3
Ta không phản bác, nếu hỏi vì sao không trách Tống Dự không biết giữ mình, hẳn bà ta sẽ đáp rằng nam nhân ai chẳng phong lưu.
Tranh cãi với người không cùng quan điểm chẳng có ích gì.
Thà chuyển sự chú ý của họ đi.
Ta trầm ngâm rồi nói, “Quận chúa Minh Nguyệt đã dựng sân khấu một lần không thành công, nhất định sẽ dựng lần thứ hai.”
“Đổi lại là người khác thì không sao, nhưng Lâm Tô lại là con gái của Trung Dũng tướng quân quá cố. Gần đây biên giới phía Nam chiến sự liên miên, nếu chuyện này không giải quyết tốt, sợ rằng Hoàng thượng cũng sẽ phải lưu tâm.”
Chỉ vài câu mà lão phu nhân đã nhíu chặt mày.
Chưa kịp để họ nghĩ ra điều gì, ta nói thẳng, “Tống Dự nói với con rằng họ gặp ít khó khăn trên đường. Chi bằng cứ nói có người ám sát Lâm Tố, đại nhân vì tận tình bảo vệ mà bị người ta hiểu lầm. Bây giờ lời đồn đã tổn hại đến danh dự của nàng ấy, chi bằng nâng nàng ấy lên làm bình thê.”
Lão phu nhân nhìn ta đầy hoài nghi.
Đến cả chuyện ta gọi thẳng tên Tống Dự vài lần, bà ta cũng không để ý.
Cả Trương ma ma cũng bối rối, mụ ta vốn luôn chua ngoa, nay lại lắp bắp một lúc lâu mà chẳng nói được câu nào cho ra hồn.
“Ta không đồng ý!” Tống Dự không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, trên mặt không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày.
Nhìn gương mặt đầy khó chịu của hắn, ta bất giác bật cười.
“Đừng làm loạn, bình thê đâu có thiệt thòi cho Lâm Tố, phu quân thích nàng ấy đến mức nào, chẳng lẽ lại muốn giáng ta xuống làm thiếp? Hay là phu quân muốn hòa ly với ta?”
Đây là phương pháp hợp lý nhất.
Khi ta còn chưa đưa con cái rời đi.
Ta không muốn hình tượng người cha trong mắt chúng sụp đổ.
Tống Dự đầy tức giận, gằn giọng nói, “Nàng điên rồi phải không? Nàng có biết mình đang nói gì không, không sợ nàng ấy sinh con, sau này tranh giành với Thời An sao?”
Nếu không có đường lui, có lẽ ta cũng lo sợ như vậy.
Nhưng giờ đã có đường lui, ta không còn bận tâm đến quyền thế nữa.
Bất chợt ta nghĩ đến, có lẽ nhiều người không có đường lui, mới phải vùng vẫy trong đau khổ.
Phụ nữ trong thế giới này đều sống như thế.
Tống Dự dám lén lút vụng trộm, hẳn vì cho rằng ta sinh con đẻ cái cùng hắn rồi, sẽ không còn đường lui.
“Không làm vậy, còn cách nào khác sao?”
“Phu quân cùng nàng ấy thân thiết, sao không nghĩ đến con cái?”
“Tin đồn ngoài kia về ngài truyền đến tai con cái sẽ có hậu quả gì, phu quân đã từng nghĩ đến chưa?”
Lão phu nhân làm sao cho phép ta nói xấu con trai bà ta.
Nhưng chẳng biết điều gì đã kích động Tống Dự.
Lần này, lão phu nhân chưa kịp ngăn cản.
Hắn đã tức giận gằn giọng hỏi, “Hà Nam Châu! Người ngoài không thấy tận mắt nên vu oan ta cũng được, còn nàng vì sao lại không tin ta?”
Ta không nhịn nổi, phì cười thành tiếng.
“Phu quân sai rồi, không những ta tận mắt nhìn thấy, mà còn tận tai nghe được. Phu quân cố công dây dưa với ta chẳng phải chỉ để biết câu trả lời sao!”
Nói cho hắn biết cũng chẳng có gì.
“Ngôi nhà bán cho phu quân, bên trái là hồi môn của quận chúa Minh Nguyệt, còn bên phải là do ta sau này mua thêm, định để lại làm của hồi môn cho Văn Phương.”
Hắn muốn biết, liệu ta có cố ý bán ngôi nhà cho hắn không.
Muốn biết ta rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.
Giống như khi ta chưa nghe thấy tận tai lời tình tứ hắn dành cho Lâm Tố.
Người khác nói với ta rằng hắn ngoại tình, ta cũng sẽ không tin.
“Ta vốn tưởng rằng phu quân chỉ vì nể mặt lão phu nhân mà mới để ý đến nàng ấy hơn.”
“Không ngờ, phu quân lại là người dễ quên lời thề ước.”
“Ngày trước, Lâm Tố tiểu thư đã xuất gia, lúc ấy phu quân vì không muốn lấy quận chúa khó chiều, quay lại cùng ta dưới hoa thề ước.”
“Giờ tình yêu đích thực đã về, ta thành toàn cho hai ngươi, chẳng phải tốt sao?”
Khi chưa yêu đương, ta thường cười nhạo người khác u mê vì tình.
Đến lượt mình, cũng chẳng khá hơn là bao.
Bao lần ta đã muốn ở lại đây mãi mãi, bầu bạn bên hắn suốt cuộc đời.
Sợ rằng sau khi ta rời đi, hắn sẽ không thể sống nổi.
Cho đến khi đứng bên tường, ta nghe hắn nói với Lâm Tố.
“Cuộc mai mối mà mẫu thân sắp đặt, trùng hợp ta cũng đến tuổi phải lấy thê.”
Dù gì cũng phải lấy thê, mà Lâm Tố lại đã xuất giá, vậy thì cưới ai cũng được.
Ta chính là cái “ai cũng được” đó.
Trung Dũng tướng quân hy sinh, tướng phu nhân tuẫn tiết, chỉ còn lại một mình nữ nhi là Lâm Tố, hòa ly với phu gia.
Tin tức vừa ra, hắn liền không chần chừ đi đón nàng.
Bấy lâu nay, ta tự thấy mình là kẻ bỉ ổi và vô sỉ, đến gần hắn với mục đích vụ lợi, hẹn thề trăm năm, sinh con đẻ cái, rồi cuối cùng sẽ bỏ lại hắn mà đi.
Giờ đây, mọi ân hận đã tan biến.
Hắn đã có được mỹ nhân trong vòng tay, ta cũng nên trở về nhà rồi.
Ta nói với hắn: “Thật tốt, chúng ta đều có tương lai tươi sáng!”
4
Trở về viện, rời xa mẫu tử họ.
Ta nhanh chóng sai người đến thư viện: “Bảo Thời An trở về, đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài, muốn biết gì cứ về nhà ta sẽ nói cho.”
Quận chúa Minh Nguyệt từng gây náo loạn khắp nơi, khiến danh tiếng tình yêu giữa ta và Tống Dự lan xa.
Dưới phong cách khoe khoang của nàng, thanh danh này càng trở nên vang dội.
Bội Ngọc kể lại mọi chuyện bên ngoài với vẻ phóng đại nhất.
“Họ nói phu nhân bị điên, rằng đại gia không giữ lời hứa, chẳng đáng để tin cậy. Còn nói… nói rằng…”
“Nói gì nữa?”
“Nói rằng nam nữ vụng trộm với nhau, vô liêm sỉ, chẳng khác gì cầm thú.”
Nghe hết những lời mắng Tống Dự, cơn giận vừa rồi khi tranh luận với hắn cũng vơi đi không ít.
“Trẻ con cũng hiểu điều đó, vậy mà hắn lại không. Không làm được thì sao phải mở miệng hứa hẹn, giờ bị chửi thậm tệ thế này, không thể để Văn Phương và Thời An nghe thấy.”
Ban đầu, ta chẳng bận tâm việc hắn yêu thương ta hay không.
Vậy mà hắn lại hao tâm tốn sức giả vờ yêu thích ta.
Dùng cách này khiến ta một lòng một dạ vì hắn.
“Con cứ tưởng mẫu thân muốn giải thích cho phụ thân, không ngờ mọi chuyện bên ngoài đều là thật!”
Hai đứa con của ta vén rèm châu bước vào.
Mười lăm tuổi, chiều cao cũng đã khá lớn.
Hai đứa trẻ đều đỏ hoe mắt, rõ ràng không phải là dễ bị lừa dối.
Con gái Tống Văn Phương giải thích: “Con nghe thấy động tĩnh không ổn, liền bảo người đi đưa ca ca về.”
Con bé vốn được truyền thừa tính cảnh giác từ ta, luôn rất cẩn thận.
Những việc ta chưa kịp làm, con bé đã làm trước rồi.
Hiển nhiên là không biết đã nghe ngoài kia bao lâu rồi.
Bội Vân cúi đầu, cũng là một phần công lao của nàng.
Thấy ta không tức giận, nàng hạ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân không muốn biết thì cũng là phải biết, sau này nếu rời khỏi Tống gia, công tử và tiểu thư nhất định sẽ hỏi nguyên nhân, nếu biết không thể bảo vệ mẫu thân, bọn họ sẽ càng đau lòng hơn.”
Khi biết người mua ngôi nhà là tùy tùng của Tống Dự.
Ta đã dẫn theo Bội Vân điều tra kỹ việc này.
Không chỉ là nàng, mà người ở bên ta đều là cô nhi, họ chỉ làm theo lệnh của ta.
Phụ mẫu ta thiên vị tỷ tỷ, người bên nhà thân mẫu ta vẫn không quen dùng.
Ta nghĩ đơn giản là muốn cho những đứa trẻ mồ côi có công ăn việc làm.
Không ngờ sau thời gian dài lại nhận được sự trung thành bất ngờ.
Tống Thời An nghe vậy nhíu mày: “Mẫu thân định đi đâu? Phụ thân nhất định sẽ không dễ dàng hòa ly vào lúc này.”
Ta không rõ liệu con trai có muốn đi cùng hay không.
Phụ nữ ở đây khó sống, nhưng nam nhân thì không chắc như vậy.
Nên ta hỏi hai đứa về ý muốn của chúng.
Văn Phương ôm lấy cánh tay ta: “Dĩ nhiên con sẽ theo mẫu thân.”
Tống Thời An biểu hiện khó xử: “Nếu con ở lại, liệu mẫu thân có nguyện ý ở lại vì con?”
Ta lập tức lắc đầu.
Thằng bé lại hỏi: “Nếu con nhất quyết muốn ở lại thì sao?”
Ta cười cười mà nghiến răng: “Mẫu thân sẽ đánh ngất con rồi mang đi.”
Tống Thời An kéo xiêm y, quỳ gối bên cạnh ta, tựa đầu lên chân ta như hồi còn nhỏ: “Vậy thì chắc hẳn nơi mẫu thân định đến phải là nơi rất tốt.”
Đương nhiên là vậy, nếu không tốt thì ta sẽ không mang bọn trẻ theo.
Ta vỗ nhẹ vào lưng thằng bé: “Con chịu tin mẫu thân là tốt nhất, nếu có cứng đầu cũng không có ích gì, mẫu thân không nỡ để con ở lại mà phải chịu khổ với kế mẫu.”
Có kế mẫu, thì phụ thân cũng dễ biến thành người cha hờ.
Quyết định trọng đại là một gánh nặng không nên đặt lên vai của đứa trẻ mười lăm tuổi, để sau này thằng bé nhìn lại mà thấy hối hận chỉ có thể tự trách mình.
Ta thà rằng thằng bé đi theo ta, sau này nếu có hối hận, thì hãy trách ta.
Còn năm ngày trước ngày hệ thống phê duyệt.
Mẫu thân và tỷ tỷ của ta đến Tống gia.
5
Hạ Phu nhân vừa vào phòng liền cho người lui xuống.
“Vài hôm trước, Tống Dự tìm cha con uống rượu, tâm trạng rất buồn bực. Các con là phu thê bao năm rồi, sao lại vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm to chuyện lên thế!”
“Giờ hắn đang mang trong lòng cảm giác tội lỗi, con càng giận dỗi thì càng đẩy hắn về phía người khác!”
Hạ Bảo Châu thong thả nói thêm: “Nam nhân có bản lĩnh làm gì mà không phong lưu, bao nhiêu năm qua, bên hắn chỉ có một mình muội đã là rất đặc biệt rồi, hà tất phải tính toán chi ly, khi cần hồ đồ thì nên hồ đồ một chút.”
Nói đến đây, tỷ tỷ ta mỉm cười mỉa mai.
“Nam Châu à, muội khôn ngoan quá mức, luôn làm người khác cảm thấy bị áp chế. Hắn sai lầm lạc bước nơi tình trường, chẳng phải muội cũng có phần lỗi sao?”
Cứ thế, bọn họ thi nhau trách mắng, ta nghe tai này lọt qua tai kia.
Trước đây, ta nghĩ rằng, tuy quan hệ với họ không tốt nhưng cũng không cần xa lánh hoàn toàn. Họ không tốt với ta nhưng cũng không đến mức trở mặt, biết đâu sau này còn có thể giúp ích cho con cái ta.
Giờ ta vẫn không có ý định làm gì cả!
Vì ta là người cẩn trọng, quen để lại đường lui cho bản thân.
Vạn nhất hệ thống đang lừa ta, nếu phải ở lại thì cũng không đến nỗi có thù địch sâu nặng với bọn họ.
Nếu thật sự ra đi, thì họ cũng chỉ như cơn gió thoảng qua, vậy sao phải chấp nhất quá khứ?
Nhưng mà Tống Dự và Tống lão phu nhân đúng là thú vị thật.