về Lâm Tố đã có con rồi.

“Tỷ tỷ nói đúng lắm, nhìn họ vui vẻ hòa thuận bên nhau ta cũng dễ nghĩ không thông, chi bằng ra ngoài cho khuây khỏa.”

Cơ hội rời khỏi đây lại tự đưa đến trước mặt.

Không nắm bắt lấy thì chẳng phải quá ngu ngốc sao?

Để tránh việc đề nghị bị phản đối, ta chu đáo thêm một câu.

“Đợi vài ngày nữa, đến khi bọn họ làm tiệc, cpn sẽ trở về, tránh để người ngoài đồn thổi rằng chúng ta bằng mặt không bằng lòng.”

Một dáng vẻ hết lòng vì danh dự của Tống gia, khiến hai người ngẩn ra, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó lại thôi, chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn ta, bực tức nén giận một hồi lâu.

Hạ phu nhân khô khan cảm thán: “Con giờ thực sự hiểu chuyện rồi.”

Ta nghiêm túc gật đầu: “Ngay cả mẫu thân cũng khen con hiểu chuyện, xem ra lần này con không làm gì sai.”

Sự ngoan ngoãn quá mức này khiến người khác thấy vô lý, hai người họ lúc rời đi, trên mặt có chút ngượng ngùng, như thể cảm thấy có lỗi.

Ta với vẻ mặt tươi cười, đưa tiễn họ một cách quá đỗi lễ độ.

Đứng trước cửa, ta còn cảm thán với Bội Vân: “Cùng người nhà nói lời thân thiết, quả nhiên lòng nhẹ nhõm hẳn.”

Bội Vân nghe mà miệng khẽ giật.

Không biết người ‘ẩn’ bên phòng bên cạnh có thể thấy an lòng hay không?

Đến chiều tối, Tống Dự, người vẫn chưa dám gặp mặt ta, cuối cùng cũng xuất hiện.

Hắn hạ thấp mình xin lỗi ta, không quên giải thích: “Những lời nàng nghe thấy thực chất là để an ủi Tố Tố, ta thực sự không nghĩ như vậy.”

Ta gật đầu “Ừm” một tiếng.

Không nói gì thêm, nhưng hắn cảm thấy việc này đã qua, vui vẻ gắp thức ăn cho ta.

Ta bèn đề nghị: “Khi nào Lâm Tố vào cửa làm tiệc, hãy giao cho mẫu thân sắp xếp. Ta sẽ đi một vòng xem xét điền trang, tìm kiếm thực phẩm tươi ngon, không thể để người ngoài nói chúng ta sơ suất tiếp đón nàng ấy.”

Sự chu đáo trong từng chi tiết khiến Tống Dự rõ ràng rất vừa lòng, nhưng lại tỏ ra khách sáo: “Không cần thiết, để hạ nhân lo liệu là được rồi. Không thể không tôn trọng nàng ấy, nhưng cũng không thể xem nhẹ nàng. Mọi chuyện phải đúng thứ tự trước sau, nàng ấy tuy không phải người ngoài nhưng vẫn nên kính trọng nàng, không thể vượt mặt.”

Ta cứ khăng khăng muốn đi.

Hắn đành miễn cưỡng đồng ý, còn sắp xếp nhiều người đi theo, có lẽ sợ ta đi rồi không trở lại.

Ngày rời khỏi phủ, bên đường hoa đào rụng đầy đất.

Ta mang theo hai đứa con và một nhóm người hầu, giả vờ đến điền trang thanh tra, thực ra là ngầm tăng tốc việc bán tài sản.

Những tài sản được bán đi rơi vào tay một số quyền quý, họ không chỉ không báo lại cho Tống Dự, mà còn ngồi chờ xem trò vui.

Đã diễn kịch thì phải diễn trọn vẹn, từng giỏ từng giỏ thực phẩm được ta sắp xếp chuyển vào phủ Tống.

Dù Tống Dự có tỉnh táo đến đâu, cũng sẽ nghĩ rằng ta vì con cái mà nhượng bộ, thực lòng giúp chuẩn bị tiệc cưới sắp tới.

Hôn kỳ của họ định rất nhanh.

Bội Vân mang hết tin tức dò la được báo lại cho ta.

“Thánh thượng đích thân làm rõ mối quan hệ của hai người, còn ban hôn cho họ, giờ bên ngoài chẳng ai dám nói xấu Đại nhân nữa, trái lại còn khen ngợi hắn anh hùng cứu mỹ nhân, tấm lòng nhân nghĩa.”

Kết quả hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Quyền kiểm soát lời đồn vốn nằm trong tay thiểu số.

Có một số chuyện Tống Dự tự nói không có tác dụng.

Nhưng nếu đổi thành một người có địa vị nói, hiệu quả sẽ khác biệt rất lớn.

Huống chi người đó lại là tôn quý như thánh thượng, chỉ cần một phần lý lẽ, cũng có thể nói thành hợp lý và khiến người ta tin tưởng tuyệt đối.